Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!!
Chương 42
Áng mây thứ 42 : Nên vui hay buồn?
Những thứ không đạt được…chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ…Chính vì bạn hiểu nó quá ít…Bạn không có thời gian ở chung với nó…Nhưng…Rồi một ngày nào đó…Khi bạn hiểu sâu sắc…Bạn sẽ phát hiện nó vốn không đẹp…như trong tưởng tượng của bạn..!!
Ngày chủ nhật, ngày của sự tự do đã tự mò tới.
Thiên Di ngáy ngủ khẽ mở mi mắt ra hứng những ánh ban mai vàng rực một góc phòng. Thời tiết hôm nay thật tốt, làm cho tâm trạng của nó cũng rất tốt.
Những nhành cây rướn người theo từng đợt gió để chạm mình vào bậu cửa nhưng hoài công vô ích.
Lê tấm thân nhỏ khỏi chiếc giường êm ái đang cố níu chân mình, Thiên Di kiên quyết vào nhà vệ sinh làm cho mình tỉnh ngủ. Phải trân trọng ngày hôm nay vì hôm nay là sinh nhật nó.
Tung tăng bước xuống nhà trong nụ cươi tươi tắn, Thiên Di chạy lại chiếc sofa quen thuộc, cười híp mắt nói với người đang ngồi đó :
_ Hey, anh có biết hôm nay là ngày gì không?
Tỏ ra lạnh lùng, Vĩnh Khoa chẳng ngoái đầu lại mà điềm nhiên đáp, mắt vẫn chăm chú vào tờ báo trên tay.
_ Không.
Không nhận ra sự thay đổi khác thường ấy trên gương mặt anh tuấn, Thiên Di vẫn tiếp tục nhoẻn miệng cười :
_ Hôm nay là…
_ Vĩnh Kỳ.
Cắt ngang giọng nói hồn nhiên của Thiên Di là cái giọng lạnh ngắt của Vĩnh Khoa. Cậu cố tình gọi Vĩnh Kỳ để “chuyển chủ đề” nói chuyện và kéo dài thời gian cho đến khi Bảo Châu đến.
Tiếng gọi làm người trong bếp giật mình, vội vội vàng vàng chạy ra, hỏi với vẻ mặt lo lắng vì tưởng có chuyện gì xảy ra.
_ Gì thế?
_ Đói. Có đồ ăn chưa. – Vĩnh Khoa nhún vai, tiếp tục dán mắt vào tờ báo trên tay nhưng thật chất, không một chữ nào lọt vào đầu cậu cả.
Bấu chặt tay vào chiếc chảo, gương mặt tối sầm lại, u ám. Vĩnh Kỳ nghiến răng ken két :
_ Rảnh quá hả? Thấy đang nấu không?
Rồi trở vào bếp làm tiếp công việc đang dở dang với một nét mặt khó coi khi bị cắt ngang mạch cảm hứng cho món mới.
Cảm nhận được sự khác biệt, Thiên Di ngơ ngác nhìn Vĩnh Khoa, nãy giờ cậu đang cố tình tránh né nó đây mà.
Vĩnh Khoa biết rất rõ hôm nay là sinh nhật của ai đó nhưng cậu lại quyết định chọn hôm nay làm ngày hẹn Bảo Châu đến. Thà đau một lần rồi thôi. Nhẫn tâm cũng được, lạnh nhạt cũng được, cậu chỉ mong Thiên Di hạnh phúc.
_ Anh…
_ Vĩnh Khoa.
Lại một lần nữa Thiên Di không nói hết được câu mình muốn thốt ra.
Từ ngoài cửa, một cô gái xinh đẹp trong chiếc đầm hồng nhạt bước vào. Vẻ quý phái toát ra, bao quanh thân hình chuẩn xác. Mái tóc xoăn được xõa hai bên bờ vai thon, lộ nước da trắng ngần. Chiếc cài hồng tô thêm nét dịu dàng được đặt ngay ngắn trên đỉnh đầu, phối hợp với chiếc váy một cách nhịp nhàng. Cái giọng khi nãy gọi Vĩnh Khoa phát ra từ miệng cô gái ấy.
Thiên Di sững người, trơ mắt nhìn người con gái đang tươi cười với Vĩnh Khoa. Nó cũng phải công nhận cô gái ấy đẹp thật. Nhưng… cô ta là ai?
Khẽ nhếch môi, buông tờ báo trên tay xuống, Vĩnh Khoa hờ hợt nói :
_ Em tới rồi à? Em xinh lắm, Bảo Châu.
Đáp lại câu hỏi của Vĩnh Khoa là một nụ hôn dành cho cậu, ngồi vào lòng Vĩnh Khoa, Bảo Châu khẽ nũng nịu :
_ Hôm nay mình đi đâu chơi đây, anh!
Hiện giờ, Vĩnh Khoa đang rất muốn đẩy ả ta ra nhưng không thể hành động như vậy được. Cố nở một nụ cười nhạt, tia nhìn của Vĩnh Khoa khẽ rẽ sang Thiên Di xem biểu hiện trên gương mặt nó ra sao, khẽ nói :
_ Em muốn đi đâu?
_ Đâu cũng được. – Bảo Châu hí hửng ra mặt.
Vĩnh Khoa lấy tay Bảo Châu ra khỏi người mình và đứng lên rồi quay sang Thiên Di, lạnh lùng hếch môi :
_ Em ở nhà với Vĩnh Kỳ nhé.
—–
Ngồi phịch xuống sofa, Thiên Di vẫn dõi mắt nhìn theo hai cái dáng trước mặt, trông họ thật xứng đôi.
Phải rồi, từ lúc quen biết tới giờ có khi nào Vĩnh Khoa nói yêu nó đâu, và nó cũng vậy. Giữa hai người dường như chỉ là đùa giỡn. Chắc là do con sóc ngỗ nghịch như nó đang ảo tưởng thôi. Làm sao mà Vĩnh Khoa có thể yêu nó được chứ!
Cô gái đó chắc là người yêu của Vĩnh Khoa.
Khẽ cốc vào đầu mình, Thiên Di mím môi thật chặt, hai tay đan xen vào nhau.
Tách…
Tách…
Lại cái thứ nước mặn chát mang đầy nỗi buồn ấy.
_ Đáng ghét…
Loại nước trong suốt tựa pha lê, mang nỗi buồn, mặn chát khóe mắt rơi ngày một nhiều. Lăn dài trên hàng má, vô tâm làm đau lòng người tạo ra chúng.
Dựa người vào tường, Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn xa xăm, hình ảnh bé nhỏ nấc lên trong tiếng thút thít chiếm lấy tâm trí cậu. Nhìn vào buổi sáng mang đầy dư vị đượm buồn, cậu khẽ thở hắt :
_ Thì ra đây là kế hoạch của em sao, Vĩnh Khoa. Buổi sáng này chắc chẳng ai ăn nữa rồi.
Bước thật khẽ lại sofa, Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Thiên Di. Đưa tay lau đi hạt lệ ương bướng trên khóe mắt sóc con, cậu dịu dàng nói :
_ Ngoan, đừng khóc nữa.
Hình ảnh ấy sao lại quen thuộc đến vậy! Cùng là một gương mặt, một câu nói nhưng….sao lại buồn thế này.
Từng giọt nước mắt long lanh cứ thi nhau tuôn ra, rơi xuống bàn tay rắn chắc kia làm ai đó hơi xót.
Những giọt lệ trong suốt rớt dài hai bên gò má, khóe mắt đỏ mộng lên.
Vĩnh Kỳ chỉ im lặng ngồi nhìn sóc con, trong lúc này, nói thêm chỉ làm Thiên Di càng buồn, thà im lặng cho nó khóc một trận “linh đình” rồi nỗi buồn chắc cũng sẽ vơi đi đôi chút.
Thời gian trôi qua theo tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Căn nhà chìm đắm trong sự im lặng đáng sợ. Ngay cả gió cũng chẳng dám thổi mạnh, vì sợ sẽ làm một cái gì đó vỡ vụn…
—–
Két….
Tiếng thắng xe chói tai làm Bảo Châu thoáng giật mình, chưa kịp định thần lại, giọng Vĩnh Khoa đã cất lên bên cạnh :
_ Xuống đi. Tới đây là được rồi.
Vẫn chưa hiểu ý của Vĩnh Khoa, Bảo Châu nhoẻn miệng cười, hé lộ chiếc răng khểnh đáng yêu, nói với chất giọng ngọt ngào :
_ Anh nói gì em không hiểu?
Cạch.
Mở cửa xe và bước ra ngoài, Vĩnh Khoa nheo mắt nhìn người đang ngồi trong xe, lạnh lùng gắt :
_ Tới đây là hết phần đầu của vở kịch. Giờ thì cô muốn đi đâu thì tùy.
Không thể mặt dày hơn được nữa, Bảo Châu nhẹ nhàng bước xuống xe trong nỗi thất vọng.
Chỉ chờ có thế, chiếc BMW liền phóng vút đi, xé toạt từng cơn gió trời ra từng mảnh nhỏ. Làm chủ mọi ngóc ngách trên con đường rộng lớn chỉ có màu đen đầy quyền năng.
Đứng bất động tại chỗ, Bảo Châu dõi mắt nhìn theo làn khói xe đang dần tan biến và quyện vào khí trời – (nguyên nhân gây ô nhiễm môi trường là đây). Đôi chân thon dài khẽ rảo bước trên con đường thênh thang, giờ thì cô đã hiểu vở kịch Vĩnh Khoa muốn dựng lên. Nếu đoán không lầm thì Vĩnh Khoa đã yêu rồi. Người mà cậu yêu không phải là cô.
_ Đã diễn thì phải diễn cho giống. Anh cứ chờ xem tài năng của Bảo Châu này nhé. Em sẽ không làm anh thất vọng đâu, Vĩnh Khoa của em.
—–
_ Tên ngốc này, không có mắt thẩm mĩ à?
_ Coi chừng kìa, đàng hoàng lại chút coi.
_ Nè, đặt cái này ở đâu?
…^$^#$@##%$#
Tiếng ồn ào nơi đây thật khác xa với bầu không khí ở nhà Vĩnh Khoa, mọi thứ lộn xộn và bừa bộn. Nếu không muốn nói là một nơi thu gom rác.
Đèn treo lủng lẳng như muốn rớt xuống bất cứ lúc nào. Giang phòng được thuê không quá nhỏ cho việc tổ chức một bữa tiệc.
Chiếc bánh kem được ngay ngắn trên bàn với dòng chữ “Happy birthday sóc đáng yêu” được viết hết sức tỉ mỉ và công phu. Trên chiếc bánh là hình vẻ một con sóc nhỏ màu nâu, được viền thật khéo léo với socola nguyên chất, mép của chiếc bánh là những quả dâu đỏ mộng gây thèm thuồng.
Con gấu bông to tướng được đặt trên chiếc ghế nhỏ, bên cạnh là một chiếc đầm xanh nhạt đắt tiền gói gém cẩn thận trong cái hộp có đính nơ.
Ngoài cửa là một “cái bẫy” đáng yêu chứa đầy tuyết bên trong. Chỉ cần mở cửa bước vào, tuyết sẽ rơi xuống và tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Mọi thứ điều được bày trí hết sức công phu trong khoảng thời gian là 9 tiếng. Chỉ duy có cái đèn là chưa hoàn thiện và một đống kim tuyết trên nền đất.
_ Thiệt tình, mau lên đi.
Hải Nhân càu nhàu khi nhìn cái đóng bừa bộn trên nền gạch như đang là một người chỉ huy cấp cao.
_ Đứng đó mà nói. Ngồi xuống phụ đi.
Triết Minh ngước nhìn “chỉ huy” một cách hâm he rồi ra lệnh.
Bách Nhật không nói không rằng, chỉ im lìm ngồi phụ vì biết thân phận.
Đến mấy giờ sau, mọi thứ có vẻ đã ổn. Chiếc đèn đã hoàn thiện và chắc rằng sẽ phối hợp thật ăn ý với “cái bẫy” kia. Mọi thứ đều đã đạt tiêu chuẩn “quốc tế”. Chỉ còn thiếu nhân vật chính.
Hải Nhân khoan khoái duỗi chân, toan đi ra mở cửa thì bị Bách Nhật chặn lại :
_ Anh định phá nó à?
Chỉ tay lên “cái bẫy”, Bách Nhật khoan khoái nhìn cả hai người rồi mới ngớ ra. Vậy thì làm sao ra ngoài và đưa nhân vật chính tới?
Đương nhiên, nếu ai trong ba người có mặt ở đây mở cửa thì sẽ sụp bẫy và điều đó đồng nghĩa với việc phá hỏng mọi công sức vừa tạo ra.
_ Ai thông minh vậy? Làm mà không tính trước. Giờ sao đây?
Triết Minh khoanh tay nhìn cánh cửa rồi suy ngẫm. Một hình ành lóe lên trong đầu cậu : Sao không nhờ Vĩnh Khoa đưa Thiên Di tới nhỉ?
“Thuê bao quý khách vừa gọi… “
_ Aish, gì thế này!
Cả ba nhìn nhau đắm đuối vì không biết cách ra khỏi căn phòng mà không làm hỏng công sức của mình và cũng không có ai giúp đỡ được.
Ngồi phịch xuống ghế, Hải Nhân thở dài trong tiếc nuối :
_ Làm sao bây giờ?
Mò mẫm bàn phím điện thoại để tìm người giúp đỡ, một cái tên không mấy lạ hiện ra, Triết Minh chau mày suy nghĩ rồi “hỏi ý” đồng bọn :
_ Tôi nhờ Vĩnh Kỳ nhé?
_ Vĩnh Kỳ? – Bách Nhật và Hải Nhân ngơ ngác nhìn nhau rồi đồng thanh.
—–
Cạch.
Cánh cửa được mở ra hết sức nhẹ nhàng, bông tuyết rơi li ti trên đỉnh đầu người trước cửa, ánh sáng nhỏ từ chiếc đèn trên trần hòa quyện cùng tuyết. Tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp.
Tiếng nhạc vu vương của bài chúc mừng sinh nhật vang khắp phòng. Từng ngọn nến lung linh được thắp lên trong ánh sáng mờ ảo bông tuyết.
Thiên Di hết sức ngạc nhiên, xúc động không nói nên lời, đưa tay bụm chặt chiếc môi nhỏ.
_ Happy birthday Thiên Di.
Dìu Thiên Di bước vào phòng, đặt nó ngồi xuống trước chiếc bánh kem xinh xắn, Hải Nhân không quên mời luôn “vị khách” mới bước vào.
Tất cả đắm chìm trong niềm vui bất tận. Hương vị ngọt ngào, thanh khiết của từng lớp kem tươi, vị đậm đà của quả dâu chín mộng, dư vị dịu nhẹ của thỏi socola nguyên chất.
Chiếc bánh kem được “xơi” trong mấy giây ngắn ngủi dưới sự có mặt của 5 cái bao tử rỗng tuếch. Từng bản nhạc được chọn vào vang lên trong giang phòng lung linh. Tiếng cười trong trẻo như những đứa trẻ trong buổi sinh nhật đặc biệt.
Một ngày vui buồn xen lẫn. Rốt cuộc nên vui hay buồn đây.
Dù sao thì ngay lúc này, sóc con đang chìm trong niềm vui bất ngờ do chính 3 người con trai quan trọng nhất tạo ra, cùng với sự có mặt của Vĩnh Kỳ.
Điều ước dành cho đêm sinh nhật : ƯỚC CHO BỌN MÃI MÃI NHƯ THẾ NÀY VÀ… NGƯỜI CON YÊU SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC.
Giang phòng được bày trí công phu làm cảm động lòng Thiên Di, nó không ngờ 3 người này lại hợp tác với nhau khá ăn ý.
Dứt bỏ nỗi buồn sang một bên, Thiên Di khẽ đứng lên và quyện vào bầu không khí sôi nổi.
Ánh lung linh của chiếc đèn hòa cùng những bông tuyết li ti một cách ngoài mong đợi. Thiên Di khúc khích cười nhìn căn phòng tuyệt đẹp dưới tài năng của 3 người con trai. Một ngày sinh nhật thật ý nghĩa và đáng trân trọng!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!