Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta
Chương 80
Trần Hậu sau khi ngỏ lời muốn kết hôn cùng Thiên Kim thì liền đưa cô về nhà mình, lo sợ cô gái này không biết suy nghĩ lại chạy lung tung. Hiện tại biệt thự hoa hồng trắng chỉ còn một mình Trịnh phu nhân, Minh Trí sai người đến chăm sóc cho bà ấy để hai cô gái an tâm và anh cùng Trần Hậu có thể bảo vệ người phụ nữ của họ.
Buổi sáng, Rin thức giấc vẫn nhìn thấy Minh Trí đang nằm bên cạnh mình. Cô ngắm nhìn gương mặt của anh mỉm cười, cuộc sống ngắn ngủi còn lại của mình được ở gần bên cạnh Minh Trí cô cũng cảm thấy hạnh phúc và đáng sống, chỉ sợ khi cô ra đi người đàn ông này sẽ đau thương. Cô từng nuôi ý định lạnh nhạt, muốn chia ly để một khi cô đi anh không đau khổ. Nhưng tình cảm dành cho anh mãnh liệt đến mức lý trí không thể thắng nỗi.
Rin đưa ngón trỏ lên chiếc mũi cao của Minh Trí từ từ đưa xuống đôi môi của anh rồi khẽ cười.
– Cô gái nhỏ không được nghịch ngợm nữa. – Đôi môi Minh Trí nhấp miệng nói, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại.
– Minh Trí, em muốn chúng ta cùng nhau đi thật xa nơi này, đến ngày sinh nhật em chúng ta sẽ cùng nhau đón trên bờ biển rộng. – Từ ngày cô và anh quen nhau, chưa bao giờ họ cùng nhau một chuyến đi xa.
– Em không muốn tham dự đám của của Thiên Kim sao? – Minh Trí mở mắt, nhẹ nhàng nhìn Rin khẽ nói.
– Hả, đám cưới của Thiên Kim? Với ai, khi nào? – Rin choáng khi chị gái mình chuẩn bị kết hôn cô lại không hề hay biết.
– Đêm qua Trần Hậu đã cầu hôn Thiên Kim, cậu ta quyết định trước sinh nhật của Thiên Kim một ngày sẽ chính là ngày họ tiến hành hôn lễ. – Minh Trí ôm lấy Rin vào lòng.
– Vậy là chỉ còn 4 ngày nữa để chuận bị đám cưới sao? Thiên Kim đồng ý với quyết định này sao? – Rin khó tin hỏi.
– Đám cưới sẽ được tổ chức tại biệt thự Trần gia này, thời gian này em ở nhà chuẩn bị trang trí. – Minh Trí không muốn cô ra ngoài gặp nhiều nguy hiểm từ Phạm gia.
– Được, em sẽ cố gắng. – Rin mỉm cười ngồi dậy, tiến về chiếc nôi của Rose, bé con vẫn đang say giấc. – Minh Trí, em có một chuyện khuất tất trong lòng?
– Em nói đi. – Minh Trí trầm mặt nhìn về phía cô.
– Hiện tại em vẫn còn sống em sẽ cố gắng hết lòng bảo vệ Rose, nhưng thời gian của em không còn nhiều, Rose phải làm sao đây?
– Rin, em hãy nhìn ở hiện tại, đừng nhìn về tương lai mà suy nghĩ nhiều, mọi chuyện tin tưởng vào anh. – Minh Trí từ phía sau ôm lấy cô.
– Em tin anh. – Rin vòng tay ôm lấy đôi tay to lớn của Minh Trí, anh nói như vậy có lẽ sẽ thay thế cô chăm sóc Rose.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng, Rin bế Rose trên tay Minh Trí từ phía sau ôm vòng eo cô tình tứ đi với nhau như thể một gia đình 3 người hạnh phúc, ai ai nhìn vào cũng có thể ghen tỵ. Tất nhiên không tránh khỏi ánh mắt khó chịu của Lâm Hân, nhưng cô ta nhanh chóng thu lại ánh mắt kia mà nhanh chóng lại gần Minh Trí.
– Minh Trí, buổi sáng tốt lành. – Lâm Hân cười rạng rỡ ôm lấy Minh Trí
– Buổi sáng tốt lành. – Minh Trí lịch thiệp ôm lại cô.
Cả ba cùng nhau ngồi vào bàn ăn sáng, một bảo mẫu được mời đến phụ giúp Rin chăm sóc Rose.
– Minh Trí, anh đúng là người kín miệng nha, có con bên ngoài lại không hề ai hay biết. – Lâm Hân thăm dò.
– Đó không phải là… – Rin muốn nói ra sự thật, sợ cô gái này ra ngoài tung tin xấu về anh.
– Lâm Hân, nhanh ăn đi. Hôm nay không nhớ em phải phỏng vấn về sản phẩm mới sao? – Minh Trí ngăn lời Rin lại.
– Đó không phải là gì? – Lâm Hân đắc ý quay sang hỏi Rin.
– Con bé là con của tôi, không phải con của Minh Trí. – Rin đáp.
– A, thì ra là con hoang. – Lâm Hân lỡ miệng nhếch mép cười.
Minh Trí đập bàn, ánh mắt giận dữ nhìn Lâm Hân.
– Anh xem con bé chính là con ruột của mình, từ nay về sau em không được phép nói ra những từ không hay. – Sau đó giận dữ đứng lên.
– Trí, em xin lỗi, em không cố tình đâu. Huhu, anh cũng biết em từ nước ngoài mới về lại đây, dùng từ không đúng khiến anh giận rồi. Lần sau em sẽ suy nghĩ thật kĩ càng trước khi nói. – Lâm Hân hoảng hốt khi thấy thái độ của Minh Trí.
Minh Trí không nói gì, gương mặt cũng giản ra một chút. Anh hướng về phía Rin:” Anh đến RoYal, em ở nhà chuẩn bị theo những gì chúng ta đã bàn bạc.”
– Vâng, thưa tổng giám đốc. – Rin khẽ cười buồn, Minh Trí đúng là một tổng tài.
– Minh Trí, anh có thể đưa em đến RoYal không, hôm qua em không mang xe đến. – Lâm Hân cúi mặt nói.
– Được, anh đưa em đến RoYal. Sau đó một số hành lý của em sẽ chuyển về khác sạn cũ. – Minh Trí vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
– Anh hứa sẽ cho em ở đây mà, vì sao chỉ vì cô gái này đến lại đuổi em đi. – Lâm Hân uất ức.
– Không liên quan đến Rin, anh cảm thấy chúng ta ở công ty là quan hệ tổng giám vs một người mẫu đại diện, em ở lại nơi này xảy ra tin đồn thật không tốt cho danh tiếng của em. – Minh Trí ôn tồn đáp.
– Anh đã nói như vậy, em sẽ quay lại khách sạn vậy. Anh ra xe trước đợi em, em lên phòng lấy một ít thứ. – Lâm Hân nói xong dời bước lên lầu.
Minh Trí đợi Lâm Hân khuất trên lầu nhìn sang Rin khẽ cười:” Em đã hài lòng hay chưa, nhị tiểu thư của tôi?”
– Hừ, nếu anh không cam tâm có thể giữ lại vẫn còn kịp mà. – Rin tỏ ra vẻ giận dỗi.
Minh Trí khẽ lắc đầu mỉm cười, sau đó bước về phía cửa mà lên xe.
Rin vẫn ngồi trên bàn ăn, đang đùa giỡn với Rose thì Lâm Hân từ trên lầu đi xuống, đôi mắt ánh lên sự tức giận nhìn Rin.
– Đừng vội đắc ý. – Cười lạnh bỏ đi.
Tâm thức Rin cảm thấy lo lắng, vội lắc đầu nói:” Hy vọng Minh Trí sẽ giải quyết tốt mọi chuyện.”
Ngày thứ 5:
Thiên Kim ngồi trong phòng, mặc một chiếc váy cưới lộng lẫy. Đây là lần thứ 2 cô mặc trên mình váy cưới, nhưng lần này là do cô tự nguyên nên tâm trạng luôn hồi hộp, Thiên Kim soi mình trong gương khẽ mỉm cười hạnh phúc.
– Kim, em rất đẹp. – Trần Hậu từ phía sau đi tới, ngắm nhìn cô qua chiếc gương lớn.
– Tất nhiên rồi. – Thiên Kim cười rạng rỡ quay lại trước mặt anh
– Anh đã chuẩn bị gần xong cho buổi lễ của chúng ta, hôm đó em sẽ là cô dâu đẹp nhất. – Trần Hậu cúi xuống hôn vào đôi môi của Thiên Kim.
Cảnh cửa phòng bật mở ra, Rin từ ngoài đi vào vì không biết có sự xuất hiện của Trần Hậu bên trong.
– Chị… em chọn được trang sức…. – Rin đang nói thì nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền đỏ mặt. – Á, em xin lỗi, em… ra ngoài… hai người tiếp tục.- Rin nói rồi nhanh chân quay bước.
– Rin, mang trang sức đến cho chị sao? – Thiên Kim buông Trần Hậu ra chạy đến kéo tay Rin lại.
– Hà My, cô ở lại cùng cô ấy, tôi có việc đi trước. – Trần Hậu nói rồi rời bước đi.
– Đây là bộ trang sức mới nhất của RoYal, Minh Trí dành tặng riêng cho chị. – Rin đeo bộ trang sức lấp lánh trên người Thiên Kim. – Nó tên là ” Tình yêu trọn vẹn”.
– Gửi lời cảm ơn đến cậu ấy giúp chị, xem ra Minh Trí đối xử rất tốt với Trần Hậu. Hôn lễ bọn chị lại tổ chức ở biệt thự Trần gia này, chị có một chút e ngại.
– Minh Trí luôn xem Trần Hậu là thân cận nhất của anh ấy, là người anh ấy tin tưởng bên cạnh. Chị xem, chị thật đẹp khi làm cô dâu này.
– Rin, chị có một chuyện muốn nhờ em. – Thiên Kim nhìn Rin nói.
– Có chuyện gì ạ.
Thiên Kim đưa miệng vào tai Rin nói điều gì đó.
– Chị không tin tưởng Trần Hậu sao? – Rin tỏ ra không đồng tình.
– Em cũng biết, sau khi chị và Trần Hậu kết hôn thì cũng không thể bên cạnh anh ấy được. Rin, xem như chị cầu xin em. – Thiên Kim rơi một giọt lệ nói.
– Được, nhưng em sợ Trần Hậu sẽ tức giận. – Rin toan lo lắng.
– Chi sẽ chịu tất cả hậu quả. – Thiên Kim đáp.
– Được, em sẽ giúp chị. – Rin không nỡ từ chối.
– Cảm ơn em. – Thiên Kim cười buồn.
Rin lắc đầu nhìn chị gái của mình, đúng là hai cô gái giống như hai giọt nước nhưng tính cách thật sự khác biệt. Rin không thể ngờ trong ngày trọng đại của mình, Thiên Kim cũng muốn bày trò.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!