Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta - Chương Ngoại truyện: Tình Yêu Của Đời Sau ( Phần 1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta


Chương Ngoại truyện: Tình Yêu Của Đời Sau ( Phần 1)


16 năm sau…

Minh Trí và Rin giao lại gia nghiệp cho Tuấn Khôi cùng nhau đi khắp mọi nơi để giúp đỡ mọi người, sống cảnh an nhàn hạnh phúc.

Tuấn Khôi tr thành một tồng giám thật giống hệt cha anh, xem ra anh học được từ Minh Trí khá nhiều chiêu trò từ việc lạnh đạo một công ty và việc bao bọc người phụ nữ của mình.

Tuy nhiên, ngày xưa Minh Trí có những tin tức cặp kè cùng các cô gái người mẫu xinh đẹp, còn Tuấn Khôi luôn bị lên các trang nhất thời báo kinh tế về việc hẹn hò cùng các chân dài.

Thiên Bảo lớn lên không theo Trần Hậu làm chủ một giới giang hồ hiểm ác mà anh chọn đi theo con đường nghệ thuật. Thiên Bảo hiện tại là diễn viên được yêu mến nhất trong cả nước. Tuy nhiên điều này khiến Trần Hậu không hài lòng, nhưng vì Thiên Kim ủng hộ con trai nên anh không thể cưỡng ép cả hai mẹ con.

Rose lớn lên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, thừa hưởng đôi mắt to từ mẹ và gương mặt thanh tú từ cha. Rose như một bông hoa giữa thành phố chen chúc, cô chọn học một ngành thiết kế trang sức để phụ giúp cha mình quản lý một tập đoàn đá quý.

Tại sân bay, một cô gai xinh đẹp đeo kính mát màu nâu đỏ, đôi môi nhỏ xinh xắn đang kéo vali bước tới phía trước, nhìn cô gái tự tin kia chắc hẳn làm say mê bao nhiêu con người. Cô nhìn thấy một đám đông đan chen nhau ồn ào,cô cởi bỏ cặp kính xuống nhìn phía trước rổi lắc đầu.

– Anh ấy đi đâu cũng ồn ào như vậy. Thật là phiền phức. – Một giọng nói từ phía sau cô vang lên.

– Thì ra là Trần tổng sao. – Rose quay lại mỉm cười.

– Tôi đến đón em, có gì lạ lắm sao? – Tuấn Khôi hỏi lại.

– Cậu nhóc, đã bao lần bảo phải xưng hô đúng rồi. – Rose chỉnh Tuấn Khôi.

– Đối với em, tôi luôn có trách nhiệm bao bọc. – Tuấn Khôi đáp.

– Tôi thật không cần điều đó nha, hãy gọi tôi là chị như lời mẹ Rin và baba tôi nói. – Rose không hài lòng với cách xưng hô của Tuấn Khôi, dù sao cô vẫn hơn tuổi cậu ấy. – Chúng ta nên giải cứu Thiên Bảo. – Rose nhìn về phía Thiên Bảo mà lắc đầu.

– Thật là phiền phức. – Tuấn Khôi bước tới một bước, về phía Thiên Bảo. – Các người chưa biết tin gì sao, bên kia nhóm nhạc AAA của Hàn Quốc vừa mới xuống máy bay, không mau đến xem. – Tuấn Khôi nói lớn.

Đám đông nghe như vậy liền quay sang Tuấn Khôi mà hỏi đều:” Ở đâu cơ?”

Tuấn Khôi chỉ tay về một hướng, cả đám đông xung quanh Thiên Bảo đều chạy về hướng đó.

– Haha, cách này thật tốt nhưng có hơi xúc phạm diễn viên hạng A như Thiên Bảo không? – Rose cười lờn đi tới.

Mặt Thiên Bảo đỏ bừng vì ức chế người em trai khó ưa, nhưng nhìn thấy nụ cười như hoa mùa xuân của Rose lại dịu xuống.

– Không sao cả, em thoát được còn họ là tốt, cảm ơn em Tuấn Khôi. – Thiên Bảo khẽ nói.

– Về thôi. – Tuấn Khôi nói như ra lệnh, khi nãy đã mất hết thể diện mà trước đám đông nói nhăng nói cuội. Trong lòng có một chút không vui.

Tuấn Khôi lái chiếc xe màu đen hệt như cái màu hắc ám của Minh Trí chạy đến đón Rose và Thiên Bảo lên xe.

– Tuấn Khôi, xem ra Trần tổng ưa chuộng màu đen như vậy nha. – Rose trêu chọc, vì trên người Tuấn Khôi đang măc một bộ vest đen.

– Bỏ cái từ Trần tổng ấy đi, tốt nhất là xưng anh. – Tuấn Khôi nhếch miệng nói.

– Em trai, cả anh cũng phải kêu Rose là chị, em lại lộng ngôn sao? – Thiên Bảo không hài lòng.

– Nếu như anh kêu cô ấy là chị, thì anh phải xem lại cách xưng hô của mình rồi. Dù sao thì cô ấy cũng sẽ làm vợ em, không phải là em dâu họ của anh. – Tuấn Khôi nói như đúng rồi.

– Này, cậu nói nhăng cuội điều gì. – Rose đỏ mặt.

– Điều mà Tuấn Khôi này nói, chắc chắn sẽ thực hiện đươc.

Thiên Bảo không nói điều gì, ngồi phía sau nhưng tâm trạng không vui. Rose cũng không đáp lời Tuấn Khôi, từ nhỏ lúc lần đầu tiên gặp đã quá quen thuộc với tính tình ngang ngược bá đạo của cậu nhóc này, tuy nhỏ tuổi hơn cô nhưng luôn tỏ ra chính là đàn trên và lúc nào cũng ra sức bảo vệ cô.

Cả ba người quay về biệt thự Phạm gia, cánh cổng lớn của căn biệt thự mở rộng đón tiểu thư được cưng chiều nhất du học quay về, Ken đứng trước cửa nhìn ngắm con gái yêu quý từ trên xe bước xuống.

– Baba, con đã về. Con rất nhớ baba – Rose ôm lấy Ken thương nhớ.

– Con gái lớn rồi, lại còn làm nũng sao. – Ken cười vỗ về con gái.

– Con lớn thế nào nhưng trước mắt baba con vẫn là một bé con mà, đúng không? – Rose tinh nghịch nói.

Tuấn Khôi và Thiên Bảo cũng từ trên xe bước xuống đi về phía Ken.

– Chào bác. – Tuấn Khôi và Thiên Bảo cùng nói.

– Chào hai cậu, cảm ơn vì đã đến đón Rose giúp ta. – Ken nhìn hai đứa trẻ trước mặt mỉm cười, từ ngày mọi chuyện được giải quyết tình cảm giữa Phạm gia và Trần gia rất thân thiết từ gia đình đến việc làm ăn trong các hợp đồng.

– Lần này Rose về bác trai dự định sẽ đưa cô ấy vào Phạm gia làm việc hay để cô ấy tự lựa chon. – Tuấn Khôi lên tiếng.

– Ta hy vọng Rose sẽ giúp ta quản lý công việc tại Phạm gia nhưng con bé có chủ kiến của nó, ta không ép. – Ken nhìn Rose hỏi. – Con đã suy nghĩ về việc này chưa.

– Baba, con chưa sẽ ra ngoài học hỏi kinh nghiệm trước. Vả lại không muốn mang tiếng là con gái của tồng giám mà được vào Phạm gia. – Rose nói.

– RoYal luôn đón chào nhân tài. – Tuấn Khôi nói.

– Ý Trần tổng nói muốn mời tôi sao? – Rose nhìn Tuấn Khôi nói.

– Chỉ là đưa ra ý kiến mà thôi, nếu như Rose không muốn người khác xem thường thì chỉ có thể chọn RoYal. – Tuấn Khôi xem như không quan tâm.

– Tuấn Khôi nói đúng, nếu Rose từng làm việc tại RoYal thì mọi người sẽ không thể chê bai năng lực của chị. – Thiên Bảo nói.

– Tôi sẽ suy nghĩ. – Rose đáp lời.

– Tôi e là tiểu thư Phạm Minh Hà đây kém tài không thể được bộ phân nhân sự của RoYal tuyển dụng. – Tuấn Khôi khích tướng.

Rose giận đỏ mặt, cô tốt nghiệp loại xuất sắc ai ai cũng công nhận về tài năng của cô. Tên hách dịch kia lại dám nói cô kém tài sao?

– Trần Tuấn Khôi, cậu cứ đợi đó. RoYal sẽ phải dang rộng cánh cửa mà chào đón tôi.

– Tôi sẽ đợi đến ngày đó. – Tuấn Khôi gương mặt lạnh lùng, không một chút biểu cảm.

Thiên Bảo khẽ cười, xem ra Rose vẫn còn quá ngây thơ để cho Tuấn Khôi dụ dỗ như vậy. Nhưng Rose vào RoYal làm việc lại là điều khá hợp tình hợp lý, cô muốn chứng tỏ tài năng thì chỉ có thể chọn một lựa chọn này.

Những ngày sau đó, Rose cầm hồ sơ của mình đến RoYal nộp đơn xin việc vô cùng tự tin, nhưng cô thật không ngờ bên trong RoYal có thật nhiều tài năng khác mà cô không thể so sánh được. Đúng là vào nơi này sẽ học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm và không dễ gì được bọn họ nhận.

– Cô Phạm, hồ sơ của cô thật sự rất tốt nhưng hiện tại bộ phận thiết kế đã đủ người rồi nên chúng tôi không có nhu cầu tuyển dụng cô. – Giám đốc nhân sự nói với Rose.

Rose cảm thấy xấu hổ, đã lỡ tuyên bố trước mặt cha và hai anh em nhà họ Trần kia sẽ nhanh chóng bước chân vào RoYal. Nay lại bị từ chối thật là không còn mặt mũi nhìn mặt ai, cô buồn bã muốn đứng lên.

– Vâng, cảm ơn anh. – Rose đúng lên, đôi mắt to tròn trờ nên buồn bã hơn.

– Chúng tôi còn một vị trí khác, tuy không phải đúng với ngành cô học nhưng một người thông thạo nhiều loại ngoại ngữ như cô Phạm chắc hẳn sẽ đảm nhiệm tốt. – Vị giám đốc nhân sự nói tiếp.

– Tôi không làm công việc trái ngành tôi học. – Rose từ chối.

– Để được vào RoYal không phải là chuyện dễ, tôi sẽ cho cô hôm nay để suy nghĩ. Nếu như đồng ý ngày mai cô đến làm việc, sẽ có người chỉ dẫn. – Giám đốc nhân sự nói, sau đó đi về phía cửa.

Rose cũng đứng lên mà đi ra khỏi RoYal, trước đại sảnh của cao ốc RoYal cô nhìn thấy Tuấn Khôi đang đi vào bên trong. Anh nhìn cô rồi lướt qua cô như không quen biết mà đi thẳng, trong lòng Rose có chút kì lạ không phải mỗi khi nhìn thấy cô anh luôn bám lấy hay sao. Trong lòng có chút không vui vì nghĩ Tuấn Khôi đã thay đổi sau nhiều năm không gặp.

Rose đi ra ngoài buồn chán không biết đi đến nơi nào, cô gọi cho Thiên Bảo vì Thiên Bảo sẽ luôn luôn cho cô lời khuyên tốt nhất mỗi khi cô khó nghĩ nhất.

– Thiên Bảo, chị đang cần em. – Rose nói.

– Chị đang ở đâu? – Thiên Bảo đáp.

– Trước cổng cao ốc RoYal. – Rose đáp.

– Đợi em 10p. – Thiên Bảo cúp máy.

Đúng 10p sau, một chiếc xa hơi màu trắng chạy nhanh như gió lao tới trước mặt nơi Rose đang đứng thắng két lại.

– Woa, chị biết Thiên Bảo rất đúng hẹn mà. – Rose mỉm cười nói với Thiên Bảo.

– Có chuyện gỉ xảy ra với Rose sao? – Thiên Bảo nhìn Rose nói.

– Không có gì quan trọng, chúng ta đi thôi. – Nói rồi nhanh chóng lên xe.

Trên xe cô mới để ý trên gương mặt Thiên Bảo vẫn còn lớp hoá trang chưa kịp tẩy đi. Cô thắc mắc.

– Cậu đang quay phim sao?

– Ừ, em đang quay bộ phim truyền hình mới. – Thiên Bảo đáp.

– Vậy sao không nói mà còn chạy đến đây. – Rose khó hiểu.

– Vì em sợ Rose có chuyện gì. – Thiên Bảo ánh mắt vẫn nhìn về phía trước mà đáp.

– Làm phiền cậu rồi, hôm nay khá buồn chán nha. Chúng ta quay về nơi cậu đang quay, cậu quay xong rồi Rose sẽ mời Thiên Bảo đi ăn. – Rose mỉm cười nói.

– Nơi đó rất là buồn chán, Rose đợi được chứ. – Thiên Bảo hỏi.

– Dù gì Rose cũng không biết đi đâu hôm nay mà, đến xem Thiên Bảo quay cũng thú vị mà.

Thiên Bảo chạy đến nơi đoàn phim đang quay. Khi nãy đang trong giờ hoá trang lại thì nhận được điện thoại của Rose nên anh nhanh chóng bỏ đi không nghĩ đến hậu quả. Nhưng hiện tại Thiên Bảo đang là ngôi sao lớn, đạo diễn cũng không thể nói nặng lời với anh.

– Đã chuẩn bị xong hết, cậu lại bỏ đi làm chúng tôi không biết xoay sở thế nào. – Đạo điễn thấy Thiên Bảo quay lại liền đi tới mà nói.

– Tôi có chút việc riêng, bây giờ chúng ta bắt đầu. – Thiên Bảo nói, sau đó quay sang Rose. – Rose qua bên quản lý của em ngồi đợi nhé.

Vị quản lí được Thiên Bảo gọi đến mà dẫn Rose về vị trí của mình, Thiên Bảo tiếp tục cảnh quay của mình.

Rose ngồi quan sát Thiên Bảo cùng cô diễn viên nữ đang diễn cảnh hai người ngồi trong một công viên, Thiên Bảo là một lãng tử phong lưu tán tỉnh dẫn dụ cô gái, cô khá ấn tượng về cách diễn của Thiên Bảo, cậu ấy là một người trầm tính và không thích day dưa với phụ nữ như Tuấn Khôi. Nay lại đóng một vai đáng ra Tuấn Khôi thích hợp nhất.

Cảnh quay của Thiên Bảo xong, anh nhanh chóng đi tới phía Rose.

– Có buồn chán không? – Thiên Bảo nói.

– Không hề nha, rất thú vị không ngờ Thiên Bảo diễn đạt như vậy. – Rose mỉm cười.

Thiên Bảo hơi cười, nhìn cô gái trước mặt đáng yêu như vậy.

– Nếu buồn chán thì có thể đi dạo, công viên này thật sự rất trong lành.

– Được, Thiên Bảo không phải lo cho Rose. – Cô đáp lời

Đạo diễn đi về phía Thiên Bảo to nhỏ điều gì đó, chỉ thấy Thiên Bảo lắc đầu từ chối nhưng vị đạo diễn kia không tha mà cứ đi theo nói mãi. Cuối cùng thì Thiên Bảo đi về phía Rose.

– Rose, hiện tại một nhân vật nữ không thể liên lạc được. Cảnh này không thể thiếu cô ấy được, đạo diễn nói muốn nhờ Rose thử vai đó. Ông ấy nói nhìn thấy được tố chất từ Rose.

– Nhưng Rose sợ sẽ làm hỏng mọi thứ thôi. Rose chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. – Rose lắc đầu.

– Đóng cùng với em, Rose cứ đọc kịch bản rồi diễn theo cảm xúc. – Thiên Bảo thuyết phục.

– Được rồi, Rose chỉ giúp Thiên Bảo lần này thôi nhé. – Rose đành chấp nhận, đóng phim có lẽ cũng có chút thú vị.

Rose đọc qua kịch bản, đây là một phân cảnh cô được phân vào vai một cô nhân tình của Thiên Bảo khi cùng bạn bè đi dạo chơi trong công viên thấy anh và một người phụ nữ khác đang ôm nhau ngồi trên chiếc ghế thì tức giận đi tới.

Trong phim…

Rose đi tới, đứng trước mặt Thiên Bảo và cô gái kia. Cô gái kia nhìn rose rồi quay sang hỏi Thiên Bảo.

– Anh quen cô gái này sao?

– Có quen một chút. – Thiên Bảo dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Rose.

– Anh, cô ấy là ai? – Lúc này Rose lên tiếng.

– Cô ấy là bạn gái của anh. – Thiên Bảo nhìn Rose đáp.

Đôi mắt của Rose đỏ lên ngấn nước tiếp tục hỏi:” Vậy còn em là gì của anh?”

– Em và anh chỉ là bạn bè. – Thiên Bảo đáp.

Rose giơ tay lên muốn tát Thiên Bảo nhưng không thể ra tay, không ngờ chỉ giả vờ tát thôi mà còn khó khăn như vậy. Nào ngờ cô chưa kịp tát thì cô gái kia đứng lên chặn tay cô lại và tát cô một cú giáng trời. Rose đứng trơ người, đoạn này có trong kịch bản sao? Mà nếu có thì mỗi lần tát giả trong phim đều phải ra tay mạnh như vậy sao? Cô nhớ kịch bản là cô tát Thiên Bảo khóc lóc bỏ chạy mà.

– Cô có tư cách gì mà chấp vấn người yêu của tôi, còn không mau cút đi. – Cô diễn viên xinh đẹp nói.

Rin không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng chưa nghe tiếng cắt của đạo diễn liền theo như kịch bản cuối mà khóc lóc bỏ chạy.

Cô vừa bỏ chạy thì tiếng cắt của đạo diễn cũng vang lên, gương mặt cô đỏ ửng vì cú tát giáng trời vừa rồi.

– Ôi, thật xin lỗi cô. Khi nãy tôi nghĩ cô quên kịch bản nên mới làm như vậy để nhắc cô, để chúng ta không phải quay đi quay lại nhiều lần. – Cô diễn viên nổi tiếng đi tới mỉm cười xin lỗi.

– À, không sao cả. – Rose đau lắm nhưng không thề trách vì dù sao cô ấy cũng không cố ý.

– Có muốn nhắc cũng không nên ra tay mạnh như vậy, cô xem gương mặt cô ấy đỏ ửng cả hết. – Tuấn Khôi nhíu mày, nhìn gương mặt Rose mà lo lắng.

– Em không cố ý đâu, có lẽ vì quá nhập tâm. – Cô diễn viên nghe Thiên Bảo lên tiếng thi như rùa rụt cổ.

– Được rồi được rồi, Rose không sao cả Thiên Bảo đừng trách cô ấy. – Rose thấy cô gái thật tội nghiệp.

– Không ngờ cô diễn lại đạt như vậy, chỉ cần quay một lần cũng đã hoàn thành cảnh diễn này. Cái tát khi nãy không có trong kịch bản có lẽ khiến cô bối rối rồi, nhưng tôi cảm thấy cô cũng rất biết xử lý tình huống.

– Cảm ơn về lời khen. – Rose đáp.

– Những cảnh quay sau, mong cô cũng giữ được phong thái như hôm nay. – Đạo diễn cười lớn.

– Cảnh quay sau? – Rose nhìn Thiên Bảo kì lạ.

– Không phải ông nói chỉ quay cảnh hôm nay thôi, về sau dẽ sữa lại kịch bản đôi chút. – Thiên Bảo nhìn đạo diển tức giận.

– Bên phía người viết kịch bản họ không đồng ý, tôi vừa gọi cho họ. Tiểu thư, cô làm ơn giúp chúng tôi được không, nhân vật cô đảm nhận cũng không có nhiều đất diễn. Sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu. – Đạo diễn nài nỉ.

Rose nhìn Thiên Bảo, nếu cô từ chối thì có vẻ giống như Thiên Bảo mất mặt lắm vì cô đến đây cùng anh, nhưng nếu nhận lời mà diễn không xong thì lại càng khiến Thiên Bảo mất mặt hơn.

– Rose có quyền từ chối. – Thiên Bảo nói.

– Không, Rose sẽ nhận lời. Dù sao RoYal cũng không tuyển chị, chị đi đóng phim cùng em. – Rose cười đáp.

– Thật cảm ơn cô, tiểu thư. – Vị đạo diễn vui mừng nói.

– Không có gì, tôi không phải diễn viên nên ông còn khổ dài dài với tôi. – Rin tinh nghịch nói.

Vị đạo diễn cười lớn rồi tạm biệt để quay cảnh khác.

Rose đợi Thiên Bảo đến chiêu thì cũng xong những cảnh quay kia, khi nào cần hoá trang hay nghĩ một chút thì Thiên Bảo đều quan tâm hỏi han cô.

Rose cùng Thiên Bảo lái xe đến một nhà hàng dùng cơm tối, Thiên Bảo liền nói.

– Rose có muốn rủ Tuấn Khôi ra cùng ăn tối.

– Không cần, khi trưa gặp cậu ta ở RoYal thì cậu ta liền làm lơ chị. Thật là tên khó ưa mà, lúc trước còn lúc nào cũng bám theo.

– À, hôm nay chị đến RoYal xin vào sao? Kết quả thế nào?

– Họ nói đủ người, nhưng có một việc trái ngành đang cần và họ cảm thấy chị phù hợp nên cho chị suy nghĩ, nếu chị muốn thì ngày mai đến làm.

– Em thấy chị nên thử làm công việc kia, có thể chị sẽ thích thú sao? RoYal là một nơi không phải ai cũng có thể vào làm. Chị không nên bỏ lỡ cơ hội này.

– Nhưng…

– Không nắm bắt cơ hội, chỉ là một kẻ bại trận. – Giọng nói quen thuộc từ phía sau Rose nói tới.

Rose quay sang nhìn người phía sau, trong lòng nhớ đến lúc sáng bị Tuấn Khôi lơ liền cảm thấy không vui.

– Chị đã nói đừng gọi cậu ta. – Rose nhìn Thiên Bảo giận dỗi.

– Là Tuấn Khôi gọi cho em mà hỏi, em không thể nói dối em trai được. – Thiên Bảo cười trừ.

Tuấn Khôi ngồi xuống chiếc bàn ăn, gọi tùy tiện một món trong thực đơn liền nhìn qua Rose khẽ nheo mắt.

– Mặt Rose vì sao đỏ ửng lên như vậy?

– Khi nãy đóng phim cùng với Thiên Bảo, trong phim có cảnh bị tát. – Rose đáp không suy nghĩ.

– Đóng phim? – Tuấn Khôi nhếch miệng nói.

– Đúng vậy, khi sáng cùng Thiên Bảo đi đến nơi cậu ấy đang quay, Rose được đạo diễn khen là có tài năng diễn xuất nha. Có khi nào trở thành minh tinh nổi tiếng không. – Rose tưởng tượng rồi tự một mình cười thoả mản không để ý ánh mắt khá giận dữ của Tuấn Khôi và ánh mắt khó hiểu từ Thiên Bảo.

Suốt buổi ăn Tuấn Khôi không nói thêm lời nào, đợi đến lúc Rose đi vào trong nhà vệ sinh thì ánh mắt Tuấn Khôi hướng về Thiên Bảo.

– Chuyện này em không muốn thấy thêm một lần nữa. – Tuấn Khôi nói.

– Đó là quyết định của Rose, không liên quan đến anh và cả em. – Thiên Bảo đáp.

– Nếu không thể bảo vệ, đừng đưa cô ấy vào nguy hiểm. – Tuấn Khôi nhìn Thiên Bảo tức giận.

– Chỉ là một cái tát trong khi diễn, em cũng không nên làm quá như vậy. – Thiên Bảo cũng tức giận với sự áp đặt của Tuấn Khôi.

– Chuyện này anh thừa biết, vì là đóng phim nên không có lí do gì lại tát mạnh đến mức gương mặt của Rose đỏ ửng xưng phồng như vậy. – Tuấn Khôi liền nói.

Thiên Bảo cũng hiểu chuyện này, không đáp.

– Trong cái giới của anh rất phức tạp, em không muốn Rose chịu tổn thương vì những thứ không đáng. – Tuấn Khôi nói.

Rose từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài, nhìn thấy nét mặt của Tuấn Khôi không đổi nhưng Thiên Bảo thì vô cùng tệ.

– Cậu không khoẻ chổ nào sao? – Rose quan tâm hỏi.

– Không sao cả, em về trước đây, Tuấn Khôi sẽ đưa chị về sau. – Thiên Bảo nói xong cầm áo khoát mà bước nhanh ra ngoài.

Rose lạ lẫm nhìn theo…

– Cậu ấy bị soa vậy nhỉ? – Nhìn Tuấn Khôi nói.

– Có lẽ cả hôm nay đều quay nên mệt, em ăn đi.- Tuấn Khôi nói.

Rose nghe tiếng em liền chướng tai, nhưng có sữa bao nhiều lần Tuấn Khôi cũng không bỏ được nên cô không quan tâm nữa mà tập trung vào bữa ăn.

– Ngày mai em đến RoYal làm việc. – Tuấn Khôi không nhìn Rose mà vừa ăn vừa nói.

– Tôi đã nhận lời đi đóng phim rồi, không thể đến RoYal rồi. – Rose dự định hoàn t ành xong bộ phim này sẽ tim đến công ty lớn khác mà làm lấy kinh nghiệm.

– Em đóng phim thì cũng không ai coi nỗi, vì vậy hãy cho mọi người con đường sống.

– Này, vì sao cậu cứ chăm chọc tôi vậy?

Tuấn Khôi ăn xong, lấy khăn chùi miệng liền nhìn cô nói:” Ngày mai có mặt tại RoYal đúng giờ, còn bộ phim kia không phải lo có ăn gan trời tay đạo diễn đó cũng không dám mời phụ nữ cuả tôi đi đóng phim cho thiên hạ ngắm nhìn.”

– Cậu… ai là phụ nữ của cậu chứ. – Rose tức giận.

– Không sớm thì muộn. – Tuấn Khôi khẽ cười đáp

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN