Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta
Chương Ngoại truyện TYĐS phần 29:
Mọi người trên dưới ở Trần gia đang bận rộn chuẩn bị lễ cưới cho Tuấn Khôi và Rose giả, điều này lan truyền khắp các mặt báo. Vài ngày trước trong buổi tiệc từ thiện Trần tổng của RoYal giới thiệu một cô gái xa lạ chính là bạn gái, nay lại cưới tiểu thư của Phạm gia. Đúng là người giàu có quan niễm giữa yêu và cưới thật khác nhau, chỉ tội cho cô gái nào lọt vào lưới tình của vị tổng giám đốc trẻ tuổi này.
Tuấn Khôi đang ngồi trong khuôn viên của biệt thự thì nghe có tiếng chuông cửa, sau đó người làm báo lại rằng có người đến tìm anh. Tuấn Khôi cảm thấy lạ lùng, trước giờ anh ít khi kết giao bạn bè, nay lại có người đến tận nhà tìm sao.
Minh Tuấn được người làm dắt tới nơi mà Tuấn Khôi đang ngồi đọc tin tức, đôi mắt Tuấn Khôi hướng về Minh Tuấn kì lạ, hắn ta tới tìm anh để làm gì.
– Trần tổng, Tuyết Nhi đang ở đâu? – Minh Tuấn hỏi.
– Không phải hai người đã chia tay rồi, anh quan tâm đến cô ấy làm gì?
– Ngày hôm đó Tuyết Nhi nói với tôi rằng cô ấy yêu anh và sẽ đi cùng anh. Tôi nghĩ có lẽ anh cũng yêu cô ấy, nhưng chuyện gì đã xảy ra, anh lại sắp cưới một cô gái khác. Tôi không muốn xen vào chuyện tình cảm của anh, nhưng nếu anh đã không cần cô ấy nữa tôi sẽ đón Tuyết Nhi về.
– Cô ấy không có ở nơi này. – Tuấn Khôi không nhìn Minh Tuấn nói, mắt hướng vào tờ báo tin tức.
– Tuyết Nhi đang ở nơi nào, mau nói cho tôi biết. – Minh Tuấn không còn bình tĩnh.
– Thật ra tôi không biết, chúng tôi đã chia tay ngay sau ngày cô ấy rời bỏ anh. – Tuấn Khôi không muốn công sức anh và Rose bỏ ra bị mất trắng nên tiếp tục lừa gạt Minh Tuấn
– Thằng khốn nạn. – Minh Tuấn tiến tới nắm áo Tuấn Khôi. – Mày có biết cô ấy đang bị mất trí nhớ không hả, cô ấy một mình bên ngoài biết sống như thế nào hả, không bằng cấp không tiền bạc cuộc sống của Tuyết Nhi sẽ cực khổ thế nào.
Tuấn Khôi nghe lời Minh Tuấn nói có một chút lo lắng…
– Nếu từ đầu mày xác định chỉ muốn qua đường thì đừng để cô ấy yêu mày như vậy. Khốn nạn, mày không phài là một thằng đàn ông. – Minh Tuấn hất Tuấn Khôi ra khỏi tay.
– Xem ra bác sĩ Minh Tuấn rất tức giận, nếu như anh lo cho cô ta như vậy thì nên đi tìm kiếm cô ấy, ở nơi này trách oán thì có lợi ích gì.
– Tuyết Nhi có mắt như mù, lại đi yêu kẻ hèn hạ như anh. – Minh Tuấn tức giận mắng, sau đó rời khỏi biệt thự Trần gia.
Tuấn Khôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trong lòng một cơn lo lắng kéo đến. Lời Minh Tuấn nói không hề sai, lần trước cô ấy bỏ đi đã phải vất vả kiếm tiền trong cuộc thi tại RoYal nhưng sau đó lại gặp tai nạn. Cô gái ngốc nghếch này, quả thật khiến người khác phải lo lắng.
Anh nhấc điện thoại gọi cho Thiên Bảo, đây là lần đầu anh nhờ vả người anh họ của mình. Trong chuyện giữa Thiên Bảo và Rose lần trước, Tuấn Khôi rất khó xữ nhưng ngoài Thiên Bảo ra, trong chuyện này không ai có thể làm nhanh hơn.
– Không ngờ cậu lại hẹn gặp tôi. – Thiên Bảo ngồi đối diện Tuấn Khôi bên trong Ciz bar mà nói.
– Tôi có việc nhờ anh. – Tuấn Khôi đáp.
– Haha, lâu không gặp lại cậu lại khiến tôi quá bất ngờ. Tuấn Khôi lại có việc không thể làm được mà phải nhờ đến tôi sao?
– Tôi biết anh đang tức giận tôi rất nhiều. Nhưng tôi nghĩ chuyện này chỉ anh mới có thể làm được.
– Chuyện gì mà khiến Trần tổng phải hạ mình nhờ đến tôi.
– Tìm người.
– Cậu muốn tìm ai?
Tuấn Khôi đưa một tấm hình của Rose, sau đó khẽ nói:” Đây là Tuyết Nhi, cô ấy bị mất trí nhớ và đã mất liên lạc gần một tuần.”
– Cô ta… có quan hệ gì với cậu? – Thiên Bảo nhìn cô gái trong hình liền hỏi.
– Không quan trọng, nhưng tôi không muốn cô gái này phải gặp thêm những bất hạnh khó khăn nữa. – Tuấn Khôi lắc đầu nói.
– Hy vọng, câu không khiến Rose phải suy nghĩ về cô ta.
– Anh yên tâm, tôi là người biết đâu mới là thứ quan trọng nhất.
Thiên Bảo mờ ra cuộc truy lùng khắp nơi cô gái mang tên Tuyết Nhi trong bức hình, thế lức của tổ chức mà Trần Hậu lập nên càng ngày càng lớn mạnh, điều này giúp Thiên Bảo rất nhiều. Đối với những việc tìm người này, quả thật rất dễ dàng.
– Thiếu gia, có tin rồi. – Một tên đàn em nói.
– Tìm được rồi sao? – Thiên Bảo hỏi.
– Em nghe được tin tức người của một băng đảng khác bắt cóc một cô gái rất giống cô gái trong hình. Nội gián của chúng ta bên đó báo về rằng, cô ta đang bị giam giữ nhưng bên chúng chưa có động thái xữ lý thế nào, cứ thế mà nhốt cô ta lại.
– Là bị bắt cóc sao?
– Thiếu gia, lạ ở một chỗ là bọn họ cô ta bị bắt mà không hề có lý dó gì, nghe nói đại ca bên đó nhận chỉ thị của một người khác.
– Có một thế lực đứng phía sau nữa sao. Cô gái này lại có thể gây thù chuốc oán với bọn giang hồ sao? – Thiên Bảo ngẫm nghĩ, cô gái này liên quan đến Tuấn Khôi, anh muốn tự Tuấn Khôi giải quyết.
Trên chiếc xe màu đen đang chạy với tốc độ kinh hoàng trên đoạn đường vắng, Tuấn Khôi lòng nóng như lửa đốt, cô gái này vì sao lại bị bắt đi như vậy, thân phận cô ta như thế nào, điều quan trọng là phải cứu Tuyết Nhi ra.
Rose bị bọn chúng nhốt tại nơi này cũng không biết bao nhiêu ngày trôi qua, cô cũng không biết ai bắt mình đi cũng không nhìn thấy mặt bọn chúng. Người duy nhất đưa cơm vào hằng ngày cũng che đi gương mặt. Rose không biết mục đích bọn chúng là gì, lại đi bắt một kẻ tay trắng và còn bị mất đi trí nhớ.
Tiếng cánh cửa kêu cót két mở tung ra, lần này bọn chúng có 3 người đi vào bên trong. Rose nhìn người đi đầu tiên thì nghĩ có lẽ hắn ta chính là tên cầm đầu.
– Các người là ai, vì sao lại bắt tôi?
– Tôi cũng không muốn hại một cô gái yếu đuối như cô, nhưng vì sao cô lại đến gần đàn ông của người khác, như vậy là lỗi của cô. – Trương Luật đáp.
– Tôi… tôi không hiểu. – Rose khó hiểu nói, không lẽ đây là người cùa Mai Ly, nhưng không phải cô đã rời đi rồi sao.
– Cô cũng không cần phải hiểu, yên tâm đi. Khi nào Trần Tuấn Khôi kết hôn suôn sẽ, tôi sẽ mang cô đến một nơi mà cậu ta không thể tìm ra.
– Là vì Trần Tuấn Khôi sao, tôi và anh ấy không có gì cả, chỉ là hiểu nhầm mà thôi. – Rose đáp.
– Chuyện đó đã không quan trọng nữa, cô ngoan ngoãn ở nơi này, nếu chống đối thì chúng tôi khó lòng đối xữ nhẹ nhàng như hiện tại.
Trương Luật nói xong liền bỏ ra ngoài, Rose nhìn hai tên đi bên cạnh rất quen mặt, đôi mắt chăm chăm nhìn cô khiến Rose khiếp sợ.
Biệt thự Trần gia trang hoàng lộng lẫy, ngày mai chính là lễ kết hôn của Tuấn Khôi và Rose. Tuy nhiên hiện tại chú rễ vẫn chưa về.
– Cậu hãy quay về đi, tôi sẽ cứu cô ta. Ngày mai, cậu chính là chồng của Rose. – Thiên Bảo ngồi trong xe nói.
– Không mất nhiều thời gian, tôi sẽ quay về kịp. – Tuấn Khôi muốn chính mình cứu cô gái kia.
– Cô ta rất quan trọng với cậu sao?
Tuấn Khôi không đáp, anh cũng không biết phải đáp thế nào đây, chỉ là anh không thể ngồi yên nhìn Tuyết Nhi đang gặp nguy hiểm. Càng nghĩ đến cô gái kia, tâm trí anh càng rối bời, không còn thiết tha đến lễ cưới kia. Anh không muốn trở thành kẻ thay lòng, nhưng thật chất trái tim đã bị lỗi nhịp khi nghĩ về cô gái kia.
*****
Rose nhìn thấy hai người kia đi ra ngoài nhưng lại quên chốt cửa lại, đây không phải là cơ hội cho cô trốn đi sao. Tuy bọn chúng nói yên tâm không làm hại mình, nhưng bọn chúng đã có giả tâm bắt nhốt cô, thì chuyện gì sẽ không dám làm. Ai lại đi tin lời bọn xấu xa đó, đặc biệt ánh mắt của hai tên đàn em phía sau, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Rose đứng dậy, len lẻn đi về phía cửa nhìn ra bên ngoài. Phía bên ngoài không thấy người canh gác, Rose nhanh chânb mở cửa chạy nhanh ra phía ngoài. Nơi này rất quen, cánh rừng này cũng rất quen. Không may mắn, hai tên đàn em kia phát hiện thì nhanh chóng đuổi theo. Cô cảm giác cảnh tượng này khá là quen thuộc, Rose cảm thấy đầu mình bỗng dưng đau nhói, chân bị trật ngã xuống một cái hố nhỏ gần đó. Tuy nhiên vì vậy, bọn chúng phía sau liền bị mất dấu. Rose ngã xuống hố, ngất lịm đi…
– Đại ca, không tìm được. – Hai tên đàn em cúi đầu nói.
– Mau đi tìm cho tao, tôi không tin nó yếu mềm như vậy có thề chạy xa được. – Trương Luạt tức giận hét, cho người đi tìm.
Thiên Bảo nhận được tin từ nội gián rằng Rose đã bỏ trốn và hiện tại đang trốn trong rừng, bọn chúng đang ráo riết tìm kiếm.
Tuấn Khôi tăng tốc, lao nhanh đến…
Rose tỉnh lại, thấy mình đang ở dưới hố sâu. Nhớ lại chuyện bị bắt cóc liền không dám gọi người cứu mình lên, thà chết tại nơi này còn hơn để lọt vào tay bọn chúng. Cô tự ôm bản thân mình thiếp đi.
Đến sáng hôm sau, ánh mát trời le lói xung quanh từng ngọn cỏ, Rose tỉnh lại tìm cách trèo lên nhưng không thề lên được. Cô nghe tiếng gọi của Tuấn Khôi và Thiên Bảo liền vui mừng hét lên.
– Tuấn Khôi, Thiên Bảo, Rose ở dưới này. Mau đến cứu Rose với. – Rose hét lên, hy vọng hai người bạn thuởu nhỏ của mình tìm ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!