Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta
Chương 93: Quay về biệt thự hoa hồng trắng
Minh Trí ngồi trên bàn làm việc, nhìn qua hàng cổ phiếu của Kim Thành đang rơi từ từ trên sàn. Minh Trí cho gọi Thiên Kim vào trong.
– Tổng giám gọi tôi. – Thiên Kim đi vào nói.
– Cô liên lạc với Kim Mai, tôi muốn mời cô ta ăn tối. – Minh Trí nhìn Thiên Kim nói.
– Trần tổng của tôi ơi, anh đang làm gì tôi rất là không hiểu. Anh hôm trước còn nói rằng không có quan hệ với cô ta, ôm hôn một cô gái xa lạ trước công ty. Nay lại muốn gặp gỡ, tôi thật không hiểu nỗi. – Thiên Kim xem qua tấm hình trên báo, Rin bị Minh Trí che hết gương mặt nên cô không nhân ra người đó là Rin.
– Tôi làm mọi việc này là vì em gái của cô. – Minh Trí khẽ đáp.
– Vì Rin sao, anh hẹn hò cùng Kim Mai là vì Rin, tôi thật không thể hiểu. – Thiên Kim lắc đầu. – Tôi sẽ thông báo bên Kim gia.
Thiên Kim đi ra khỏi phòng, Minh Trí nhìn theo ra phía cửa mà nói:” Tất cả những gì thuộc về Rin, không ai được quyền níu giữ.”
Trong bệnh viện, Rin ngồi bên cạnh Tuấn Khôi vẫn đang nằm trên giường bệnh. Cậu bé vẫn chưa tỉnh lại, Rin luôn cầu nguyện cho đứa con trai quý giá nhất của cuộc đời mình.
Tuấn Khôi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Rin liền gọi mẹ. Cậu bé rất đau nhưng sợ mẹ lo lắng nên không khóc, Rin thấy con trai tỉnh lại thì rất vui mừng, xem như ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của cô.
– Mẹ, con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng. – Tuấn Khôi nhìn dòng nước mắt trên mi mẹ mình mà tự trách bản thân.
– Không sao cả, chỉ cần con bình an là mẹ an tâm rồi. – Rin hôn vào tay Tuấn Khôi.
– Mẹ, con không muốn đến trường nữa. Con có thể ở nhà phụ giúp mẹ và bà. – Tuấn Khôi buồn bã nói.
– Nói mẹ biết, vì sao con không muốn đến trường. – Rin cảm thấy kì lạ, Tuấn Khôi trước kia chưa bao giờ sợ đến trường.
– Các bạn nói con là đứa không cha, không ai chơi với con cả. – Tuấn Khôi tiếp tục nói mà rơi nước mắt. – Họ nói xấu mẹ và con muốn bảo vệ mẹ nên đã cái nhau với bạn ấy.
– Tuấn Khôi của mẹ, mẹ cảm ơn con đã bảo vệ mẹ nhưng lần sau đừng cải nhau với bạn nữa nhé. – Rin tội nghiệp đứa trẻ của mình.
– Mẹ, con chỉ cần mẹ thôi. Nhưng mà, con thật sự không có cha sao? – Tuấn Khôi ấp úng nhìn vào mắt mẹ hỏi.
– Tuấn Khôi ngoan, con tất nhiên là có cha rồi. Nhưng cha con đi làm rất xa, rất xa nên không thể ở cùng chúng ta. – Rin an ủi con trai.
– Vậy cha có về thăm chúng ta không?
– Nếu Tuấn Khôi ngoan, mẹ hứa sẽ bảo ba về thăm Tuấn Khôi.
– Thật không, con hứa con sẽ rất ngoan. – Tuấn Khôi trở nên vui vẻ, điều mà cậu bé muốn nhất là nhìn thấy cha mình.
Sau khi dỗ dành con trai ngủ, lòng Rin nặng trĩu. Con trai cô đang thém khát tình thương của người cha, có phải cô thật quá ác độc khi chia rẽ cha con bọn họ hay không. Nhìn đứa con đang say sưa ngủ, khoé miệng hơi mỉm cười mà Rin nặng lòng.
***********
Thiên Kim nghe Trần Hậu thuật lại mọi chuyện liền nhanh chóng tìm đến em gái của mình. Đã rất lâu rồi, bao nhiêu năm cô vẫn luôn thương nhớ đứa em gái nhỏ của mình nhưng tin tức về Rin vẫn là một con số 0. Hôm nay nghe chồng mình nói Rin đã quay về Thiên Kim nhanh như bay lao đến địa chỉ mà Trần Hậu đưa cô.
Thiên Kim tìm mãi mới ra khu nhà trọ này, cô đi vào bên trong hỏi vài người cuối cùng cũng tìm đúng nơi mà Rin đang ở. Thiên Kim nhìn vào bên trong thấy một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi hát ru một đứa trẻ trên chiếc võng. Thiên Kim lên tiêng.
– Dạ, con chào cô.
– Cô là. – Người phụ nữ nhìn về Thiên Kim nói.
– Dạ, con đến tìm My ạ. – Cô được biết Rin ở nơi này gọi là My.
– À, con bé đi bán vẫn chưa về. Cô vào nhà chơi, có lẽ một lúc nữa sẽ về ngay thôi. – Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm vào Thiên Kim.
– Dạ, My đi bán gì ạ. – Thiên Kim tò mò.
– Bán bánh, nhưng vì sao cô và con gái tôi trông rất giống nhau. Chỉ là cô ăn mặc quá sang trọng còn My thì không.
– Dạ, con chính là chị song sinh với My. – Thiên Kim cười nói.
– Chị song sinh sao? Vì sao cô biết mà đến tìm lại con bé. – Bà vui mừng khi Rin tìm lại được người thân.
– Con đã tìm Hà My khá lâu rồi, hôm nay con rất vui mừng khi đã tìm ra em gái. – Thiên Kim cười ra nước mắt. – Đây có phải là con trai của em ấy. – Thiên Kim nhìn Tuấn Khôi đang nằm trên võng ngủ.
– Đúng vậy, thằng bé thông minh lanh lợi. Chỉ có điều là không có cha nên tuổi thơ rất cơ cực. – Bà nhìn Tuấn Khôi buồn bã.
Thiên Kim nhìn kĩ đứa trẻ đang nằm trên võng, đây khôg phải đứa trẻ bán bánh khi trước cô rất ấn tượng sao. Rin nhìn kĩ lại người phụ nữ kia, quả thật chính là hai bà cháu thường xuyên bán bánh gần công ty. Thiên Kim cảm thấy trong lòng chua xót, gặp được đứa cháu trai đang bán bánh kiếm tiền sống từng ngày, quả thật nhìn kĩ thằng bé lại rất ngông cuồng giống hệt như Minh Trí.
Tiếng Rin bên ngoài về đến nhà, Thiên Kim vừa trông thấy em gái ăn mặc đơn sơ lại trên gương mặt có nét cơ cực của năm tháng bươn trải. Thiên Kim đau lòng ôm Rin thật chặt.
– Cô… cô là ai, cô đang làm gì vậy? – Rin bất ngờ khi Thiên Kim lao vào mình mà đẩy ra.
– Rin, là chị Thiên Kim đây. – Thiên Kim khóc vang lên.
– Chị là người chị gái song sinh với tôi. – Rin nhìn thấy Thiên Kim gương mặt hệt mình liền suy đoán.
– Đúng như vậy, cuối cùng chị cũng đã tìm được em. Rin, chị rất nhớ rất nhớ em, cha mẹ cũng mong mỏi em từng ngày.
– Xin lỗi, nhưng em đã mất hết kí ức về mọi người, nên không thể thấu hiểu hết được tình cảm của chị được.
– Không sao, từ từ chị sẽ kể lại cho em nghe mọi chuyện. Còn bây giờ hãy dọn về nhà cha mẹ, có lẽ cha mẹ đang rất mong chờ em.
– Chị Thiên Kim, em sẽ về thăm lại cha mẹ ruột. Nhưng chuyện dọn về e rằng không thể, em không thể để lại mẹ nuôi và em trai nơi này. – Rin lắc đầu từ chối.
– Ai nói rằng em sẽ bỏ lại bọn họ. Chị tính thế này, biệt thự hoa hồng trắng rất là rộng, mẹ con họ sẽ về cùng em và cha mẹ sống cùng nhau. Em xem, nơi đó rất rất là tốt hơn nơi này.
– Biệt thự hoa hồng trắng. – Rin nghe cái tên rất quen thuộc.
– Đúng vậy, đó chính là nơi mà Minh Trí đã tặng cho em. Hiện tại nó vẫn thuộc quyền sở hữu của em, em có nhà lại không mang mẹ nuôi và em trai về ở sao, để họ cơ cực nơi này. Mẹ nuôi em cũng đã có tuổi, em trai thì thiếu điều kiện học tập, ngay cả con trai em cũng bị thương khi gửi những nhà trẻ không đảm bảo an toàn. Nghe lời chị đi, về nhà của em chính là lựa chọn đúng nhất. – Thiên Kim ra sức thuyết phục.
Rin nghĩ lại những lời Thiên Kim nói quả rất là đúng. Mẹ nuôi tuổi cũng đã cao lại ngày ngày vất vả ra đường kiếm sống, dạo gần đây căn bệnh của bà lại hay tái phát. Em trai thì ngoài đến trường lại vất vả phụ giúp gia đình kiếm tiền trang trải, cả Tuấn Khôi là một đứa trẻ cũng có cuộc sống quá cơ cực. Rin đồng ý với Thiên Kim, đưa mọi người về cái nơi gọi là” biệt thự hoa hồng trắng”.
Tuấn Khôi chạy thật nhanh vào ngôi nhà mới sang trọng nhà, cậu bé vui mừng ra mặt chạy khắp nơi đùa giỡn. Rin ngồi trong phòng khách nhìn hai người trước mặt chỉ có cảm giác xa lạ, cô không thể nhớ được họ.
– Rin, đây là bố mẹ chúng ta. – Thiên Kim mỉm cười nói.
– Rin, con khoẻ không. Những ngày tháng mất tích con vất vả rồi. -Trịnh Đạt khẽ nói.
– Con vẫn khoẽ, cũng may nhờ có mẹ nuôi con chăm sóc nên con mới sống khoẻ mạnh đến hôm nay.
– Thật là cám ơn chị, chị quả thật là một người tốt. – Trịnh phu nhân ân cần nói.
– Dạ, thật ra thì chính con bé…. – Bà muốn nói ra sự thật nhưng Rin lại nói.
– Vâng, mẹ nuôi là một người rất tốt, đã chăm sóc con và Tuấn Kiệt như một người mẹ ruột. – Rin nhìn bà cười.
Sau khi thu xếp chỗ ở cho mọi người, Rin ngồi trong một căn phòng rộng. Đây chính là phòng cô trước kia sao, xem ra 5 năm trước cô cũng là một tiểu thư ư. rin ngồi nhìn xung quanh thì bên ngoài có tiếng gõ cữa, Thiên Kim bước vào bên trong đi tới phìa Rin ngồi xuống một bên.
– Rin, quả thật chị cứ nghĩ mình đang mơ, chị đã hy vọng rằng sẽ tìm được em nhưng luôn thất vọng suốt 5 năm qua. Hôm nay thật sự em gái đã trở về an toàn rồi. – Thiên Kim ngồi một bên Rin mà nói.
– Xin lỗi vì khi em quay về lại không thể nhớ được điều gì. – Rin khẽ đáp, cô cảm động với tình càm của Thiên Kim dành cho mình.
– Rin, em đã tìm gặp Minh Trí sao. Tuấn Khôi trông giống hệt Minh Trí. – Thiên Kim khẽ cười.
– Thiên Kim, em và anh ta yêu nhau sao? – Rin khẽ hỏi.
– Đúng vậy, rất yêu, yêu đến mức có thể hy sinh mạng sống vì nhau. – Thiên Kim mỉm cười nói.
– Vậy vì sao khi em đang mang thai Tuấn Khôi, lại muốn tự tử. – Rin lại hỏi. – Đã có chuyện gì xảy ra.
– Chuyện này thật dài, khi ấy em mang thai Tuấn Khôi có lẽ chính bản thân em cũng không biết điều đó. Việc em tìm đến cái chết một phần vì chuyện gia đình ta, còn Minh Trí chỉ là hiểu nhầm.
– Ba năm trước, Minh Trí có tìm đến em, anh ta bá đạo đòi bắt lại con nếu như em kết hôn cùng Tuấn Kiệt. Sau đó lại dùng chiêu trò làm nhà Tuấn Kiệt đi vào phá sản, rồi lại một mặt cưỡng ép em khiến em không còn mặt mũi nhìn hôn phu của mình. Nếu như anh ta và em từng yêu nhau như chị nói, vì sao anh ta đối với em không có chút tính người.
– chuyện ba năm về trước, cả Minh Trí và Trần Hậu đều giấu chị. Nếu như chị biết được sự thật sớm hơn thì đã tốt hơn rồi. Những năm qua, Minh Trí đã rất hối hận với những gì anh ta đã làm.
– Thiên Kim, em quyết định rằng em sẽ một mình mà nuôi Tuấn Khôi khôn lớn. Minh Trí chỉ là một quá khứ của em. Quá khứ ấy đẹp cũng được, xấu cũng được, tất cả cũng đi vào quên lãng.
– Chị tôn trong quyết định của em, Rin. Nhưng còn về Tuấn Khôi, hãy để nó nhận cha. Một đứa trẻ không có cha dù có thông minh, lanh lợi hay xuất chúng đến đâu cũng không bằng một đứa trẻ đầy đủ cả cha mẹ.
– Em sẽ suy nghĩ kĩ hôn về việc này.
– Được rồi, em nghĩ ngơi đi. Chị phải về cùng con trai và đức lang quân của chị rồi. – Thiên Kim mìm cười bước ra cửa. – Ngày mai cuối tuần, vợ chồng chị sẽ dẫn con trai đi chơi, em cũng dẫn Tuấn Khôi đi cùng nhé.
– Vâng, có lẽ Tuấn Khôi sẽ rất vui mừng.
Thiến Kim bước ra khỏi cổng biệt thự hoa hồng trắng, bước chân nhanh chóng tiến tới chiếc xe màu đen trước mặt. Trên xe hai người đàn ông gương mặt căng thẳng đang trông ngóng Thiên Kim.
– Em đã nói chuyện với Hà My chưa? – Trần Hậu vội hỏi.
– Em đã nói rồi, nhưng tính cách của em ấy không thể vì vài câu nói của em mà thay đổi?
– Cô ấy đã nói gì? – Minh Trí ngồi phía sau hỏi.
– Cô ấy nói tồng giám chỉ là quá khứ mà thôi, cứ để nó trôi đi ra phía xa.
– Xem ra lần này Rin quyết tâm không muốn quay về cùng thiếu gia. – Trần Hậu dựa vào ghế lắc đầu.
– Trịnh Hà My, cứ để quá khứ trôi đi. Em với tôi bây giờ sẽ làm nên hiện tại. – Minh Trí khẽ nhếch cười, dựa vào ghế khẽ nói nhỏ.
Ngày hôm sau, Rin chuẩn bị cho Tuấn Khôi để cùng ra ngoài chơi với gia đình Thiên Kim. Dù sao cũng là người một nhà, cần phải hoà hợp với nhau. Rin nắm tay Tuấn Khôi đứng trước cửa biệt thự mà đợi. Một chiếc xe màu đen chạy tới, trên xe một người đàn ông bước xuống tiến về phía Rin mỉm cười.
– Chào nhị tiểu thư, mời em lên xe. – Minh Trí khẽ nói.
– Sao anh lại đến đây, tôi đang đợi chị Thiên Kim đến đón. – Rin lạnh lùng đáp.
– E rằng hôm nay cô Trịnh Thiên Kim phải thay mặt tôi gặp đối tác, còn Trần Hậu tối qua đã được công ty cử đi về miền tây khảo sát tình hình bát động sản. Vì Thiên Kim đã hứa dẫn Tuấn Khôi ra ngoài dạo chơi nên phó thác trách nhiệm cho tôi. – Minh Trí cười đáp.
– Tôi lại e rằng chuyện này do Trần tổng anh sắp đặt, nếu như chị ấy bận thi để dịp khác. – Rin nắm tay Tuấn Khôi muốn dắt con vào nhà thì bị bàn tay bé nhỏ này kéo lại.
– Mẹ, con muốn ra ngoài chơi. Chú này là người tốt mà. – Tuấn Khôi nhìn Minh Trí nói.
– Vì sao con nói chú ấy là người tốt. – Rin nhíu mày hỏi.
– Con đã nhìn thấy chú ấy trên tivi, trông rất là oai vệ. Con cũng muốn được lên tivi như chú ấy. – Tuấn Khôi thần tượng.
– Bé con, con có muốn đồ chơi hay không. Chú có mua rất nhiều cho con, hiện chúng đang trên xe. – Minh Trí dụ dỗ.
– Thật ạ. – Tuấn Khôi sáng mắt liền buông tay Rin ra mà chui tọt vào xe.
– Tuấn Khôi, không được phép nhận đồ của người lạ. – Rin chạy theo ra xe mà nói lớn.
Tuấn Khôi nghe mẹ nói vậy, tiếc nuối nhìn đống đồ chơi kia mà xuống xe ủ rũ.
– Mẹ, Tuấn Khôi ngoan nghe lời mẹ, mẹ sẽ bảo cha về thăm Tuấn Khôi, mẹ hãy nói cha mua cho Tuấn Khôi đồ chơi nữa nha. – Tuấn Khôi cười buồn nói với Rin.
Minh Trí khẽ nhíu mày nhìn đứa con trai của Trần Minh Trí này lại thiếu thốn như vậy trong lòng rực lên một cơn lửa lớn nhưng nhanh chóng kiềm chế.
– Con trai ngoan, chúng ta vào nhà thôi, hôm sau mẹ sẽ đưa con ra ngoài chơi. – Rin nói rồi không nhìn Minh Trí mà bước vào bên trong.
Tuấn Khôi được gửi cùng con trai Thiên Kim tại trường mần non thuộc tập đoàn RoYal nên việc đảm bảo an toàn rất được đề cao. Rin ở nhà buốn chán nên quyết định cùng mẹ nuôi mở một tiệm bánh tại nhà, điều nay khiến cha mẹ cô cũng vui vẻ hơn vì tuổi giá bớt nhàm chán có thể phụ giúp con gái buôn bán. Mặc dù mới mở ra, nhưng tiệm bánh của cô đông lạ kì. Ngày nào cũng có rất nhiều người xa lạ từ nơi nào đến mua bánh, mặc dù cô không hề giới thiệu trên mạng hay báo chí. Thiên Kim và mọi người trong nhà liền bảo bánh cô lám rất ngon nên tiếng lành đồn xa, Rin cũng bằng lòng với lời lí giải đó.
Tuấn Khôi đi học về, chạy nhào lại ôm lấy Rin hôn thật mạnh vào má cô. Rin cảm thấy bật ngờ, trước kia con trai mình không hề có hành động như vậy liền vui vẻ hỏi.
– Hôm nay con trai có gì vui sao? – Rin hỏi.
– Dạ, hôm nay con cực kì vui – Tuấn Khôi khoe
– Có thể kễ cho mẹ nghe được không? – Rin hỏi tiếp.
– Không được, đó là bí mật. – Tuấn Khôi cười vui vẻ, chạy nhanh vào bên trong trên miệng không thôi hát líu lo.
Rin nhìn con trai chạy đi trong lòng cũng vui vẻ, nhưng hôm nay lại có bí mật với mẹ sao. Rin lắc đầu nghĩ rằng đứa trẻ này càng lúc càng tỏ ra nguy hiểm như cha của nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!