Trước đây, đều là Hứa Túc Dã đi cùng cô, nhưng hiện tại, Hứa Túc Dã đã tạm thời mất trí nhớ. Cô cũng không muốn phí lời giải thích về bệnh tình của mình với anh. Cô dự định là sẽ đi bệnh viện một mình.
Xuống tới bãi đổ xe dưới lầu ngồi vào trong xe cô mới phát hiện xe hư rồi, không khởi động được.
Thời Lục cầm túi xách xuống xe đóng cửa lại. Đúng lúc gặp Hứa Túc Dã đi qua.
Có thể nhìn thấy sự việc vừa rồi khi đi qua bên cạnh cô, anh dừng chân khẽ hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Bệnh viện Thịnh An.”
“Em bị bệnh?”
“Coi như là vậy đi.”
“Lên xe, anh đưa em đi.”
Vốn dĩ Thời Lục có hơi do dự, nghĩ đến đề nghị của Vân Tam Đông lúc trước. Cuối cùng, cô chọn mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ.
Nhắc mới nhớ, bệnh viện Thịnh An cũng được xem là nơi có những ký ức đặc biệt đối với họ. Nói không chừng sẽ giúp anh khôi phục lại ký ức.
Hứa Túc Dã mặc chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng sạch sẽ tay cầm vô lăng, anh nhìn về phía trước chăm chú lái xe.
Anh bật định vị xe, dựa theo định vị lái xe đến bệnh viện Thịnh An.
Lúc chờ đèn đỏ trên đường, Thời Lục nhìn về hướng Hứa Túc Dã.
Sống mũi anh thẳng tắp, môi hơi mím lại khuôn mặt góc cạnh, cằm tinh xảo. Mới trải qua tai nạn xe, khuôn mặt anh trắng hơn trước đây, mang hàn ý lạnh giá, lưu lại trên chân mày một vết xẹo.
Bỗng nhiên, Thời Lục nghĩ đến một vấn đề: “Chiếc xe này sao lại sửa nhanh như vậy?”
Đôi mắt Hứa Túc Dã lóe lên. Anh liền dừng lại, nói: “Xe hôm đó lái không phải là xe của anh.”
Thời Lục không bận tâm đến vấn đề này nữa, trái tim Hứa Túc Dã hơi buông lỏng.
Xuống xe, Hứa Túc Dã nhìn tổng thể bố cục của bệnh viện, rồi hỏi Thời Lục đi khoa nào, đi như thế nào?
Thời Lục đi phía trước, còn anh lặng lẽ đi theo.
Đi đến trước cửa khoa Thần Kinh, Thời Lục dừng bước chân.
Hứa Túc Dã nhìn tên phòng ban nói: “Anh ở bên ngoài đợi em.”
“Ừ.”
Thời Lục bước vào khoa thần kinh, khoảng 1 giờ đồng hồ sau cô mới đi ra.
Trên tay cô cầm đơn thuốc. Khi đi ra, cô liền nhìn thấy Hứa Túc Dã đang đứng đợi ở cửa.
Anh đang nói chuyện điện thoại cùng người khác, nhìn thấy cô đi ra, anh nhanh chóng nói với đối phương mấy câu nữa rồi cúp máy.
“Đi lấy thuốc?” Anh hỏi.
“Ừ.”
“Anh đi lấy xe.”
Nói xong, Hứa Túc Dã quay người rời đi.
Một mình Thời Lục đi đóng tiền, lấy thuốc, sau đó bỏ thuốc vào túi xách.
Trên đường về nhà, hai người bọn họ không nói chuyện với nhau trên xe rất yên tĩnh. Chỉ có tiếng động cơ xe chuyển động ổn định.
Đi qua ngã tư, Thời Lục bỗng nhiên mở miệng: “Hôm nay anh rảnh không?”
“Có chuyện gì?” Đôi mắt Hứa Túc Dã vẫn nhìn về phía trước như cũ. Ngón trỏ ở trên vô lăng màu đen, rồi gõ nhẹ hai lần.
“Có muốn đi đến Kỳ Đại không?”
Hứa Túc Dã rơi vào im lặng, lúc Thời Lục nghĩ là anh im lặng từ chối, thì anh liền chuyển động tay lái, và lái xe theo hướng khác.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở cửa đông của Kỳ Đại.
Thời Lục xuống xe trước, còn Hứa Túc Dã đậu xe, nhưng rất nhanh anh đã đến chỗ cô.
Hai người bọn họ kề vai đi vào trong sân trường đại học, đi trên đại lộ Ngô Đồng.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, không có nhiều người đi trong trường đều là những gương mặt trẻ tuổi. Với tinh thần phấn chấn không thể che lấp, giống như bọn họ mấy năm trước.
Ánh nắng chói chang xuyên qua kẻ lá rơi xuống đất tạo ra từng vệt từng vệt nắng không theo quy tắc bị giẫm dưới chân.
Từ ngày Hứa Túc Dã bị tai nạn mất ký ức, Thời Lục vẫn chưa cẩn thận cùng anh nói những chuyện đã xảy ra mấy năm nay.
Cô chỉ kể đơn giản với anh, bọn họ xa nhau rồi hợp lại, kết hôn lại đi đến tình cảnh ly hôn.
Khó cùng nhau đến Kỳ Đại một lần, cô muốn cùng anh nói về một số chuyện đã qua.
Thời Lục chậm rãi mở miệng: “Mặc kệ anh tin hay không, chúng ta không hẳn là cắt đứt mọi liên hệ sau khi tốt nghiệp cấp 3. Kỳ nghỉ đông năm nhất, tôi quay về từ nước ngoài rồi đi tìm anh. Sau đó chúng ta đi khách sạn. Có thể nói là chúng ta đã ở bên nhau.”
“Vì sao?”
“Vì sao cái gì?” Thời Lục nghi hoặc nhìn anh.
Đôi mắt anh không đặt trên người cô, mà là nhìn về con đường phía trước: “Vì sao lại đột nhiên ra nước ngoài, và vì sao lại quay về tìm anh?”
Thời Lục im lặng, trong chốc lát, cô thở dài, rồi nói: “Tôi cũng không biết nói sao nữa.”
Năm đó, lý do cô đột nhiên ra nước ngoài là vì người nhà. Nhưng sau đó về nước đi tìm Hứa Túc Dã là không liên quan đến bất kỳ người nào hết. Chỉ là cô muốn làm vậy mà thôi.
“Vậy sau đó, vì sao chúng ta lại xa nhau?”
“Ở bên nhau không vui vẻ.”
Thời Lục nhẹ nhàng nói một câu, khiến cho trái tim Hứa Túc Dã giống như bị nhéo một cái, trong lòng ngập tràn chua xót.
Anh cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình thường, không quá run rẩy: “Em không vui?”
“Vẫn tốt.” Thời Lục tạm dừng, rồi nhìn về phía anh: “Là anh không vui. Bởi vì tôi, anh đã chịu rất nhiều đau khổ, sau này tôi nghe bạn cùng phòng của anh nói, nên tôi mới biết được.”
Hứa Túc Dã rất muốn nói, không phải là anh không vui. Chính xác mà nói thì thời gian ở bên Thời Lục là thời gian anh vui vẻ nhất.
Nhưng anh không thể nói.
Nếu nói ra anh, anh sẽ mất đi cô mãi mãi.
Mặc kệ trong lòng anh cuộn trào bao nhiêu sóng to gió lớn, anh đều muốn cố gắng thể hiện như không có chuyện gì.
“Nếu như thật sự như em nói. Em đã không có gì không vui, vậy tại sao lại muốn ly hôn với anh?”
“Bởi vì anh đã phạm lỗi.”
“Cái gì?”
Thời Lục mấp máy môi, cuối cùng cô cũng từ bỏ.
“Đợi anh tự mình nhớ lại đi.” Cô nói.
Đi bộ nửa vòng trong sân trường Kỳ Đại, bọn họ đến vườn cây nhỏ gần nhà ăn rồi ngồi cạnh nhau trên băng ghế.
Thời Lục chọn vị trí mà trước đây bọn họ từng ngồi.
Bọn họ ngồi im lặng một lúc, Thời Lục lại hỏi: “Có thể giúp tôi mua một ly nước không?”
Hứa Túc Dã nhìn cô một cái, rồi anh lặng lẽ đứng dậy, rời đi.
Hai bên đường bọn họ vừa đi qua, có những cây ngô đồng che nắng, có rất ít ánh nắng lọt xuống. Nhưng trên đường từ băng ghế đến quán nước dường như chẳng có cây cối gì.
Đi đường chống lại cái nắng của mùa hè thậm chí không khí vừa khô vừa nóng, thật sự không phải là một trải nghiệm tốt.
Chỉ là ở bên cạnh Thời Lục nhiều năm như vậy, Hứa Túc Dã đã sớm quen với việc này.
Từ quán nước trở về, xuyên qua rừng cây nhỏ, Hứa Túc Dã dừng chân lại.
Trên băng ghế trống không, vốn dĩ Thời Lục ngồi ở đó, nhưng giờ không biết đã đi đâu.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Túc Dã là Thời Lục lại bỏ rơi anh lần nữa sao.
Vẻ mặt của anh ngay lập tức trở nên bối rối, lưng khom xuống, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Thời Lục, Thời Lục,…”
Nhận thấy thật sự là không tìm gặp cô, nên anh liền cầm điện thoại, và muốn gọi cho cô.
Thời Lục trốn sau cái cây, nhìn như vậy có hơi đau lòng.
Cô lặng lẽ đi ra, rồi ôm anh từ phía sau. Cô cảm nhận được cơ thể anh cứng đờ trong giây lát.
Hứa Túc Dã muốn xoay người, nhưng nghe thấy giọng Thời Lục từ phía sau truyền đến: “Đừng quay đầu.”
Anh đứng im bất động.
“Thật sự là anh không nhớ ra sao?” Đây là lần đầu Thời Lục hỏi một cách nghiêm túc.
Đối với vấn đề mất trí nhớ của Hứa Túc Dã, Thời Lục không hề bình tĩnh, và như vẻ bên ngoài.
Thực tế, trong lòng cô rất buồn, và cảm thấy rất hối hận.
Ngay cả khi quá khứ của bọn họ không tốt đẹp như vậy, đó cũng là những việc bọn họ đã tự mình trải qua.
Sao anh có thể quên đi.
Không phải lad Thời Lục chưa từng nghi ngờ Hứa Túc Dã giả vờ mất trí nhớ. Nhưng nghĩ đến anh không chút sức sống nằm trên giường bệnh, giống như anh có thể chết đi bất chứ lúc này. Nên cô cũng không dám tin vào suy đoán này.
Không có khả năng, không có người nào điên như vậy hết.
Chỉ là ly hôn mà thôi, làm sao có người có thể chỉ vì không muốn ly hôn mà đặt cược tính mạng của mình.
Qua rất lâu, cô mới nghe Hứa Túc Dã nhẹ nhàng trả lời: “Ừ.”
Thời Lục cười thầm, vành mắt không kiểm xoát được mà xuất hiện hơi nước “Có phải ký ức về tôi quá đau khổ, nên anh mới quên đi?”
Hứa Túc Dã nắm lấy đôi bàn tay của cô, nhưng anh không nói gì.
“Năm nhất đại học, tôi đến Kỳ Đại tìm anh, cũng không như vậy.” Thời Lục bắt đầu cần thận kể lại quá khứ của bọn họ.
Anh quên rồi, vậy thì cô sẽ kể lại cho anh nghe.
Cho dù cuối cùng bọn họ vẫn muốn ly hôn, vẫn muốn xa nhau. Cô cũng muốn Hứa Túc Dã ghi nhớ những ký ức này một cách sâu sắc.
Cô vẫn nhớ, anh không được phép quên.
“Thời gian đó, tôi lừa anh đi mua trà sữa. Sau khi anh đi, tôi trốn sau gốc cây. Nhìn anh sau khi mua trà sữa xong quay trở lại, rồi hoảng hốt gọi tên tôi, sau đó, còn lấy điện thoại ra gọi cho tôi.”
Lần đó, qua 3 phút Thời Lục mới xuất hiện.
Giống như sống sót sau tai nạn, Hứa Túc Dã lập tức ôm lấy cô. Giọng nói nghẹn ngào “Em đi đâu vậy? Anh nghĩ rằng em lại đi rồi.”
Thời Lục nhẹ nhàng ôm lại anh, rồi hỏi: “Muốn đi thuê phòng với tôi không?”
“Cái gì?”
“Đi thuê phòng khách sạn.”
Hứa Túc Dã nắm lấy vai Thời Lục, rồi kéo cô ra xa một chút. Anh cúi đầu nhìn vào mắt cô giống như muốn đoán xem câu vừa rồi của cô là thật hay giả.
Anh không thích như vậy, giống như Thời Lục ở bên cạnh anh chỉ vì muốn đùa giỡn cơ thể của anh. Nhưng anh sợ cô bỏ đi lần nữa, nên anh không còn lựa chọn nào khác.
Sau đó, bọn họ vẫn đi khách sạn.
Bước vào cửa, Thời Lục liền châm lên một điếu thuốc.
Cô nhón chân, ôm lấy cổ anh, rồi kéo xuống một chút. Hôn lên môi anh thật mạnh, dùng đầu lưỡi cạy mở miệng anh. Truyền làn khói đắng cho anh. Cười nhìn bộ dáng vừa nghẹn ngào vừa ho của anh.
Giống như rất nhiều năm trước, anh dễ dàng bị cô trêu chọc.
Thời Lục bảo anh nằm lên giường.
Sau đó, đôi mắt của anh bị bịt lại, tầm nhìn một mảnh tối đen cái gì cũng không thấy.
Anh cắn chặt răng, không nói một lời. Thái dương nhảy lên thình thịch.
Anh nghe thấy tiếng cười của Thời Lục. Cô áp vào bên cổ anh, rồi hôn lên tai anh. Nụ hôn mềm mại ướt át làm cho người ta phải rùng mình.
Hơi thở ẩm ướt bên tai anh.
“Đừng chịu đựng, tôi muốn nghe.”
Anh nắm lấy eo cô, bị mê hoặc bởi mùi hương trên cơ thể cô. Giống như trong một giấc mơ hư ảo xinh đẹp. Bỏ lại tất cả những lo lắng anh chỉ muốn mãi mãi ở lại đó.
“Chúng ta ở khách sạn 7 ngày, học bổng và phí sinh hoạt học kỳ tới của anh đều bị tiêu hết. Thế là thời gian còn lại của kỳ nghỉ đông, anh chỉ có thể cố gắng làm thêm, nhận thêm dự án. Bận đến nỗi ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.”
Thời Lục có tiền, nhưng Hứa Túc Dã không cần của cô.
Tuy rằng cô tồi tệ, nhưng cũng không ép buộc anh những chuyện liên quan đến lòng tự trọng như thế này.
“Ngày tết đó, anh mang quà đến tìm tôi. Nhưng tôi cũng ba mẹ đi ra ngoài, không có ở nhà. Hôm đó tuyết rơi rất lớn, anh đứng trong tuyết đợi 3 giờ đồng hồ. Tuyết rơi lên người lạnh cóng, chỉ để nói với tôi câu chúc mừng năm mới.”
“Sau đó, anh phát sốt nhưng vẫn đi làm. Kết quả là ngất xỉu tại tiệm. Quản lý cửa hàng gọi điện thoại cho số mà anh liên lạc gần đây nhất. Tôi còn đến đưa anh về nhà.”
“Ở bên nhau hai năm, chúng ta bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Chỉ có thể gặp nhau trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Mỗi lần tôi đến Kỳ Đại tìm anh, chúng ta đều sẽ ngồi ở băng ghế dài này nói chuyện. Anh sẽ nói với tôi gần đây anh bận làm những gì, và sẽ hỏi tình hình gần đây của tôi.”
“Đúng rồi, chúng ta còn ngồi trên băng ghế dài này chụp một bức ảnh, chỉ chụp tay. Anh còn đăng bức ảnh này lên vòng bạn bè, nhưng mà giờ đã không còn. Có lẽ là anh đã xóa đi rồi.”
Thời Lục nghĩ đến đâu thì nói đến đó, những chuyện cô nhớ không nhiều. Hầu hết thời gian chỉ có thể miêu tả một chút trạng thái sống chung ban đầu của bọn họ.
Hứa Túc Dã mới phục hồi sau chấn thương nghiêm trọng, nên anh không thể đứng lâu.
Sau đó, Thời Lục và anh ngồi xuống băng ghế dài, rồi tiếp tục từ từ nói.
Cuối cùng đợi cô nói hết những việc trong trí nhớ của cô thì đã trôi qua rất lâu.
Chân trời là hoàng hôn chói mắt, ráng chiều đỏ rực. Bầu trời một mảnh đỏ cam.
Thời Lục muốn đề cập đến chuyện ly hôn.
Hứa Túc Dã nhìn ra ý đồ của cô, mở miệng trước: “Có muốn đi nhà ăn ăn cơm không?”
Cô chỉ có thể nuốt hết những gì định nói “Được.”
Lúc lấy đồ ăn, Thời Lục bỗng nhiên nghĩ đến. Bọn họ đã từng cùng nhau ăn cơm căn tin ở Kỳ Đại.
Hứa Túc Dã ăn rất ít, chủ yếu chỉ ăn rau xanh rất ít ăn thịt.
Nhưng mỗi lần cô đi, anh sẽ nấu cho cô rất nhiều món ăn. Đều dành những thứ tốt nhất cho cô.
Cho dù như vậy, lúc anh đối mặt với cô vẫn cảm thấy rất áy náy.
Bọn họ tìm một góc hẻo lánh, mặt đối mặt ngồi xuống. Sau đó yên tĩnh ăn cơm.
Ăn cơm xong, bọn họ kề vai nhau đi dạo quanh vườn trường.
Có chút chuyện, không muốn đối mặt nhưng vẫn phải đối mặt.
“Anh vẫn không có ấn tượng gì về chuyện tôi nói với anh hôm nay sao?” Thời Lục hỏi.
Thời Lục rất không có tính kiên nhẫn. Cô không giống những người khác, kiên nhẫn đợi người bên cạnh từ từ khôi phục lại trí nhớ.
Cô cưỡng ép, nhồi nhét cho Hứa Túc Dã tất cả những gì mà cô nhớ, buộc anh phải nhanh chóng tiếp nhận và nhớ lại.
Hứa Túc Dã khẽ trả lời: “Không có.”
“Không nhớ cũng không sao, chúng ta cứ ký thỏa thuận ly hôn trước đi.”
Hứa Túc Dã dừng chân lại, rồi nhắc lông mi lên đôi mắt đen nhánh, sau đó nhìn về phía cô.
Sắc trời hiện tại mờ tối, đèn đường trong trường chưa sáng. Thậm chí đây là thời gian ánh sáng yếu nhất.
Giữa bọn họ cách nhau khoảng 2 3 bước, Thời Lục nhìn không rõ vẻ mặt của Hứa Túc Dã. Nhưng cô có thể cảm nhận được, anh đang nhìn cô. Dùng ánh mắt quen thuộc vừa nặng vừa nhẹ nhìn cô, giống như một ngọn lửa ẩm ướt đang cháy.
Gió đêm rất nhẹ, nhiệt độ ôi bức.
Trôi qua rất lâu, cuối cùng Hứa Túc Dã cũng mở miệng: “Anh không muốn ly hôn.”
Giọng nói của anh rất khàn, nghe có chút tủi thân: “Em bỏ đi 7 năm, anh không dễ dàng gì mới đợi em trở về. Nhưng sau khi em trở về, lại muốn ly hôn với anh.”
“Anh không nhớ chúng ta đã kết hôn khi nào, cũng không nhớ quan hệ của chúng ta trong những năm qua. Nhưng chia tay với em, anh không cam tâm. Thời Lục, anh không cam lòng.”
Giọng điệu của Hứa Túc Dã rất bình tĩnh, nhưng không thể giải thích được khi nghe thấy trong lòng Thời Lục cảm thấy trống rỗng chua xót.
Có lúc, không nhất thiết bởi vì hoàn toàn không có tình cảm mới dẫn đến tình cảnh ly hôn.
Ví dụ có một bênh sai đường, tình cảm của bên còn lại đối với người kia không lập tức biến mất. Nhưng cho dù tình cảm sâu đậm, cuối cùng vẫn muốn ly hôn. Bởi vì, đối phương làm một chuyện phạm phải điểm mấu chốt của bản thân mình.
Trong mắt Thời Lục, việc làm của Hứa Túc Dã đã chạm phải điểm mấu chốt của cô. Vì vậy, cô mới kiên trì muốn ly hôn với anh.
Đây là trừng phạt, cũng như nhắc nhở anh, cô đã sớm quyết định rồi.
“Vậy anh muốn thế nào? Nếu như cả đời này anh không khôi phục trí nhớ? Lẽ nào muốn tôi mãi mãi chờ đợi sao?”
Sau khi Thời Lục nói xong câu đó, đèn đường đột nhiên sáng lên, thắp sáng lối đi nhỏ hẹp.
Ánh đèn đường trắng sáng mờ mịt, nhưng đủ làm cho Thời Lục nhìn thấy sự đau đớn, buồn phiền trong đôi mắt của Hứa Túc Dã.
Dưới bóng cây thấp thoáng, anh đứng trước mặt cô, ánh mắt ảm đạm, thân hình gầy yếu, màu môi nhợt nhạt.
“Đợi thêm chút nữa.”
“Ly hôn trước rồi nói.” Thái độ của Thời Lục rất kiên quyết.
Môi của Hứa Túc Dã đã trắng bệch.
Im lặng nửa phút, anh cố gắng nhẹ nhàng, giữ lấy tay cô, còn giọng nói thì lại run rẩy: “Ba tháng, cho anh ba tháng. Không cần biết đến lúc đó anh có nhớ lại hay không, anh nhất định sẽ đồng ý ly hôn.”
“Kéo dài vậy thì có ý nghĩa gì sao?” Thời Lục nhăn mày.
“Anh muốn giữ lại một chút ký ức ở bên cạnh em, cho dù chỉ trong ba tháng.”
Vốn dĩ Thời Lục muốn nói ba tháng quá lâu rồi, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy sự cầu xin trong mắt anh. Nghĩ đến chuyện anh mới bị thương gần đây, còn vừa xuất viện nên cuối cùng cô vẫn mềm lòng.
“Được, chỉ ba tháng thôi.”
“Em có thể ở cạnh anh trong ba tháng này không? Giống như vợ chồng thật sự.”
“…Được.”