Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!!
Chương 53
Áng mây thứ 53 : Chào khách!
Thỉnh thoảng, Cảm nhận được một chút gì đó, rất mơ hồ… Một cái gì đó đang lớn dần lên, nhưng lại hết sức mỏng manh.Ta nửa muốn ôm lấy, nửa muốn buông xuôi vì chẳng thể nào biết được người đang nghĩ gì.Trái tim ta, lại loạn một nhịp rồi.
Ngày mới, nắng lên. Tâm trạng hôm nay khá tốt. Vĩnh Khoa khẽ vươn vai bước xuống giường, thoáng nghĩ rằng hôm nay mình dậy sớm, cậu sải chân bước vào nhà vệ sinh.
Nhất định hôm nay cậu dạy sớm hơn ai kia vì cậu đã tính thời gian hết rồi. Không thể nào kéo dài tình trạng cho vào bụng những món ăn được “biến hóa” lại nhờ tài năng của ai kia vào mỗi sớm được.
Lần cảnh cáo Mai, Vĩnh Khoa đã dùng gương mặt sát khí đằng đằng để đe dọa khiến cô nàng run bần bật, chẳng dám ho he gì.
Nhưng… ngay hôm sau, các món ăn lại được “chế biến hóa” một lần nữa. Chẳng biết cô nàng này sợ chủ nhà hay sợ con sóc ngỗ nghịch kia nữa.
Sáng hôm nay, Vĩnh Khoa đã cố gắng hé mắt thật sớm để không phải cho vào bụng những món “chết người” kia. Nhưng… cậu nào biết có người đã nhanh chân hơn cậu… vào đêm.
Bước xuống nhà, đáp lại nụ cười của Mai là chất giọng cao ngạo lạnh tanh của Vĩnh Khoa, nói mà mắt chỉ chăm chăm vào chiếc bàn ăn với mùi thơm phưng phức xộc vào mũi :
_ Hôm nay… thức ăn có vấn đề gì không?
_ Dạ, không thưa cậu chủ. – Ngưng lại một hồi lâu, Mai e dè nhắc nhở khéo – Cậu chủ, tôi đã rót sẵn nước vào ly rồi nhé. Ly nước lọc trên bàn ấy. Chúc cậu buổi sáng ngon miệng.
Lời “ám chỉ” không có hiệu lực tới ai kia, cậu vẫn dửng dưng tiến tới bàn ăn. Đặt mình ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, Vĩnh Khoa nheo mắt nhìn các món ăn rồi dè dặt thử từng món….
_ …
Tuyệt vời. Hôm nay cậu đã nhanh chân hơn nên món ăn chẳng bị làm sao cả. Nhâm nhi bữa sáng ngon lành, chợt, Vĩnh Khoa đưa tay nhấc ly nước lên và nốc một hơi. Đứng ở góc bếp, Mai chẳng dám nghĩ đến sắp xảy ra nữa, gương mặt cô nàng lộ rõ nét lo sợ.
Phụt…
_ Khụ.. khụ.. khụ..
Vĩnh Khoa chau mày, cậu phun hết thứ nước khó uống ra ngoài, mặt nhăn nhó hằn tia giận dữ, gắt :
_ Cho tôi uống nước biển à?
Vẫn luồng khí lạnh tanh, Vĩnh Khoa hằng hộc thảy vào không trung những âm thanh rợn người :
_ Sao lại dám cho muối vào nước của tôi?
Đáng ra cậu định hỏi “Sao lại dám cho con sóc phá phách ấy vào nhà?” nhưng không, nếu hỏi vậy, thì chuyện cậu phát hiện ra Thiên Di về nước sẽ bị lộ mất.
_ Dạ… tôi.. tôi.. nhìn nhầm. – Mai cố bịa ra một lý do nào đó để nói.
_ Nhìn nhầm? – Gương mặt phẫn nộ.
_ À, tôi nhìn nhầm… muối với đường.
_ Vậy.. định cho đường vào chứ không phải muối à? – Ánh nhìn tức giận.
_ Hello, chào buổi sáng.
Vừa lúc đó, Vĩnh Kỳ từ trên lầu bước xuống với gương mặt sáng bừng, chắc do đêm qua ngon giấc. Ung dung tiến tới bàn ăn một cách ngạo nghễ, cũng nhờ sự xuất hiện của chàng ta mà cuộc trò chuyện có tính chất chiến tranh sớm kết thúc khi vừa mới mở màn. Mai thầm cám ơn cậu chủ thứ 2 vì đã xuất hiện kịp thời.
Để vơi đi cơn giận, Vĩnh Khoa thản nhiên “tìm” thêm “đồng minh” cho món nước “ngon lành”. Cười nhẹ nhìn Vĩnh Kỳ, cậu nhẹ nhàng phả ra khí lạnh sắc bén :
_ Nước này. Ăn xong rồi uống.
Chẳng hề nghi ngờ, Vĩnh Kỳ “cứ ngỡ” hôm nay Vĩnh Khoa dùng nhầm thuốc nên mới “tốt đột xuất” với mình. Cười đáp, Vĩnh Kỳ chẳng do dự cầm ly nước lọc lên và uống… ừng ực kèm theo câu nói :
_ Uống trước rồi ăn…
Phụt…
_ Ặc, khụ… khụ… khụ… nước gì mặn thế?
Câu nói vừa dứt thì nước cũng được phun ra, đưa tay quẹt ngang miệng để lau ít nước còn vương vãi, Vĩnh Kỳ chằm chằm săm soi Vĩnh Khoa :
_ Muốn giết người à? Cái này mà uống được hả?
_ I-ốt rất tốt cho trí não.
Buông một câu ngắn gọn, Vĩnh Khoa nhún vai rồi lấy cái áo khoác, tiến ra xe với nụ cười nhếch môi. Bỏ lại gương mặt ngáo ộp của Vĩnh Kỳ.
Rất lâu sau, khi cái dáng kênh kiệu kia khuất dần sau lớp bụi mờ Vĩnh Kỳ mới “thức tỉnh”, môi khẽ nhếch lên thốt ra một câu nói khó đỡ :
_ I-ốt tốt cho trí não? Vậy… có nên uống thứ nước này thường xuyên?
Cũng may, nhờ có Mai ngăn lại và dẹp ngay thứ nước “chết người” ấy, nếu không chắc sẽ có người ôm bụng và than khóc quằng quại mất.
——
Chiếc BMW phóng nhanh ra sa lộ trong làn nắng sớm tinh khôi, đôi mày rậm khẽ nhíu lại, thật sự không thể nào chịu nổi cái khả năng phá phách này… Vĩnh Khoa phải túm đuôi con sóc ngỗ nghịch này mới được.
Nghĩ thế, chiếc BMW rã sang hướng khác, cậu quyết không đến công ty hoặc tổ chức, dành ngày hôm nay để “lật ngược ván bài”.
Xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn trước cánh cổng trắng như tuyết. Căn nhà nhỏ mà Vĩnh Khoa đã từng đến. Cậu thừa biết… con sóc ấy đang ấy trong nhà vì… hôm nay là chủ nhật. Chẳng phải trốn ở nhà là cách tuyệt vời nhất để tránh cậu hay sao?
Đang ngồi xem tivi thì chợt trong lòng Thiên Di dấy lên cảm giác bất an khó tả. Đôi mắt to tròn khẽ lướt qua cánh cổng khi nghe tiếng xe dừng lại.
Bụp!
Cái remote rớt ngay xuống đất, gương mặt trắng bệch. Người đó không là Vĩnh Khoa thì là ai!
_ Á, chết rồi, chết rồi…
Chạy vội lên lầu rồi lại ngớ người, Thiên Di lại chạy vội xuống bếp, vì sóc con quên một điều.
Nắm lấy cánh tay mẹ và đưa mắt mình cha mình, giọng hốt hoảng :
_ Cha, mẹ, giúp con với, anh ta… anh ta tới kìa. Con trốn nhé. Đừng nói là con về rồi. À, hay là… đừng mở cửa, mẹ nhé?! Đuổi anh ta về đi…
Khẽ cười xoa đầu đứa con gái tinh nghịch, ông Lâm nói nhẹ tênh :
_ Sao lại đuổi chồng con về được? Con lên phòng trốn đi, ta và mẹ con sẽ nói giúp. Không để tin tức con về nước bị lộ tẩy đâu.
Nghe lời Người, Thiên Di lon ton chạy lên phòng và đóng cửa cái rầm làm cái nhà muốn rung chuyển theo. Chắc là do lỡ tay! >”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!