Nhiệt Độ Xã Giao (Xã Giao Ôn Độ) - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Nhiệt Độ Xã Giao (Xã Giao Ôn Độ)


Chương 19


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nara

Betaer: Gà cay

d9db7671841e01ad3da12ce55df425dfjpg

Chương 19

Xử lý xong vết thương, Phương Chiêu Mộ quay người đóng tủ thuốc, điện thoại Tống Viễn Tuần vẫn để một bên chợt rung lên, là Triệu Hàm gọi đến.

Tống Viễn Tuần đơn giản thô bạo cúp điện thoại, gửi tin nhắn cho Triệu Hàm: “Tự đón xe đến nhà mình.”

Triệu Hàm hỏi hắn: “Cậu đang sửa xe hả? Thế tớ đến chỗ sửa xe.”

“Đừng đến.” Tống Viễn Tuần chỉ trả lời hai chữ, bởi vì Phương Chiêu Mộ đã đóng xong tủ thuốc, đang quay lại đây.

Vừa rồi hắn nhờ Phương Chiêu Mộ nói với nhân viên bảo hiểm, không hoàn toàn là giả, chẳng qua cũng không toàn bộ là thật.

Hai ngày trước, Triệu Hàm gọi cho Tống Viễn Tuần, nói muốn tới nhà hắn ở nhờ mấy ngày, mắt phải Tống Viễn Tuần liền bắt đầu nháy.

Trời mới tảng sáng, sau khi vượt qua cái ổ voi trên đường, xe Tống Viễn Tuần bắt đầu cảnh báo lốp không ổn.

Chiều nay anh đi thăm một vị trưởng bối, mới lái từ nhà trưởng bối ra không lâu thì một cái bánh bị bể. Nhà trưởng bối ở vùng ngoại ô, Tống Viễn Tuần liền xuống xe tự mình thay săm xe. Mở cốp sau ra nhìn, lốp dự bị không căng, chỉ có thể tạm thời thay lốp, sau đó phải đến cửa hàng đổi lần nữa. Tống Viễn Tuần làm xong, đang đến tiệm sửa chữa gần nhất, lúc sắp đến thì lại qua một cái ổ voi, áp đo lường lốp xe lại cảnh báo liên hồi.

Tống Viễn Tuần dừng lại xem, lại bể một bánh, hắn đang định tìm người đến đưa xe đi thì Phương Chiêu Mộ gửi tin nhắn cho hắn.

Hắn và Phương Chiêu Mộ nói chuyện xong liền nhìn xe mình, trong lòng đột nhiên linh quang chợt lóe, lên xe đi tiếp, đi qua điểm sửa chữa cũng không dừng, lúc gần đến nhà Phương Chiêu Mộ, cái bánh bể kia đã bị mài đến trục xe, cảnh báo vang lên không ngừng.

Tống Viễn Tuần xuống xe nhìn nhìn, thấy cũng giông giống tình huống bất ngờ thật, liền lập tức gửi tin nhắn Phương Chiêu Mộ.

Tái ông thất mã*, không biết là hoạ hay phúc, có lúc gặp vận rủi là vì chuẩn bị cho vận may sắp tới.

*Tái ông thất mã“Tái ông thất mã, an tri họa phúc”, một câu chuyện xưa của Trung Quốc được nhắc đến trong sách của Hoài Nam Tử. Chuyện kể về một ông lão ở biên giới có cơ duyên hội ngộ cùng con ngựa Hồ, gây nên những tai nạn ngoài ý muốn.Vô tình được một con ngựa không tốn tiền, nhưng con trai lại vì nó mà ngã ngựa tật nguyền; không biết là tốt hay xấu nhưng ngay sau đó có chiến sự, con trai ông vì bị gãy chân mà ko phải tòng quân. Từ đây mới có điển cố tái ông thất mã…

Chỉ bể có hai cái bánh xe, Tống Viễn Tuần liền danh chính ngôn thuận bước vào cửa nhà Phương Chiêu Mộ.

Phương Chiêu Mộ rửa sạch tay đi đến, thấy Tống Viễn Tuần tư thế vô cùng gò bó ngồi trên tấm thảm trải sàn. Phương Chiêu Mộ ngồi xuống đối diện, nhìn anh vẫn luôn sừng sững bất động, trong lòng nói đại thiếu gia chính là đại thiếu gia, cái gì cũng cần có người hầu hạ, liền lấy bánh ngọt vừa mới cất ra, đưa cho Tống Viễn Tuần, nói: “Không ăn sao?”

Tống Viễn Tuần liếc mắt nhìn Phương Chiêu Mộ một cái, cúi đầu ăn vài miếng, liền viết cho Phương Chiêu Mộ: “Điều ước của cậu là gì.”

Phương Chiêu Mộ không rõ lắm Tống Viễn Tuần hỏi cái này làm gì, điều ước của cậu không có một xu quan hệ với Tống Viễn Tuần, cậu lắc đầu một cái, nói: “Không có.”

Tống Viễn Tuần cũng không ép cậu nữa, buông bút xuống, tiếp tục ăn.

Hai người im lặng ăn bánh ngọt, điện thoại Tống Viễn Tuần lần nữa vang lên, hắn cầm lên nhìn một chút, đưa cho Phương Chiêu Mộ, Phương Chiêu Mộ nhìn thấy người liên lạc là nhân viên bảo hiểm, liền nhận nghe, đối phương nói mình đến chỗ để xe rồi, bảo Phương Chiêu Mộ và Tống Viễn Tuần xuống đây.

Phương Chiêu Mộ cúp điện thoại, điện thoại Tống Viễn Tuần lại đột nhiên chấn động nữa, Phương Chiêu Mộ bị giật mình tay run một cái nhấn nút nghe, đối phương hỏi cậu: “Cậu có ở nhà không thế?”

“A… Cái kia…” Phương Chiêu Mộ ngẩn ngơ, giơ điện thoại ra xa xem, trên điện thoại di động là hai chữ “Triệu Hàm” liền nhìn Tống Viễn Tuần, do dự hỏi hắn, “Phải giúp anh tiếp điện thoại sao?”

Tống Viễn Tuần cũng nhìn thấy tên Triệu Hàm, biểu tình trên khuôn mặt khựng lại một chút, đưa tay phải ra với Phương Chiêu Mộ.

Phương Chiêu Mộ không hiểu hắn có ý gì, mà người bên kia cũng quỷ dị trầm mặc một hồi, mới hỏi: “Cậu là ai vậy?”

Tống Viễn Tuần đợi vài giây, thấy Phương Chiêu Mộ không phản ứng kịp, liền duỗi tay nắm lấy cổ tay Phương Chiêu Mộ lấy đi điện thoại di động, nhấn kết thúc cuộc gọi, gửi tin cho đối phương, sau đó đứng lên.

Phương Chiêu Mộ theo Tống Viễn Tuần xuống lầu, đụng phải nhân viên bảo hiểm, Tống Viễn Tuần ký vào tờ khai, nhân viên bảo hiểm liền đem xe của anh chở đi.

“Được rồi.” Phương Chiêu Mộ đứng ở rìa đường, nói với Tống Viễn Tuần “Vậy anh bây giờ đón xe trở về sao?”

Tống Viễn Tuần lại gõ chữ cho cậu, hỏi: “Cùng tôi ăn một bữa cơm đi.”

Phương Chiêu Mộ cũng không muốn một mình ở cạnh Tống Viễn Tuần quá lâu, lắc đầu một cái, nói: “Không cần đâu, tôi muốn lên tầng đi ngủ.”

“Coi như là tôi cám ơn cậu.” Tống Viễn Tuần không cho cậu đi, lại gõ chữ cho cậu.

Phương Chiêu Mộ ngẩng đầu nhìn Tống Viễn Tuần, nhìn thẳng vào con mắt của hắn từ chối: “Không cần, tôi cũng không giúp anh được cái gì, không cần cảm ơn, hơn nữa tôi có chút mệt.”

Tống Viễn Tuần nhìn Phương Chiêu Mộ chốc lát, gật gật đầu, vừa vặn ven đường chạy tới một chiếc taxi trống, hắn liền phất tay với Phương Chiêu Mộ, ngồi lên xe.

Phương Chiêu Mộ đi lên nhà, không có Tống Viễn Tuần, căn phòng liền rỗng hơn, Phương Chiêu Mộ thậm chí còn cảm thấy nhà mình lớn hơn không ít đấy.

Cậu rót chén nước, cắt cho mình một miếng bánh ngọt nhỏ, chậm rãi ăn. Lúc này, Andrew gửi tin đến cho cậu, hỏi Phương Chiêu Mộ, đã thắp nến chưa?

Phương Chiêu Mộ suy nghĩ một chút, vẫn trả lời hắn: “Thắp rồi.”

“Ước gì vậy?” Andrew hỏi.

Phương Chiêu Mộ cảm thấy hôm nay mình bị hỏi về điều ước hơi bị nhiều, kỳ thực biết thì thế nào, cho dù điều ước của cậu quả thật là về Andrew thì sao chứ, Andrew cũng không nhất định có thể giúp gì được.

Cho nên cậu liền nói với Andrew: “Ước rất nhiều, nhưng có lẽ đều không thực hiện được.”

“Em nói tôi nghe một chút.” Andrew cố chấp trả lời.

Phương Chiêu Mộ nhìn tin nhắn của Andrew mà sững sờ trong chốc lát, mới từng chữ từng chữ gõ: “Hi vọng những chuyện hứa hẹn với người nào đó, có thể làm được một hai việc.”

Qua không bao lâu, Andrew liền gọi điện cho cậu.

Phương Chiêu Mộ nhận.

“Người nào đó em nói là anh sao?” Andrew trực tiếp hỏi Phương Chiêu Mộ.

Trước khi Phương Chiêu Mộ giúp Tống Viễn Tuần vừa mới nói chuyện với Andrew, giờ nghe lại cảm thấy như rất lâu rồi không nghe được thanh âm của Andrew.

Chỉ là nghe được giọng nói, Phương Chiêu Mộ lại cảm thấy trong lòng có rất nhiều thương tâm cùng không cam lòng không nói thành lời.

Andrew có lẽ đang ở bên ngoài, có tiếng gió, có lá cây lay động cùng tiếng ô tô chạy, rất có khả năng là ở Settle, khiến Phương Chiêu Mộ có chút nhớ nhung.

Cậu cũng muốn như người đi đường đi qua bên người Andrew, nhìn bộ dáng Andrew gọi điện thoại cho cậu, mới có hi vọng nhìn thấy một chút suy nghĩ chân thật của Andrew đối với cậu.

“Phải thì sao?” Phương Chiêu Mộ hỏi ngược lại Andrew.

“Nếu như phải” Andrew nói, “Anh sẽ làm cùng em.”

“Làm gì chứ.” Phương Chiêu Mộ rầu rĩ nói.

“Không phải muốn xem bộ phim ba tháng sau chiếu kia sao, để anh dẫn em đi nội thành xem.” Andrew từng việc một nói với Phương Chiêu Mộ “Đi thủy cung, cùng xem cá, cùng đi dạo chợ, cùng ăn cơm tình nhân, buổi tối mang em tản bộ ở T giáo, cùng nhau làm một lần đi.”

Từ khi quen biết đến bây giờ, Phương Chiêu Mộ chưa từng nghe hắn một hơi nói nhiều lời như vậy.

Phương Chiêu Mộ lẳng lặng nghe, tim đập thình thịch bởi vì Andrew nhớ kỹ mà đập loạn xạ, tâm tình hỏng bét một tuần nay cũng biến đâu mất.

Không nghĩ tới Andrew thường ngày âm trầm, tán gẫu với mình lại cái gì cũng nhớ kỹ, cũng không biết đơn thuần là trí nhớ tốt hay là vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe.

Phương Chiêu Mộ phát hiện mình quả thật quá dễ dỗ, bởi vì cậu đột nhiên lại vui vẻ đến muốn bay lên, cảm thấy cái sinh nhật này cũng không có tệ như vậy.

Andrew báo cáo xong các hạng mục công việc, Phương Chiêu Mộ khẽ khàng hỏi: “Vậy anh nói chúng ta làm gì trước tiên?”

“Trước tiên gặp mặt đi.” Andrew nói.

Đáp án của Andrew tìm không ra sai lầm, Phương Chiêu Mộ liền nở nụ cười, cực kỳ mong đợi nói với Andrew: “Được, trước tiên gặp mặt nhau đã.”

Cậu lại hỏi Andrew: “Anh bây giờ đang trên đường sao, tan làm rồi?”

“Ừm.” Andrew đơn giản đáp.

“Bên kia có lạnh không?” Phương Chiêu Mộ nói.

“Không lạnh, ” Andrew trả lời “Chỗ em lạnh à?”

“Rất lạnh, em ở bên ngoài xếp hàng gần nửa tiếng mua bánh ngọt.” Phương Chiêu Mộ oán giận nói “Vừa nãy xuống tầng, gió còn lớn hơn cả buổi chiều, có điều bánh ngọt ăn ngon lắm.”

Phương Chiêu Mộ thử thăm dò nói tên tiệm bánh gato, hỏi Andrew từng ăn chưa.

Andrew hôm nay giống như đột nhiên thông suốt, nói với Phương Chiêu Mộ là mình chưa từng ăn, còn nói: “Gặp mặt anh dẫn em đi ăn.”

“Vậy ai là người xếp hàng.” Phương Chiêu Mộ cúi đầu cầm dĩa đâm đâm bánh ngọt, cậu cắn môi, làm sao cũng không khống chế được nụ cười nở rộ trên môi.

“Anh xếp hàng.” Andrew nói, “Em ngồi trong xe chờ, anh đi xếp hàng.”

d9db7671841e01ad3da12ce55df425dfjpg

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN