Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!!
Chương 66
Áng mây thứ 66 : Cổng địa ngục (1)
Cổng địa ngục hé mở.Mùi chết chốc ngạt cánh mũi.Giữa ranh giới sự sống và cái chết…Vẫn còn vệt sáng yếu ớt.
_ Vết thương… là vết thương phải không?
Lặp lại câu hỏi lần nữa trong sự lo lắng, suýt chút nữa thì Chính An đã buông Vĩnh Khoa ra, cũng may, cậu ý thức được việc mình sắp làm nên chuyện đó không xảy ra.
Nét lạnh vô cảm giương mắt hứng gió trời, chẳng đáp một lời.
Sự lo lắng ngày càng dâng cao khi nhìn Vĩnh Khoa dần trở nên xanh xao hẳn. Chụp lấy cánh tay phải của Vĩnh Khoa, Chính An thảng thốt không nói nên lời, đôi mắt bất thần run lên :
_ Khoa, cậu… ho ra máu sao?
_ ….
_ Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Chẳng phải A Huân đã nói là lấy viên đạn ra sẽ… Cậu lại gạt mọi người?
_ Không. Tôi không gạt mọi người. – Vĩnh Khoa lãnh đạm nhìn sang hướng khác.
_ Thế tại sao…
_ Ngay cả tôi còn không biết điều này. Bắt đầu từ tối hôm qua. Tôi cứ nghĩ mình ngửi nhầm… thì ra là máu thật! – Giọng nói lạnh tanh thoát lên khí chất cao ngạo, cười nhạt, Vĩnh Khoa khẽ nói – An, đừng nói chuyện này cho ai trừ ông Wen nhé. Khi về đến thành phố, hãy gọi Wen đến khám cho tôi.
Cụp mắt xuống, Chính An như lặng người đi. Gió biển làm mờ tâm trí cậu. Tia sáng mặt trời dường như cứ thích lăn tăn cùng sóng, rọi xuống nền cát trắng vô hồn.
_ Đổi lại, cậu phải hứa với tôi. Dù có thế nào, cũng không được bỏ cuộc.
Nở một nụ cười lạnh, Vĩnh Khoa nhẹ thảy chất giọng trầm trầm vào không trung, giọng nói ấy như làm tăng thêm sức lạnh cho gió biển :
_ Được. Tôi hứa.
——
Khoang xe sang trọng mát mẻ nhờ máy điều hòa. Yên vị trên ghế lái, Vĩnh Kỳ ngạc nhiên khi thấy nét mặt xanh xao của Vĩnh Khoa, cậu có đưa mắt đến chỗ Chính An tìm lời giải nhưng chẳng nhận được câu trả lời nào ngoại trừ nụ cười nhẹ từ khóe môi Chính An. Khởi động máy, tiếng động cơ vội vã vang lên. Từng bánh xe dần chuyển động trên con đường nhựa nhỏ đầy bóng mát.
Ngã người ra sau ghế, Vĩnh Khoa lại cảm nhận được cái nóng rát cổ ùa đến. Khoang ngực như muốn bốc cháy, thiêu đốt cả thân thể cậu. Thật khó chịu.
Cơ thể như có hàng ngàn mũi kim nhỏ châm vào, đau buốt. Đôi mày rậm chau lại, cái đau đến độ cố kìm nén vẫn phải nhíu mày khiến Vĩnh Khoa như muốn ngất đi.
Mồ hôi lại túa ra, bàn tay trở nên lạnh ngắt, không giọt máu.
_ Khoa, ổn chứ?
Chất giọng nhỏ khẽ vang bên tai, là Chính An. Nãy giờ dõi mắt quan sát nét mặt Vĩnh Khoa khiến Chính An bồn chồn không yên.
Phải về bệnh viện gấp!
_ Sao thế?
Nhận thấy sự lo lắng trên nét mặt Chính An, A Huân nhỏ giọng hỏi, dường như có chuyện gì đó. Với người có biết đôi chút về ngành y như A Huân thì làm sao không để ý thấy những biểu hiện nhỏ nhặt trên gương mặt Vĩnh Khoa cho được. Đưa mắt nhìn Chính An, A Huân nhẹ giọng hỏi nhỏ :
_ Có phải… liên quan đến vết thương không?
_ Khụ.. khụ … khụ..
Đưa tay che miệng và ho sặc sụa như lần đầu, Vĩnh Khoa cố gắng kìm chế cơn đau đang kêu âm ĩ trong khoang ngực, ngày càng đau. Khóe môi nhợt nhạt vấy chút ít máu khiến Chính An không nguôi lo lắng.
_ Anh sao vậy, Vĩnh Khoa?
Nghe tiếng ho, Thiên Di lập tức quay xuống nhưng tầm nhìn đã bị Chính An che khuất. Sóc con nhăn trán nhìn Chính An rồi khẽ nói :
_ Anh ấy bị làm sao à?
_ Không sao. Anh chỉ… sặc nước thôi.
Chất giọng lạnh lùng lan ra khắp khoang xe làm Thiên Di an tâm quay trở lên. Sóc con đã không để ý thấy khóe môi ai kia còn chút ít máu tươi vương lại.
Bất thần nhìn bàn tay phải đầy máu của Vĩnh Khoa, A Huân không thốt nên lời nào. Sao lại nhanh thế?
Định thần lại, A Huân nhìn sang Chính An, mắt đầy lo lắng như tự trách mình, khẽ nói nhỏ không để Thiên Di nghe thấy :
_ Viên đạn trong cơ thể quá lâu sẽ dẩn đến tình trạng xuất huyết. Nếu không đưa đến bệnh viện kịp thời… có thể sẽ mất mạng. Chết thật. Sao tôi lại quên mất điều quan trọng ấy chứ.
_ Không… sao… Khụ… khụ…. khụ…
Tiếng ho trở nên gấp gáp hơn, cơn đau càng thấm sau vào tận xương tủy. Cảm giác như chỉ muốn chết đi cho xong. Gương mặt điển trai đầy mồ hôi dần nhợt nhạt, khóe môi tím sẫm.
Nét căng thẳng trên mặt Chính An và A Huân ngày một nhiều, trong lòng bồn chồn không yên khi nhìn Vĩnh Khoa ngày càng xuống sắc.
Lúc này, cả hai chiếc mũi cáu kỉnh khẽ động đậy. Bất giác, ánh nhìn của Thiên Di và Vĩnh Kỳ chạm nhau. Hai tia nhìn trở nên hoang mang khi ngửi được mùi tanh của máu.
Két…..
Do không kìm được cảm xúc hoang mang, Vĩnh Kỳ phanh xe vội. Tiếng thắng chói tai vang vọng cả vùng trời.
_ Máu… em ngửi được mùi máu phải không.
Thiên Di run giọng quay sang phía sau, đôi mắt to tròn nhìn Chính An như muốn hỏi điều gì đó.
_ Có chuyện gì vậy?
Vĩnh Kỳ nhanh chóng cất giọng sau khi đã định thần lại, cậu khẽ quay người xuống phía sau.
Cơn đau làm mọi cảm giác tê liệt, Vĩnh Khoa như lịm đi ngay lúc đó. Cố gồng mình chống cự với cơn đau khiến cậu mệt mỏi, chỉ muốn nhắm nghiền mắt lại và ngủ một giấc.
_ Cho xe chạy mau lên, đến thẳng bệnh viện. Nhanh lên.
_ Nhanh lên, không còn thời gian giải thích đâu.
Cả Chính An và A Huân cùng hét lên, giọng nói cực gấp gáp khi nhìn thấy cơ thể Vĩnh Khoa dần buông lơi.
Khoảng không quanh khóe mắt sóc con chạm vào nhãn thần Vĩnh Khoa, nét mặt lộ rõ tia đau đớn khiến sóc con không khỏi lo lắng. Đâu đó trên khóe mắt lạnh lùng đầy hình ảnh có sóc con, cố nở một nụ cười ngượng ngạo tỏ vẻ “Không sao đâu!” cho sóc con an lòng. Hàng mi dần buông xuống nhãn thần trầm lạnh. Nhắm nghiền sau những giây phút gồng người đấu tranh kịch liệt với cơn đau.
Ngay lập tức, chiếc xe phóng vút giữa cái nắng gay gắt. Tiếng gió rít vào thành cửa hối hả đến đáng sợ. Đoạn đường vắng dễ dàng cho việc đi hết tộc độ. Hệt như một đường đua cao tốc, chiếc BMW phóng vun vút qua hàng chục rặng cây và dãy nhà nhỏ. Như muốn xé nát gió ra để lót đường.
Ra đến sa lộ, dòng xe cộ tấp nập không khiến con xe thuyên giảm tốc độ tử thần. Tiếng còi xe vang inh ỏi làm mọi chiếc xe điều tránh sang một bên. Làm chủ đoạn đường nhựa lớn, BMW như một con báo lướt nhanh qua vạn cánh đồng cỏ.
Xe dừng hẳn trước cổng bệnh viện lớn, vì trên đường đi Chính An có gọi cho Wen nên đã có hẳn một đội ngũ y bác sĩ giỏi chờ sẵn ở cửa vào. Vừa nhìn thấy Chính An bước xuống xe, Wen đã tức tốc lao đến và cho người đặt Vĩnh Khoa lên chiếc giường trắng. Ông xót xa nhìn chàng thanh niên đang nhíu mày đầy đau khổ với gương điển trai túa đầy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền.
_ Chuẩn bị mọi thứ để tiến hành phẫu thuật. Hãy triệu tập tất cả các bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viên đến phòng phẫu thuật khu A. Mau lên.
Hét lên với những hàng bác sĩ phía sau, ông Wen nhanh chóng ra hiệu cho y tá đẩy xe vào khu A thật nhanh. Gương mặt nhiều nếp nhăn lộ rõ tia nhìn lo lắng.
Với ông, Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ cứ như là hai đứa cháu mà ông yêu thương nhất. Ông quan tâm họ một cách chân thành. Không phải cách quan tâm giữa bác sĩ và bệnh nhân, cũng chẳng phải cách quan tâm của người hầu cận với người chủ đáng kính. Cũng chẳng phải vì sự phó thác kia… Tuy vậy, ông vẫn điềm đạm báo tin về Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ cho cha mẹ cả hai được biết. Với ông, ông không hề trông mong họ sẽ đáp máy bay về Việt Nam. Vì với họ, chỉ có công việc.
_ Là người đó?
A Huân gieo tia nhìn vào người ông Wen, khẽ hỏi Chính An. Trong mắt cậu, người bác sĩ già dặn kia dường như đã trở thành “thần tượng” của cậu mất rồi. Nhìn cách ông ta quan tâm bệnh nhân, lo lắng, sốt sắn trước bệnh nhân. Không chỉ đối với riêng Vĩnh Khoa.
Khi A Huân nhìn thấy cách ông quan tâm tới Vĩnh Khoa, cậu cứ nghĩ chỉ có người nhà Wen mới lo đến hoảng như thế. Nhưng không, cái suy nghĩ ấy nhanh chóng lụi tắt khi ông ra lệnh cho y tá đưa Vĩnh Khoa đến khu A, còn ông lại từ tốn đến giúp một cụ già đang lom khom bước vào bệnh viện.
Thật ra, Wen đã làm tốt chức vụ bác sĩ của mình. Còn hơn thế nữa. Mạng sống và sức khỏe của tất cả mọi cá thể, ông điều quan tâm chứ không thiên vị ai cả.
_ Ừm, người đó là ông Wen. Bác sĩ lâu năm của nhà họ Trương.
Chính An khẽ nói, chất giọng trầm trầm bay đến tai A Huân. Tia nhìn chứa đầy sự ngưỡng mộ, A Huân cứ dõi mắt nhìn theo vị bác sĩ già cho đến khi ông mất hút sau đám người đông đúc nơi bệnh viện.
——
Tít … tít… tít..
Điện tâm đồ kêu hối hả từng đợt một, nhịp tim lên xuống không ổn định khiến Wen càng thêm lo lắng.
Ánh đèn soi chói mắt, mùi tanh của máu xộc vào khí trong phòng phẫu thuật len lỏi vào chiếc khẩu trang xanh.
Máu ra mỗi lúc một nhiều khiến nhiều bác sĩ hoang mang và tính đến chuyện bỏ cuộc. Nhưng khi nhận được ánh nhìn quả quyết của Wen, mọi người lại tiếp tục cố gắng hết sức mình.
Chiếc máy thở oxi đã vấy mùi tanh của máu. Ông Wen liên tục thay cả 3,4 chiếc máy thở để đem lại nguồn không khí tinh sạch cho Vĩnh Khoa. Mối lo ngại lần lan rộng khắp tâm trí khiến Wen cảm thấy như mình là kẻ bất lực.
Máy dò tìm vẫn trống trơn, vẫn chưa xác định được vị trí viên đạn. Vĩnh Khoa lại càng ho nhiều hơn, điện tâm đồ dần yếu hơn.
Cạch!
Dịch truyền, bông băng, máy thở điều đã vấy máu cả, một vị bác sĩ nhanh chóng đẩy cửa chạy đi lấy thêm dụng cụ.
Vừa nhìn thất vị bác sĩ ấy bước ra, cứ tưởng ca phẫu thuật đã tiến hành xong, nhưng khi thoáng thấy nét căng thẳng tột độ trên gương mặt ông thì Chính An và Vĩnh Kỳ mới buồn bã ngồi xuống ghế.
_ Không sao đâu, anh ấy nhất định sẽ không sao đâu!
Từng âm thanh trong trẻo thoát ra khỏi chiếc môi bé xinh, gương mặt vô hồn, nhãn thần chẳng còn chứa gì ngoài mảng trắng xóa.
Ngồi bên cạnh, A Huân cũng lo lắng không kém. Cả 3 thanh niên nhìn nhau rồi gục đầu xuống. Bây giờ có nói gì nữa cũng vô ích. Chỉ biết ngồi đây, và đợi.
Nếu nói thêm gì đó, chắc sẽ kích vào tuyến lệ của sóc con mất.
Từ xa, vị bác sĩ ấy lại hối hả chạy đến, trước khi vào phòng cấp cứu, ông thay mặt Wen nói lại với những người đang ngồi trước phòng chờ với hơi thở gấp gáp :
_ Wen nhờ tôi nói với mọi người. Đừng quá lo lắng. Dù có khó đến mấy, nhất định Wen sẽ đưa Vĩnh Khoa trở lại một cách lành lặn. Các cháu tin tưởng Wen và Vĩnh Khoa, phải không?
Kết thúc câu nói bằng nụ cười hiền hòa, vị bác sĩ ấy lại nhanh chóng bước vào phòng phẫu thuật để tiếp tục công việc của mình.
_ Kích điện.
Cảm thấy nhịp tim đang đi theo chiều hướng xấu dần, Wen lập tức ra lệnh. Mùi máu tanh ngày càng nồng nặc hơn, cơ thể mất máu quá nhiều khiến đôi môi trở nên tái nhạt.
Ngay lúc đó, ống truyền máu được nói gấp vào cánh tay phải của Vĩnh Khoa.
Những nét mặt đầy nét căng thẳng dưới ánh đèn pha, chiếc bao tay dính đầy máu tươi.
Tít..tít..tít….
Máy dò tìm báo vị trí của viên đạn. Gần tim. Điều này khiến các bác sĩ hoang mang hơn hẳn. Chẳng may, nếu run tay dao gắp lệch sang tim, Vĩnh Khoa mất mạng như chơi. Viên đạn gần tim chứ chẳng đùa.
Tình trạng đúng thật rất nguy hiểm!
Mọi ánh mắt thảng thốt nhìn nhau đầy lo lắng. Không vị bác sĩ nào đủ dũng cảm để thi hành một việc có xác suất thành công 2 đến 3% là cùng.
Bỏ cuộc?
_ Dao gắp!
Chất giọng điềm tĩnh của Wen khiến mọi bác sĩ đổ dồn ánh nhìn vế phía ông, đầy lo sợ.
_ Tôi sẽ làm. Cho dù có 0%, cũng phải làm, vì người đang nằm đây là Vĩnh Khoa. Tôi chắc chắn cậu ấy sẽ tin tưởng tôi.
—–
Khoảng không trắng xóa trước mắt khiến Vĩnh Khoa không tài nào nhìn rõ khung cảnh trước mắt. Cậu chỉ loáng thoáng nghe tiếng Wen nói gì đó với mọi người. Nhưng.. cậu đang ở đâu thế này?
Nơi Vĩnh Khoa đang đứng trắng xóa, nhưng chỉ cần bước thêm vài bước, cậu sẽ bị khoảng đen bao trùm.
Cơ thể không sao cả, mắt đã nhìn thấy mọi thứ… Không một cảm giác đau đớn.
_ Lạ thật…
Chất giọng lạnh lùng khẽ vang lên. Tiếp đó, giống như có luồng ma lực đang cố thút Vĩnh Khoa sải chân bước về phía trước, chạm đến vạch đen của bóng đêm đầy âm u.
Dường như ý thức chẳng còn, có gì đó đang thoi thúc chân bước về phía trước…
_ Khoa…
Âm vực như truyền đến từ cõi chết khiến Vĩnh Khoa dừng bước. Cố giương mắt tìm kiếm nơi phát ra giọng nói dịu dàng, ấm áp ấy.
_ Ai đấy?
Từ trong bóng tối, một người đàn bà với chiếc áo trắng phong phanh hiện ra như một hồn ma. Đúng thật là hồn ma.
Chẳng kịp để Vĩnh Khoa thốt lên những gì vừa hiện ra, nét mặt quen thuộc đã mỉm cười rồi khẽ nói :
_ Cháu đang ở ngưỡng cửa sống và chết. Cửa địa ngục muốn chào đón cháu nhưng ta không cho phép. Cháu phải sống. Sống. Rõ chưa?
_ Bà….
Vĩnh Khoa khẽ gọi. Đã lâu lắm rồi cậu mới được gặp lại bà mình. Trông bà vẫn xinh đẹp như xưa. Kể từ khi bà mất…. Đây là lần đầu Vĩnh Khoa được gặp lại người bà đáng kính.
_ Khoa, cháu nhất định phải sống. Hứa với ta, không bao giờ được buông xuôi. Cháu xem… những ai đang lo lắng cho cháu…
Chỉ một cái quơ tay, hình ảnh của hiện thực đã hiện ra nhanh chóng. Vòng sáng nhỏ hiện lên khung cảnh trước phòng chờ. Mảng sương mờ làm Vĩnh Khoa chẳng thấy rõ gương mặt của tất cả mọi người, dường như cố ý, bà của cậu chỉ làm rõ gương mặt đáng yêu của cô nhóc đang mất hồn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kính.
_ Cô nhóc rất xinh. – Lại quơ tay để làm mờ hình ảnh ấy, bà Vĩnh Khoa tiếp tục nói, giọng nói lạnh lẽo âm u nhưng vẫn tràn sự yêu thương – Còn cả hai chàng thanh niên con quen biết nữa, đúng không!
Triết Minh và Bách Nhật…
Vĩnh Khoa ngạc nhiên, không ngờ bà lại nắm bắt mọi chuyện trên trần thế một cách rành rõi đến vậy.
Đọc được suy nghĩ của cháu mình, bà Trương khẽ đáp lời :
_ Vì ta… là một linh hồn. Ta luôn quan sát những người thân của mình một cách âm thầm nhất.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!