Nhiệm vụ sinh đẻ
Chương 14: Nhận lầm hai đứa trẻ sinh đôi
“Cậu, cậu, cậu hai…”
Quản gia Vương lắp bắp.
Bên này không được mà bên kia cũng không xong, nhưng ông lại không thể tự mình đào hố chôn mình được?
“Còn ai dám trái lời tôi thì lập tức cuốn gói!”
Câu nói mất hết tình người này của Bắc Minh Thiện có lực sát thương kinh người!
Quản gia Vương cũng không dám làm trái ý nhà họ Bắc Minh.
Bởi lẽ cuốn gói khỏi nhà họ Bắc Minh cũng đồng nghĩa với không còn đất sống!
Vì vậy, ông liền quay sang nháy mắt với một người đàn ông khác.
Rồi hai người nhanh chân xông tới bên cạnh cậu chủ nhỏ Trình Trình…
“Láo xược! Các người thả tôi ra… Thả tôi ra…”
“Gâu gâu gâu…”
“Bối Lạp! Bối Lạp…”
“Gâu gâu gâu…”
Màn bắt chó quyết liệt này đúng là kịch tính.
Đám người giúp việc nữ đứng một bên không thể kìm được nước mắt vì cậu chủ nhỏ Trình Trình.
Thật là cảm động quá đi.
Giống như cảnh tượng thê thảm nhưng không kém phần oanh liệt năm xưa khi Pháp Hải kiên quyết chia rẽ Bạch Xà và Hứa Tiên tại chùa Kim Sơn vậy.
Cậu chủ nhỏ Trình Trình và Bối Lạp hiện giờ chẳng phải cũng như vậy sao?
Có điều Bạch Xà có là yêu tinh đi chăng nữa thì chít ít cô ấy cũng là một yêu tinh xinh đẹp.
Còn Bối Lạp thì sao chứ?
Chậc chậc, các cô người làm liếc nhìn nó bằng ánh mắt ghét bỏ.
Con yêu tinh này có hơi xấu quá, thực sự không phù hợp thị hiếu của các cô nàng thích xem phim thần tượng.
Giết nhân đạo là một cách hay.
Giết hay lắm.
Giết tuyệt lắm.
“Bối Lạp… Bối Lạp…”
Trình Trình mở to hai mắt nhìn Bối Lạp bị bọn họ ngang ngược lôi đi.
Khoét mắt bắt đầu rưng rung nước mắt nhẫn nhịn.
Cậu hung hăng trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện, thở hổn hển.
“Con ghét ba! Con ghét ba…”
Hét lên xong, thân hình nhỏ bé ấy liền vùng ra, bỏ chạy.
Trước khi nước mắt trào ra, cậu không hề ngoảnh đầu lại nhìn mà chỉ cố sức chạy hết tốc lực ra ngoài cổng…
“Cậu chủ nhỏ Trình Trình…” Các cô người làm định đuổi theo.
“Người nào đuổi theo chặt chân người đó!”
Bắc Minh Thiện lạnh lùng thốt ra một câu như vậy rồi đi thẳng vào nhà.
Mọi người sợ hãi, đứng chết trân tại chỗ, không một ai dám bước lên nửa bước mà chỉ dám đứng nhìn cánh cổng đã trống huơ trống hoác…
Màn đêm buông xuống cũng là lúc phố lên đèn.
Dương Dương mang cặp sách trên lưng, đi lông bông trên suốt đoạn đường về nhà.
Haizzz, lông bông.
Kể từ sau khi tan học, cậu đã quanh quẩn trên hè phố suốt hai, ba tiếng đồng hồ.
Không dám về nhà.
Gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo lúc này nhăn nhó lại một cục.
Trong tay cậu đang nắm chặt tập bài kiểm tra đã bị vo tròn lại.
Làm sao bây giờ?
Cậu chỉ thi được có năm mươi điểm.
Về nhà để mẹ thấy được thì không thể thoát khỏi bị mắng.
Nhưng, giáo viên nói, bài kiểm tra nhất định phải được phụ huynh ký tên.
Hu hu, ghét nhất là mấy cái vụ phải có phụ huynh ký tên vào!
Dương Dương phồng má, cuối đầu.
Đang đi thì đột nhiên có một người xuất hiện, cản cậu lại.
“Cậu bé, sao trễ thế này rồi mà còn ở một mình? Có phải bị lạc mẹ rồi không? Để chú dẫn con đi tìm mẹ nhé, được không?”
Dương Dương ngẩng đầu nhìn, là một ông chú trung niên.
Ông ta nở nụ cười rất chi là giả tạo.
Chẳng thấy được chút tử tế nào trên bộ mặt của ông ta cả.
Mẹ thường dặn dò cậu là không được nói chuyện với người lạ, bởi những kẻ lạ mặt đó rất có thể là bọn buôn người.
Nhưng, bọn buôn người là gì?
Dương Dương ngước đôi mắt ngây thơ, không hiểu.
“Chú ơi, chú có phải là kẻ buôn người không?”
Trên trán của ông chú trung niên xuất hiện ba nếp nhăn, bị phát hiện nhanh như vậy sao?
“Ha ha, chú làm sao có thể là bọn buôn người được chứ? Chú là người tốt, rất yêu quý trẻ con.”
Dương Dương vừa nghe thấy vậy liền rũ hai vai.
Chẳng thú vị gì cả.
Còn tưởng có thể gặp được bọn buôn người chứ.
“Ặc, xin lỗi chú nhé, cháu không thích người tốt.”
Nói xong, Dương Dương lại cắm cúi đi tiếp.
Còn ông chú trung niên thì há hốc mồm.
Giữa lúc ông chú chuẩn bị túm lấy Dương Dương…. thì bỗng nhiên: “Xịch…”
Một chiếc xe chuyên dụng chạy tới.
Tiếng thắng xe chói tai, phá tan bầu không khí.
Chiếc xe đậu sát bên Dương Dương và ông chú trung niên.
Tiếp theo đó liền có mấy người cao lớn, khỏe mạnh bước xuống từ chiếc xe màu đen.
Ông chú trung niên buôn người vừa nhìn thấy điềm lạ liền bỏ chạy tóe khói.
Quản gia Vương hình như vừa nhảy xuống xe vừa rưng rưng nước mắt.
“Cậu chủ nhỏ… Cậu chủ nhỏ…”
Ông xông tới trước mặt Dương Dương, ôm chầm lấy cậu nhóc, nước mắt đầm đìa.
“Cảm tạ trời đất, rốt cuộc cũng tìm được cậu, cậu chủ nhỏ Trình Trình… Đi thôi, chúng ta về nhà thôi!”
Dương Dương đảo quanh đôi mắt tròn xoe hai nhìn đám người xa lạ này.
Cậu cười toe toét trông rất ngớ ngẩn.
Cậu chủ nhỏ Trình Trình?
Ái chà, là ai vậy ta?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!