Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta - Chương 98
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta


Chương 98


Chương 98:

Minh Trí nhìn Rin nhảy xuống hồ, muốn lao tới cứu cô nhưng
Kim Mai nhìn anh hét lên, tay lăm lăm dao kề cổ Tuấn Khôi:

– TRần Minh Trí, anh mà bước đến một nước con dao này không
ngại lấy đi mạng con trai anh. – Kim Mai nói.

Minh Trí nhìn Tuấn Khôi đang hoảng sợ nhìn về phía hồ sâu
hét kêu tên mẹ, cô gái Kim Mai này thật sự có thể ra tay với Tuấn Khôi vì trong
lòng thù hận của cô ta đã cao như núi.

Thiên Kim được Trần Hậu ôm chặt trong tay, Thiên Kim khóc
thét lên gọi Rin nhưng nhìn Tuấn Khôi cũng không dám bước lên cứu em gái.

– Trần Minh Trí, cảm giác của anh như thế nào hả? Đó là người
anh yêu nhất sao, vì cô ta anh đối với tôi như vậy? – Kim Mai nhìn Minh Trí
nói.

Minh Trí không đáp lời, nhìn về phía hồ sâu mà hoảng loạn
không biết mình phải làm thế nào để cứu Rin và Tuấn Khôi an toàn.

– Baba, mau cứu mẹ đi. Hồ sâu đó rất lạnh, nước rất khó thở.
– Tuấn Khôi nhìn Minh Trí cầu cứu. – Không phải baba nói nhất định phải bảo vệ
người mình yêu thương hay sao?

– Haha, thằng ranh con… mày muốn chết rồi sao? – Kim Mai
cười lớn nói với Tuấn Khôi.

– Phù thủy ác độc, tôi không sợ bà. – Sau đó quay sang nói với
Minh Trí. – Baba, mau xuống cứu mẹ.

Kim Mai nghe xong, trong lòng tức giận.

– Anh đến cứu nó, tôi lập tức giết chết thằng nhóc này.
Nhanh đi, cứu lấy nó đi, hahaha. – Kim MAi hét lớn.

” Đoàng “- Một tiếng súng hướng về phía Kim Mai.
Tay cầm dao của Kim Mai tuông máu, con dao rớt xuống dưới mặt đất. Trần Hậu
nhìn thấy tình thế có lợi liền cướp Tuấn Khôi về phía mình, Minh Trí vội lao xuống
mặt hồ mà cứu Rin.

Kim MAi ôm tay đau đớn quay lại về phía sau, hướng mà tiếng
súng phát ra. Cô hoảng hốt nhìn người đã bắn mình.

– Anh họ, vì sao lại đối với em như vậy. – Kim Mai nhìn Tuấn
Kiệt nói

– Em gái, từ khi nào trở thành con người như vậy. Em biết cô
ấy và Tuấn Khôi đối với anh rất quan trọng, vì sao lại làm hại bọn họ.

– Là do bọn họ, bọn họ đã phản bội anh vì sao anh lại bảo vệ
họ. Chính tay bắn em sao, anh không còn thương em nữa sao? – Kim Mai khóc thét
lên trong đau đớn.

– Anh họ rất thương em, Kim Mai. Bởi vậy hướng súng chỉ nhắm
về phía cánh tay. – Tuấn Kiệt đi đến bên Kim Mai, gương mặt đau đớn. – Anh họ
đưa em đi bệnh viện.

Minh Trí lặn sâu xuống hồ cứu Rin lên thì Rin đã ngất đi,
Minh Trí đặt cô xuống mặt đất hô hấp nhân tạo để lấy lại hơi thở từ cô gái nhỏ.
Tuấn Khôi ngồi một bên mẹ mà khóc lớn khi nhìn thấy gương mặt xanh xao không
còn một chút gì sự sống.

– Mẹ, mẹ mở mắt ra nhìn Tuấn Khôi đi.- Tuấn Khôi lay người Rin mà hét.

Minh Trí ra sức mọi cách nhưng hơi thở của Rin vẫn không
quay trở lại, trong lòng Minh Trí một chút không còn bình tĩnh, một lần nữa đưa
đôi môi áp vào môi cô mà thổi vào. Bên ngoài Tuấn Khôi hoảng loạn lay Rin mãi
nhưng mẹ không mở mắt.

Thiên Kim chặn ngang Kim Mai lại, ánh mắt hằng lên sự căm hận:”
Nếu em gái tôi có chuyện gì, cô nhất định không thoát khỏi.”

Sau một lúc nỗ lực, Rin đã lấy lại được hơi thở. Nước trong
bụng từ miệng trào ra ngoài, cô khẽ mở mắt.

– Mẹ, mẹ đã tỉnh rồi. – Tuấn Khôi vui mừng khi nhìn thấy Rin
đã qua khỏi nguy hiểm.

Rin không trả lời, đưa đôi tay vuốt bờ má của con trai khẽ mỉm
cười:” Con trai ngoan.”

– Rin, em cảm thấy thế nào? – Minh Trí bế cô trên tay.

– Minh Trí, em vẫn còn sống sao? – Rin nhìn Minh Trí nói.

– Đúng vậy, là Phạm Tuấn Kiệt đến kịp lúc khống chế Kim Mai.
– Minh Trí đáp, nhìn về phía hai người Kim Mai và Tuấn Kiệt đang bước đi.

Rin khẽ nhắm mắt lại, cô mệt mỏi ngất đi.

****************

Tại một bệnh viện lớn, Minh Trí ngồi bên cạnh giường bệnh của
Rin. CÔ vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói rằng cô không có gì nguy hiểm, chỉ là cơ
thể quá mất sức nên chỉ cần nghĩ ngơi ăn uống đầy đủ sẽ nhanh chóng khỏe lại.

Rin lạc vào một khoảng không vô tận, cô đi mãi về phía trước
mà cảm thấy mệt nhoài. Rin cảm thấy mình vô cùng cô đơn lạc lõng. Từ phía xa,
có một cô gái bước

đến bên cạnh Rin nhìn cô mỉm cười lương thiện.

– Cô là ai? – Rin nhìn cô gái quen mặt này mà hỏi

– Mình là Pi đây, là bạn thân của cậu đây. – Pi vẫn giữ nụ
cười trên môi.

Rin nhìn cô gái trước mắt, nhớ lại hình cô gái trên di ảnh
trong nhà Minh Trí thì nhận

ra. Rin đã quên đi quá khứ nên không thể nhận ra
người bạn thân này.

– Pi, mình xin lỗi, mình không thể nhớ ra cậu. – Rin khẽ
nói.

– Không sao cả, mình hy vọng câu sẽ quên đi hết những chuyện
trước đây. – Pi ngồi xuống bên cạnh Rin nói tiếp. – Hôm nay là lần cuối mình đến
tìm cậu, từ nay về sau mình sẽ không dõi theo cậu được nữa rồi. – Pi buồn bã
nói.

– Cậu vẫn luôn dõi theo mình sao? – Rin bất ngờ.

– Rin à, ngày xưa mình không thích cậu ở bên Minh Trí vì
mình biết được tương lai cậu sẽ phải chịu lấy những đau khổ này. Hiện tại câu
và anh ta đã trải qua tất cả thử thách, mình hy vọng cậu sẽ hạnh phúc bên cạnh
Minh Trí, dù sao thì Minh Trí không phải là đại ác ma như cậu nghĩ đâu. – Pi mỉm
cười nói.

– Anh ta chính là đại ác ma, nhưng mình biết trong lòng mình
đại ác ma này chiếm hết mọi suy nghĩ. – Rin thở dài.

– Minh Trí bao nhiêu lâu luôn vì cậu mà làm tất cả mọi chuyện.
Ngày cậu đến tìm anh ta tại RoYal, có lẽ cậu không thể biết được rằng khi Minh
Trí quay lưng đi, anh ta đã đau lòng đến mức rơi nước mắt. Một người đàn ông
như Minh Trí là rơi nước mắt vì cậu có nghĩa là cậu rất quan trọng với anh ta.

– Minh Trí đã vì câu nói của mình mà khóc sao? – Rin tỏ ra
không tin.

– Khi ấy, mình cảm thấy anh ta thật sự đáng thương. – Pi lắc
đầu mỉm cười.

– Pi, không nói chuyện của anh ta nữa. – Rin nói tiếp. – Cậu
nói là lần cuối tìm mình, cậu phải đi đâu sao?

– Đúng vậy, mình đã xin được bên cậu những khi cậu khó khắn
nhất. Đến hôm nay, hạnh phúc hay không là do cậu chọn lựa. Mình hy vọng cậu sẽ
cùng Minh Trí bên nhau.

– Pi, cảm ơn vì đã luôn bên cạnh mình. – Rin mỉm cười nhìn
Pi nói.

– Chúng ta mãi mãi là bạn thân, sự gắn kết này là mãi mãi. –
Pi nói xong liền đứng lên. – Cậu hãy quay về đi, Minh Trí đang đợi cậu. Mình phải
đi rồi, cậu nhất định phải hạnh phúc. – Pi nói rồi, mỉm cười quay mặt đi không
nhìn lại.

– Pi, mình sẽ mãi mãi nhớ đến cậu. – Rin nói lớn về phía Pi,
khi cô gái trước mắt đã nhòe đi trong bóng tối.

Rin khẽ mở đôi mắt của mình, phía trước là một màu trắng
xóa. Cô quay mặt sang một bên nhìn thấy Minh Trí đang nắm lấy đôi bàn tay mình.

– Tuấn Khôi đâu rồi, thằng bé có làm sao không? – Rin khẽ
nói.

– Em tỉnh rồi sao? Thằng bé đã được Thiên Kim đưa về nhà
nghĩ ngơi rồi. – Minh Trí đáp.

– Em những tưởng, em sẽ không còn được gặp anh nữa. – Rin
nhìn Minh Trí nói, cô nhớ đến giấc mơ vừa rồi.

– Cô gái nhỏ, em không bao giờ trốn thoát được anh đâu. –
Minh Trí hôn lên trán Rin mà nói.

– Nhưng em rất muốn chạy trốn mọi thứ, chạy trốn quá khứ và tương
lai. Để hiện tại này, em biết trước mắt em chính là Trần Minh Trí, người luôn
dõi theo em.

Minh Trí mỉm cười nhìn Rin, không ngờ sau bao nhiêu chuyện
cô gái nhỏ của anh lại có thể nói ra những lời ngọt ngào này. Minh Trí không
đáp lời, đôi môi anh đặt lên môi cô nhẹ nhàng chiếm trọn bờ môi ngọt ngào.

Minh Trí rời khỏi bờ môi Rin. Minh Trí nắm lấy tay cô mỉm cười
nói:” Rin, em có đồng ý là bạn gái anh không?”

Rin khẽ mỉm cười, Minh Trí muốn quên hết mọi chuyện cả hai bắt
đầu lại từ đầu nên bày trỏ tỏ tình như trẻ con sao, dù sao anh ta cũng đã 35t rồi,
thật là không hợp chút nào.

– Vâng, em đồng ý. Nhưng em còn phải hỏi ý kiến của con trai, xem con trai có đồng ý em hẹn hò hay không? – Rin trêu chọc.

– Tuấn Khôi chắc chắn đồng ý. – Minh Trí đáp.

– Ai bảo con sẽ đồng ý cho hai người hẹn hò chứ. – Cậu con trai của Rin từ bên ngoài được Thiên Kim dắt tay tới, bước vào bên trong bá đạo nói.

Minh Trí khẽ nheo mắt nhìn thằng bé, lại muốn bày trò phá chuyện tốt của anh sao?

– Nhóc con, có thật không đồng ý. – Minh Trí hỏi.

– Hai người đến hôm nay còn muốn hẹn hò sao, ít nhất baba cũng phải nhanh chóng cưới mẹ con chứ. Xem ra baba là người không có trách nhiệm gì cả. – Tuấn Khôi chạy đến bên mẹ mình tỏ ra không hài lòng như một ông cụ non.

– Vậy con trai nói xem, con lén hôn cô bạn cùng lớp khi cô ta đang ngủ trong giờ trưa. Con đã có trách nhiệm với cô nhóc ấy chưa. – Minh Trí trêu chọc.

– Baba, người lại lấy chuyện bí mật con kể với baba ra trêu chọc sao. – Tuấn Khôi xấu hổ tức giận.

Cả Thiên Kim, Rin và Minh Trí đều cười to, xem ra cậu con trai độc nhất của Trần tổng rất là bá đạo giống cha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN