Nhiệt Độ Xã Giao (Xã Giao Ôn Độ)
Chương 7
Editor: Gà cay
Betaer: Bạn cute
(Lúc đầu tui tính tìm hình người đang đi mua sắm hay hình người chờ xe buýt/ngồi trên xe buýt gì gì đó cơ, nhưng cuối cùng thấy được hình này + lười tìm nên chúng ta có bé gấu và bé nhím:v Cre trên hình nha, chắc là ở trên Twitter hay sao ý @@)
Chương 7
Ngày thứ hai, Phương Chiêu Mộ dậy thật sớm, trước tiên đến phòng thí nghiệm làm cho xong công việc còn dư lại của hôm qua, rồi bắt xe buýt vào nội thành.
Lúc trước Phương Chiêu Mộ hỏi Andrew có muốn hẹn gặp bên ngoài hay không, cũng chỉ là tùy ý hỏi một chút, chứ cậu còn phải mua một đống lớn đồ dùng hàng ngày nữa, nếu như Andrew nói có thể gặp mặt, cậu còn thật không biết nên đem đồ mới mua cất ở đâu.
Phương Chiêu Mộ đến siêu thị, vừa nhìn tờ danh sách vừa lấy những đồ vật còn thiếu ném vào xe mua sắm.
Cậu rất ít khi tham gia những hoạt động giải trí, đi dạo siêu thị thôi cũng cảm thấy thật vui vẻ. Hôm nay trong siêu thị cũng không nhiều người, nên mua được đủ thứ mình muốn, sau đó cậu bắt đầu đi dạo. Đang đẩy xe hàng đi vòng quanh, Phương Chiêu Mộ nhìn thấy trên kệ hàng hóa trong siêu thị sắp xếp nghiêm chỉnh thuốc dinh dưỡng giúp cho tiêu hóa, nhãn hiệu là tên của mỗ Andrew nào đó, liền lấy điện thoại di động ra, nhàm chán chụp hình lại gửi cho Andrew xem, gửi đi một tin nhắn thoại: “Anh tăng ca cũng phải gấp rút như vậy sao, bữa trưa có ăn đúng giờ không đó?”
Vừa mới nói xong, Phương Chiêu Mộ liền nghe thấy có người sau lưng phát ra một tiếng cười nhạo không nặng không nhẹ. Cậu quay đầu lại nhìn thì thấy Trương Nhiễm Vũ, Chu Mộng cùng Tống Viễn Tuần đang đứng phía sau cậu, hình như cũng đang đi dạo siêu thị.
Trương Nhiễm Vũ bị Phương Chiêu Mộ liếc mắt nhìn, liền dời ánh mắt đi, làm bộ như đang lựa chọn đồ ăn trên kệ.
Phương Chiêu Mộ không để ý đến khiêu khích của Trương Nhiễm Vũ, nhưng tâm tình tiếp tục đi dạo đã bay mất tiêu, chẳng còn chút nhiệt tình nào với việc mua sắm nữa, sau khi xác nhận không bị sót thứ gì thì cậu trực tiếp đẩy xe đến quầy tính tiền.
Thanh toán xong tiền, Phương Chiêu Mộ xách theo túi đồ đi ra ngoài, Andrew đã gửi tin nhắn đến rồi, Phương Chiêu Mộ vất vả lắm mới lấy điện thoại di động ra xem được, Andrew nói với Phương Chiêu Mộ: “Ăn rồi. Còn cậu?”
“Tôi cũng ăn rồi.” Phương Chiêu Mộ đặt túi trong tay xuống ven đường, thả lỏng cổ tay, trả lời lại Andrew, “Vừa mới mua sắm xong, tôi đang chuẩn bị về nhà, bởi vì người nào đó công việc bận rộn, không muốn cùng tôi hẹn gặp.”
Rồi cậu lại chụp ảnh hai túi đồ to bự cho Andrew xem, “Nặng chết mất!”
“Thế cậu làm sao về nhà?” Andrew hỏi cậu.
Chắc là Andrew đang trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của buổi tăng ca, tốc độ trả lời nhanh hơn hẳn so với ban ngày. Phương Chiêu Mộ vừa nãy xách túi đến tê cứng cả tay, vẫn như cũ đứng ở ven đường nhắn tin cho Andrew: “Tôi đi xe buýt.”
“Không bắt taxi được à?”
Andrew, cái người không biết nỗi cực khổ nơi nhân gian này hỏi một vấn đề rất chi là ngu ngốc. Phương Chiêu Mộ bĩu môi, kiên nhẫn giải thích cho Andrew: “Tiền xe từ nội thành đến trường học của tôi rất đắt.”
Không quá vài giây sau, Andrew đã giúp Phương Chiêu Mộ nghĩ ra một phương pháp: “Đi nhờ xe bạn học?”
“Không có bạn học nào quen thân với tôi tới mức cho tôi đi ké cả.” Phương Chiêu Mộ dùng mũi chân đẩy túi, xoa bóp cánh tay một chút, nói “Anh lái xe sao?”
“Ừm.” Andrew nói.
Phương Chiêu Mộ muốn nói đùa với Andrew rằng để lần sau anh ta đưa mình đi siêu thị, nhưng cuối cùng lại không nói ra, bởi vì cậu cảm giác nói về vấn đề này với Andrew có chút không thích hợp.
Phần mềm kết bạn cũng không có hỗ trợ tìm bạn trong cùng một thành phố, thỉnh thoảng tán dóc cũng chỉ là tán dóc, nhưng bảo cậu thật sự đi nhờ vả một người ngay cả nhìn cũng chưa nhìn thấy bao giờ giúp đỡ như thế, Phương Chiêu Mộ làm không được. Cất điện thoại vào túi, cậu lại nhấc túi rời khỏi siêu thị.
Đi chưa được mấy bước, Phương Chiêu Mộ bị trượt chân một cái, thiếu chút nữa đã chụp ếch giữa đường, túi đồ trong tay cũng bởi vậy mà rơi xuống đất, vật phẩm mới mua vương vãi khắp nơi.
Phương Chiêu Mộ đứng sững sờ vài giây, há miệng, đi cà nhắc cà nhắc tới nhặt đồ lên, lúc ngẩng đầu lên đang tính đi thì nhìn thấy Tống Viễn Tuần đứng cách chỗ cậu không xa, mặt không biểu tình nhìn về phía bên này.
Mắt cá chân của Phương Chiêu Mộ đau muốn chết, cậu cũng lười làm bộ làm tịch, cứ như vậy khập khễnh vượt qua người Tống Viễn Tuần.
Lúc đi qua Tống Viễn Tuần, Phương Chiêu Mộ cúi đầu, liếc mắt một cái nhìn thấy trong tay Tống Viễn Tuần nắm chìa khóa xe, không khỏi nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi với Andrew. Người tên Andrew này là một kỹ sư máy, 29 tuổi, tính tình rất truyền thống, nhất định anh ta không nghĩ tới trong phòng thí nghiệm của đại học T đại danh đỉnh đỉnh, vậy mà vẫn tồn tại chuyện ấu trĩ trong vườn trường như là bị cô lập đi.
Tống Viễn Tuần rất cao, cho dù đứng ở nơi toàn những người da trắng cao to, vẫn hấp dẫn ánh mắt của người khác, anh không nói chuyện với Phương Chiêu Mộ mà chỉ đứng ở lối đi, cũng không biết là đang đợi ai.
Phương Chiêu Mộ vừa đi về phía trạm xe bus, vừa chịu đựng cánh tay cùng mắt cá chân đau nhức, trong lòng không khỏi suy nghĩ, người nào mà được Tống Viễn Tuần chờ đợi hẳn là vô cùng may mắn, cũng vô cùng đặc biệt, là người được Thượng Đế ưu ái đi. Tống Viễn Tuần kiêu ngạo như thế kia, khiến người khác rất khó mà tưởng tượng được anh lại có thể nguyện ý vì ai mà dành ra dù chỉ một phút.
Đến trạm xe bus, lúc Phương Chiêu Mộ đang chờ xe có nhìn qua điện thoại một chút, mẹ của cậu có gửi tin nhắn đến, hỏi cậu gần đây sao rồi, còn thông báo tin vui em gái nhà cậu đạt giải thưởng ở cuộc thi violin, còn chụp cả bằng khen gửi qua cho cậu xem.
Phương Chiêu Mộ sinh ra trong một gia đình phổ thông rất chi là mỹ mãn, cha mẹ đều là giáo sư trung học, có một đứa em gái xinh đẹp lại ưu tú, từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ chuyện về tính hướng cậu giữ bí mật này thì cũng không có quá nhiều phiền não.
Cậu nói với mẹ là tất cả đều rất tốt, đỡ cho mọi người trong nhà phải lo lắng.
Đúng lúc này xe buýt đến trạm, Phương Chiêu Mộ bèn xách túi đi theo sau dòng người lên xe, phát hiện hàng trước còn có một chỗ ngồi trống dựa vào cửa sổ. Phương Chiêu Mộ ngồi phía sau sẽ bị say xe, lần này vui mừng khôn xiết, nhấc theo túi đồ lớn quên cả thân thể có chỗ không khoẻ, vui vui mừng mừng ngồi xuống.
Xe còn chưa chạy, Andrew lại gửi cho Phương Chiêu Mộ một tin nhắn, hỏi cậu đã lên xe chưa.
Phương Chiêu Mộ nói đã lên xe, còn nói thêm: “Tôi phát hiện cái đinh tai anh chọn cho tôi có thể là đinh tai may mắn, đi hay về tôi đều phải ngồi ở hàng phía trước, tôi còn sợ lỡ tôi có ngồi ở hàng sau thì toi, chưa tới trường chắc đã nôn ra mất.”
“Vậy sao.” Andrew trả lời cậu.
“Hôm nay anh tăng ca cà lơ phất phơ ghê ta.” Phương Chiêu Mộ hỏi Andrew, “Cho nên mới có thời gian nhắn tin lâu như vậy với tôi à?”
Andrew không biết là chột dạ hay sao nữa, chờ Phương Chiêu Mộ sắp ngủ mới chịu trả lời: “Không hề.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!