Thời Lục rất ít khi lộ mặt tham gia những sự kiện trong vòng thế này, đây là lần đầu tiên sau khi cô về nước.
Nếu không tham gia bữa tiệc, cô cũng không biết chuyện mình đính hôn đã được truyền đi khắp nơi.
Quá hoang đường, chuyện gì của nhà cô, thật ra cô là người cuối cùng biết được.
Thời Lục rất ít khi xuất hiện trong những dịp như thế này, cô luôn lạnh lùng, kiêu ngạo. Cô không thèm cùng người khác lôi kéo lập nhóm chơi đùa mà chỉ đứng ở đây nên có chút quái gở.
Có một nhóm các cô gái sớm đã không vừa mắt, trong đó có một cô gái cầm lý rượu đi qua. Có vẻ hiền lành, nhưng thật ra là cố ý đến đây để bỏ đá xuống giếng.
“Thời đại tiểu thư thật sự muốn liên hôn với Giang thiếu gia sao? Nhưng tôi nghe nói Giang thiếu rất đào hoa, không biết đúng hay không? Nếu là thật thì Thời đại tiểu thư cũng quá đau khổ rồi.”
Lúc này gọi cô là “Thời đại tiểu thư” rõ ràng là có ý châm chọc, khinh thường.
Thời Lục liếc cô ta một cái, cô hơi hạ mi xuống, rõ ràng động tác không phải khoe khoang, nhưng mang theo cảm giác bắt nạt người khác một cách tự nhiên.
Cô cười nhạo: “Không biết thật hay giả, vậy thì cô nói làm gì?”
Một câu nói này đã lập tức khiến cô ta trở về chỗ cũ.
Thời Lục bị người nhà nhắc nhở vài lần, nên cô không thể không chủ động đi tìm Giang Thừa. Từ cuộc trò chuyện của cô gái đó, cô nghe được có người nói cô kiêu ngạo, có người nói Thời gia đang nhanh chóng sa sút, xem cô có thể đắc ý được bao lâu.
Cô coi như không nghe thấy gì cả.
Giang Thừa cũng bị buộc ở chung với Thời Lục, bọn họ vì để tránh đám đông cho nên đơn độc ở trên ban công lầu 3.
“Tôi đã giải thích với cha mẹ nhiều lần, chuyện hai nhà hợp tác không cần thiết phải liên hôn, nhưng bọn họ đều là người cổ hủ, nói không liên hôn thì quan hệ sẽ không vững. Tôi khinh, luật hôn nhân đều đã thay đổi cả rồi, quan điểm của bọn họ vẫn mắc kẹt trong quá khứ”.
Bởi vì chuyện này, nên Giang Thừa không có biện pháp quan minh chính đại ở trong bửa tiệc hẹn người, trong lòng tự nhiên thấy không dễ chịu.
Nói xong, Giang Thừa nhìn Thời Lục rồi lại nghĩ tới ngày đó cô tiện tay cầm chai rượu lên, bộ dạng rất máu lạnh.
Ban công ngoài trời, tay vịn cũng không cao lắm, cô gái này nếu nổi điên thì có lẽ sẽ ném anh ta xuống mất, đẩy một cái thôi thì khả năng cũng sẽ bị tàn tật.
Giang Thừa lập tức bổ sung một câu “Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải chướng mắt cô, chỉ là đơn thuần cảm thấy hai chúng ta không hợp”.
“Ừ” Đôi tay Thời Lục để ở trên lan can, cô tùy ý đáp lời, rõ ràng cô không muốn nói chuyện cùng anh ta.
Gió mùa thu vào đêm rất lạnh, cô chỉ mặc một chiếc váy cúp ngực màu đen, giống như cô mất đi cảm giác nhiệt độ, một mực xuất thần nhìn về phương xa.
Tóc xoăn đen dài của cô bị gió thổi, một gương mặt trắng tuyết tinh xảo hoàn toàn lộ ra trong bóng đêm.
Giang Thừa dựa lưng vào lan can tùy ý khoác cánh tay lên, quay đầu nhìn cô.
Vừa rồi không chú ý, Giang Thừa nghĩ rằng Thời Lục trang điểm đậm. Lúc này xem xét cẩn thận anh ta mới phát hiện cô chỉ trang điểm một lớp phấn. Lớp trang điểm của cô thật sự rất nhạt, chỉ là bởi vì đẹp đến bức người nên mới khiến anh ta hiểu lầm.
Thời Lục có tướng mạo minh diễm đại khí, hoàn toàn không cần dựa vào trang điểm đậm.
Thân hình của cô mảnh khảnh, vòng eo nhỏ, lại mặc trên người váy đuôi cá, so với mỹ nhân ngư thì có một vài điểm giống nhau.
Chỉ là đôi mắt cô quá trống rỗng và xa xăm, khiến cho người ta có một loại cảm giác xa cách khó gần.
Giang Thừa biết Thời Lục cho dù là mỹ nhân ngư, cũng là loại sẽ ăn thịt người khác.
Có thể dưới những vì sao, đơn độc cùng mỹ nhân ngư ở trên ban công tận hưởng bầu không khí quá tốt.
Giang Thừa bỗng nhiên cảm thấy, tuy Thời Lục là người rất tàn nhẫn nhưng chỉ cần bản thân không chọc giận cô thì có lẽ sẽ không sao.
Tâm tư Giang Thừa dần dần sinh động trở lại, rồi xoay người đối mặt với lan can. Sau đó, anh ta thử đưa tay ra thăm dò muốn giúp cô kéo sợi tóc từ khóe môi ra.
Đúng lúc này, đột nhiên dưới lầu có một tiếng động lớn náo nhiệt.
Thân hình Thời Lục khẽ nhúc nhích, Giang Thừa lập tức rút tay lại.
“Làm sao vậy?”.
“Có thể là có nhân vật nổi tiếng nào đó tới đây”.
“Nhân vật nổi tiếng?”.
Giang Thừa kinh ngạc “Cô không biết sao?”.
Thời Lục hơi nhíu mi, cũng không hỏi lại.
Dưới lầu ồn áo một lúc lâu, có lẽ là có rất nhiều người ở dưới lôi kéo để làm quen.
Có chuyện náo nhiệt nên Giang Thừa nói xuống dưới lấy rượu rồi rởi đi trước.
Thời Lục nghĩ rằng anh ta chán rồi nên trốn đi, nên cô cũng không để ý nhiều.
Từ trong túi cô lấy ra một điếu thuốc lá mảnh mai dành cho phụ nữ, rồi thành thạo mà châm lửa.
Bị những người đó làm phiền, Hứa Túc Dã tìm thời cơ hội đi đến lan can lầu 3, muốn an tĩnh một chút.
Anh muốn đi trên ban công hút điếu thuốc, nhưng vừa mới đi qua thì xa xa đã nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh.
Bóng dáng quen thuộc dường như trong tích tắc, nó gắn liền với những đau đớn và hối hận của anh trong một đoạn thời gian dài.
Anh nhìn chằm chằm cô, nhìn đến mức xuất thần.
Lưng cô rất mảnh mai, hình dạng xương b ướm trắng nõn lộ ra, cánh tay cũng rất mảnh khảnh.
Dưới bầu trời đêm, cô lẳng lặng đứng ở nơi đó, đầu ngón tay còn kẹp một điếu thuốc làn khói trắng mỏng bị gió thổi bay.
Rất lâu sau, khi lửa sắp đến ngón tay, cô mới đứng dậy dập tắt điếu thuốc.
Cô cầm đầu thuốc lên rồi xoay người lại. Giày cao gót của cô phát ra tiếng rất nhỏ.
Lúc Thời Lục ngẩng đầu lên nhìn anh, cô theo bản năng mà hạ mi xuống, rất nhanh cô đã trở lại dáng vẻ lạnh nhạt như thường ngày.
Chỉ là bởi vì không chú ý nên cô đã quên ném tàn thuốc xuống ban công.
Đôi mắt Thời Lục lười nhác, eo và lưng cô thẳng tắp nhưng tư thế của cô vẫn kiêu ngạo như cũ.
Cô đi lại phía anh, nhưng mục đích lại không phải là anh.
Rất nhanh, cô đã đi tới bên cạnh anh, bước chân của cô vẫn không dừng lại.
Chỉ có mùi hương ngọt ngào trên người cô là chủ động đến gần anh.
Những thứ khác của cô hoàn toàn phớt lờ anh.
Lúc cơ thể sai khiến, Hứa Túc Dã dùng sức nắm lấy cổ tay của cô.
Mu bàn tay anh nhô lên gân xanh, cả bàn tay đều đang run.
Thời Lục dừng bước chân lại.
Cô lười giãy giụa, thậm chí không bố thí cho anh một cái liếc mắt.
“Em muốn đính hôn?” Giọng nói của anh có chút vội vàng.
Thời Lục lười nhác: “Ừ” một tiếng.
“Vì sao không tới tìm anh?” Ngực Hứa Túc Dã đập dữ dội, hơi thở không ổn định, giọng nói kiềm chế.
Thời Lục không để ý mà cong môi lên, cô xoay người rồi nhìn về phía anh, lời nói cũng không cho anh chút mặt mũi: “Tìm anh? Không phải nói tôi chơi đủ rồi sao?”
Mười hai năm qua, Hứa Túc Dã chưa bao giờ tỉnh táo và đủ nhận thức như bây giờ.
Từ trước đến giờ, đều chỉ có anh không thể rời bỏ Thời Lục, nhưng Thời Lục có thể dễ dàng rời bỏ anh.
Hứa Túc Dã bị đôi mắt lạnh băng của cô đâm sâu vào trong lòng, anh theo bản năng mà buông ra tay, nhưng đến lúc thấy cô sắp rời đi, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà ôm cô từ phía sau.
“Tới tìm anh đi.”
Không đợi cô tiếp tục mở miệng châm chọc thì cô đã nghe thấy giọng nói cầu xin của anh: “…..Đừng tìm người khác.”
Nhiệt độ của cơ thể anh từ sau lưng dán lên trên người cô, ngực anh rất cứng rắn và ấm áp.
Giờ phút này, anh đã buông bỏ hết kiêu ngạo của mình, dâng lên một trái tim chân thành mà không hề giữ lại, hoàn toàn quỳ ở trước mặt cô.
Thời Lục cười khẽ, cô chậm rãi xoa người ở trong lồ ng ngực anh, cằm cô khẽ nâng lên, mắt đào hoa của cô nhìn chằm chằm vào anh, cô nhìn thấy lời khẩu cầu trong đôi mắt của anh.
Lần trước, Hứa Túc Dã có thể tự tin bàn điều kiện với cô, là vì anh chắc chắn rằng cô sẽ không đi tìm người khác. Nhưng lần này, anh không còn tự tin như lúc trước nữa, anh cũng sợ cô sẽ mãi mãi rời bỏ anh. Cho nên anh đồng ý bị Thời Lục khống chế trong tay.
Cuối cùng cũng như ý nguyện của cô, buộc anh từ bỏ lòng tự trọng mà hèn mọn cầu xin cô, giữ cô lại.
Nhưng ngày đó bị bỏ rơi, luôn là cái gai trong tim cô.
Hứa Túc Dã hơi cúi đầu nhìn cô, cổ áo sơ mi trở nên lộn xộn. Gương mặt anh cũng trở nên tái nhợt, cằm căng ra, mắt đen nhánh không hề chớp mắt mà nhìn cô, trong mắt anh còn có chút phiếm hồng.
Tuy rằng người anh cao hơn Thời Lục nên sẽ chiếm ưu thế, nhưng anh nhìn cô thì mãi mãi sẽ là tư thế ngước lên nhìn.
Tất cả sự ngang tàng ngày đó dường như mất hết, trong giờ phút này trong anh chỉ còn sự thuần phục.
Anh dùng sức rất lớn để ôm eo cô, giống như muốn cắt đứt eo cô, giống như sợ nếu buông lỏng tay thì cô sẽ biến mất một lần nữa.
Hứa Túc Dã cẩn thận cúi đầu, anh muốn chạm vào môi cô.
Thời Lục nhanh chóng nghiêng đầu để tránh né, rất nhanh nhìn thấy. Trong mắt anh rõ ràng xuất hiện một chút hỗn loạn. Thành công lấy lòng cô.
“Không sợ đau sao?” Đây là lời chăm chọc ngày đó anh đã nói.
Đồng thời cô mở miệng cười, Thời Lục cầu điếu thuốc chưa hoàn toàn bị dập tắt. Sau đó, từ từ dí tàn thuốc vào ngực anh.
Giang Thừa và mấy công tử lúc đang cười nói lên lầu cũng đã nhìn thấy cảnh này.
Bọn họ rất ăn ý mà không lên tiếng.
Thời Lục đối với loại trò chơi nguy hiểm này vô cùng nghiện.
Lúc trước, cô muốn thử xem Hứa Túc Dã có thể rời đi hay không, nhưng lần này đơn giản cảm thấy chơi vui, muốn chơi đùa anh, muốn nhìn thấy anh đau.
Giống như sơ trung, cô đem những méo mó và âm u trong lòng, tất cả đều phát ti3t ở trên người anh, cô vẫn luôn tra tấn anh, cho đến khi anh rời bỏ cô.
Thời Lục muốn xem lần này anh có thể kiên trì được bao lâu. Thời Lục đã suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề b3nh hoạn này.
Hứa Túc Dã giống như không thấy được hành động của Thời Lục, tay anh đăth dọc theo sống lưng cô rồi từ từ di chuyển lên. Đột nhiên, anh dùng sức kéo cô vào trong ngực, khiến cho cơ thể hai người dán chặt vào nhau.
Tàn thuốc ở trước ngực anh hung hăng đâm xuống, sau đó rơi xuống trên mặt đất.
Anh nhắm mắt lại, dùng toàn bộ sức lực để ôm lấy cô.
Anh không khóc, hơi thở vì đau đớn trong lòng mà run lên “Sợ, nhưng không có em càng đau hơn”.
Thời Lục hơi ngẩn người ra trong chốc lát, sau đó nhanh chống hồi thần.
“Anh cảm thấy……” Tay cô gõ nhẹ vào nơi bị bỏng trước ngực anh: “Tôi sẽ cho anh cơ hội nữa sao?”
Hứa Túc Dã giống như không cảm nhận được đau đớn, giọng nói của khàn khàn, ăn nói khép nép mà xin lỗi: “Anh xin lỗi.”
Giang Thừa và những người khác không dám lên tiếng quáy rối.
Lúc Thời Lục thấy sự hiện diện của Giang Thừa ở phía sau
“Buông tay, tôi đính hôn rồi.”
Hứa Túc Dã ôm cô càng chặt, sắc mặt có chút hoảng loạn, con ngươi đen nhánh của anh tràn ngập cầu xin: “Kết hôn với anh đi. Thời Lục kết hôn với anh, đừng kết hôn với người khác.”
Thời Lục đang chuẩn bị từ chối nhưng lời nói sắp đến miệng lại nhanh chóng được cô thay đổi.
Cuối cùng, cô cười rồi gật đầu: “Được, tôi sẽ kết hôn với anh.”
Kết hôn với anh, sau đó rời bỏ anh. Như vậy có lẽ sẽ rất đau khổ.
Trước đây, lúc Đinh Dĩnh đang khua môi múa mép với người khác nhưng bị Thời Lục nghe được. Cô cảm thấy Đinh Dĩnh nói rất đúng, hiện tại, cô thật sự là một kẻ điên mất trí.
Cô trôi qua không tốt, cũng không muốn Hứa Túc Dã trôi qua tốt.
Lúc trước là anh chủ động cứu cô, vì sao chưa cứu được cô, anh lại muốn rời đi?
Một khi đã như vậy, cô cũng muốn kéo anh xuống, kéo anh xuống vũng bùn này.
Tác giả có lời muốn nói: Hai chapter trước đã sửa lại, kiến nghị độc giả hãy xem lại, nếu không sẽ không hiểu.
Nghe được câu trả lời của Thời Lục, đồng tử của Hứa Túc Dã bỗng nhiên co rút lại, phản ứng đầu tiên của anh là không dám tin.
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm Thời Lục, thậm chí anh không dám hỏi một câu xác nhận.
“Ngày mai thì đi lãnh chứng.” Thời Lục nhướng lông mày rồi ghé sát vào bên tai hắn, cô nhẹ giọng nói ra. Giọng điệu bình thường giống như đang nói một vấn đề tầm thường nào đó.
Nói xong, cô nhìn vào đôi mắt đang sáng lên từng chút của Hứa Túc Dã, giống như có điều gì kinh ngạc vui mừng từ trên trời rơi xuống.
Ánh đèn ở lầu ba ấm áp và mờ ảo, càng khiến cho gương mặt của Hứa Túc Dã trở nên ôn hòa, trắng nõn và nhã nhặn, là tướng mạo vô hại và đẹp trai. Vành tai trắng nõn vì hơi thở của cô mà nổi lên một mảng hồng nhạt.
Giống như buổi chiều của rất nhiều năm trước, ánh mặt trời rất ấm áp. Thời Lục kéo anh vào sau tấm rèm cửa của phòng học, nói nhỏ vào tai anh.
Sau đó thiếu niên ưu tú kiệm lời cúi đầu, một tay anh đặt ở sau cổ cô, nhẹ nhàng hôn lên trán, hành động nhẹ nhàng hơn gió mùa hè.
Hứa Túc Dã không dám nghĩ, vì sao Thời Lục tại sao lại đột nhiên đồng ý kết hôn cùng anh.
Anh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này để cô không còn hối hận được nữa.
Hứa Túc Dã ôm chặt cô, hơi thở của anh vì tim đập quá nhanh mà trở nên hỗn loạn: “Được, 8 giờ sáng mai chúng ta đi.”
Thời Lục bị Hứa Túc Dã siết chặt nên cô có chút khó thở, phải mất mấy lần để cô thoát khỏi tay anh: “Trước tiên thì hãy buông tôi ra.”
Hứa Túc Dã cẩn thận buông tay, nhưng anh vẫn ở rất gần cô như cũ, chỉ cần anh duỗi tay là có thể đụng tới, như vậy mới có thể khiến anh có cảm giác an toàn.
Anh hơi cúi đầu, lông mi rũ xuống, vô cùng chuyên chú mà nhìn Thời Lục, đôi mắt đen nhánh, cũng rất dịu dàng.
Bởi vì mới vừa rồi ôm cô, chiếc áo sơ mi đen từ trước đến giờ luôn cẩn thận tỉ mỉ của anh xuất hiện những vết nhăn.
Vị trí trước ngực anh bị tàn thuốc đốt lưu lại một vệt khối màu xám dễ thấy. Dù nhìn như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng rất khác bình thường.
“Chuyện này đừng nói cho người khác biết.” Nói xong, Thời Lục nhanh chóng đi xuống lầu.
Hứa Túc Dã định đuổi theo, nhưng nghĩ đến câu nói vừa nãy của cô nên cuối cùng anh không đuổi theo cô nữa.
Giang Thừa và đám bạn cũng nhìn về phía anh một lần nữa, Hứa Túc Dã đã trở lại trạng thái thờ ơ bình thường, anh ta nhiệt tình mà đi chào hỏi, sau đó từng người tản ra một.
Có vài tên công tử nhà giàu nhân cơ hội này tới tìm anh, nói về việc hợp tác.
Thời Lục không muốn giải thích rõ cùng Giang Thừa, ngược lại là Giang Thừa chủ động tới tìm cô để nói chuyện này
“Sao cô lại quen Hứa tổng?”
“Tình cờ.” Thời Lục không muốn nói quá nhiều.
“Gia đình cô gặp khó khăn, vậy sao lại không đi tìm anh ta giúp đỡ?”
Tình huống vừa rồi khiến Giang Thừa và những người khác đều giật mình.
Mọi người nói ông chủ Luật Diệp rất khiêm tốn, thái độ lạnh lùng, thật sự là chưa nghe nói qua rằng anh ta đến gần phụ nữ.
Vừa rồi, anh ta lại có thể ôm Thời Lục một cách thất lễ như vậy, thậm chí thái độ còn được tính là hèn mọn, thật kỳ lạ.
“Hả?”
“Cô có mạng lưới công nghệ của Luật Diệp, gia đình cô kinh doanh hệ thống y tế thông minh, muốn giải quyết thì không phải rất dễ sao?”.
Tất nhiên là Thời Lục không rõ chuyện này, nên cô chỉ tùy ý trả lời.
Thậm chí, những điều Giang Thừa nói ra cô cũng không biết. Vấn đề ở nhà là hệ thống y tế thông minh.
Trước đây Thời gia làm ngành y học cổ truyền, hiện tại, toàn ngành đang xuống dốc nên đành phải tìm kiếm đột phá. Cô đã nghe cha mẹ đề cập qua, công ty gia đình đã đầu tư phần lớn tinh lực và nguồn vốn vào hệ thống y tế thông minh. Nếu hệ thống này không kịp lên sàn, sẽ bị các công ty khác giành lấy. Chuyện này giống như một đả kích rất lớn đối với Thời gia.
Thời Lục tìm được người nhà, cô hỏi vì sao lại không nhờ Hứa Túc Dã giúp đỡ. Vẻ mặt của Từ Song và Thời Văn Viễn có chút xấu hổ, nhưng đều không muốn nói nhiều.
Trong lòng Thời Lục hiểu rõ.
Có lẽ mấy năm cô ra nước ngoài thì đã xảy ra chuyện mà cô không biết.
Bữa tiệc kết thúc, Hứa Túc Dã định đưa Thời Lục về nhưng bị cô từ chối.
Anh biết, cô chỉ là không muốn để anh biết chỗ ở hiện tại của cô.
“Ngày mai em sẽ đến sao?” Lúc hai người chia tay, anh đứng ở trước xe để hỏi cô.+
“Tất nhiên rồi.” Thời Lục nói xong, cô kéo cửa sổ xe lên, rồi hiên ngang rời đi.