Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!! - Chương 71
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!!


Chương 71



Áng mây thứ 71 : Hoàng tử tỉnh giấc

Vẫn biết :
♥ Mỗi lần yêu là một lần đau. . .
♥ Mỗi lần xa nhau là một lần con tim bật khóc. . .
. . . Nhưng . . .
♥ Nếu tình yêu chỉ có nụ cười và hạnh phúc. . .
♥ Sẽ lấy đâu ra cái giá để người ta trân trọng. . .

_ Tránh ra.

Ánh nhìn kiên định bỗng chốc trở lại, ngự trị trên khóe mắt hằn đỏ. Trương Tề cầm chặt khẩu súng, thét lên đầy quyền lực.

Bàn tay ấy vẫn giữ nguyên trên mắt Thiên Di. Không nhúc nhích, không có chút gì cho thấy người ấy sẽ buông lơi bàn tay ra, để ánh đèn sáng chiếm lĩnh tròng mắt to tròn.

Ý nghĩ tìm Vĩnh Khoa thôi thúc Thiên Di vùng ra khỏi bàn tay kia.

Khẽ nhúc nhích người, nhưng ngay lúc đó, một cánh tay khác đã nhanh chóng choàng qua vòng vai bé nhỏ một cách bất ngờ.

Sững người, Thiên Di chẳng biết phải làm gì. Càng không muốn nghĩ phải làm gì trong lúc này. Bởi, sóc con đang dồn hết chất xám nghĩ cách thoát khỏi vòng tay ấy và tìm người đang làm mình lo lắng.

Cơn ác mộng cứ quanh quẩn trong đầu khiến sóc con càng hoang mang hơn.

Tia nhìn chạm thẳng ánh mắt kiên quyết, đầy sắc sảo.

Một khẩu súng khác được giơ lên giữa không trung, nhắm thẳng vào người trước mặt.

Khẩu súng trong tay Trương Tề lưỡng lự vài giây rồi dần được hạ xuống.

Trương Tề cười nhạt, ông quay người đi, âm vực trong giọng nói hơi khác thường ngày, chẳng biết có phải do vui mừng hay tức giận nhưng những thanh từ ông nói ra điều được nhấn mạnh :

_ Giỏi lắm. Từ khi con bé ấy xuất hiện cho đến nay, không biết đã bao nhiêu lần con chống lại ta?

Trong ánh đèn mờ ảo, Trương Tề chậm rãi lê giày trên sàn gạch lạnh toát, tiếng giày và gạch chạm nhau rít lên như cơn cuồng phong ngầm. Hơi lạnh dần xâm chiếm cả hành lang bệnh viện.

Trong tích tắc, bàn tay được buông lơi.

Đôi mắt to tròn thích nghi với vầng sáng mờ ảo.

Thiên Di sững người, đưa tay dụi mắt liên tục để đảm bảo rằng mình không nhìn nhầm người.

Niềm vui khôn xiếc hệt chiếc lá xuân đang chuyển màu và khoe sắc. Khóe mi nhòe đi vì vui mừng khiến sóc con không thốt lên lời nào.

Nhào đến ôm chặt lấy người trước mắt, Thiên Di thút thít reo lên :

_ Vĩnh Khoa, anh tỉnh rồi.

——

“Vật báu dưới gối nằm.Là cách để gỡ rối.”

Ngồi trước màn hình máy tính, Chính An không ngừng lẩm nhẩm đọc đi đọc lại hai dòng ấy.

Màn hình điện thoại vẫn sáng sau khi nhận được cuộc điện thoại từ ai đó.
Rốt cuộc là những câu chữ ấy có ý nghĩa gì chứ?

Cạch!

Tiếng mở cửa làm Chính An hơi giật mình, quay sang người vừa bước vào, cậu nhẹ giọng hỏi :

_ Chưa ngủ à?

_ Chưa. Đó là lý do mà ban sáng cậu mờ ám?

Ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, Vĩnh Kỳ đẩy tia nhìn nghi ngờ sang Chính An, hỏi khẽ.

Không lẽ Vĩnh Kỳ đã nghe lén cuộc nói chuyện của Chính An trong điện thoại?

_ Thêm một người biết thì có thể sẽ giải đố nhanh hơn. Vậy là Vĩnh Khoa đã tỉnh?

Chậm rãi cất giọng, Vĩnh Kỳ điềm tĩnh nhìn sang Chính An. Hai ánh nhìn chạm nhau trong tích tắc.

_ Ừ. – Gật nhẹ đầu, Chính An ngã người vào ghế, khẽ nhắm mắt lại – Nhưng lạ lắm. Tôi không hiểu sao cậu ấy lại hỏi tôi “Con nhóc trong phòng bệnh là ai?”. Ngoài Thiên Di, còn có ai khác sao?

Vĩnh Kỳ trân mắt nhìn sang Chính An khi anh chàng vừa dứt lời. Vĩnh Khoa… sao lại hỏi thế?

Một ý nghĩ khẽ lấn át dòng suy nghĩ, không thể nào… nếu thế, sao Vĩnh Khoa có thể nhớ và gọi cho Chính An?

Bầu trời đêm tĩnh mịch lạ thường. Tinh tú lấp lánh sáng trên nền thảm đen hệt những chú đom đóm đang thiêu dệt nên bức tranh đêm tuyệt đẹp.
Gió nhè nhẹ thổi. Lướt nhẹ thân lá mềm mại.
Không gian tĩnh lặng chóng được phá vỡ bởi câu nói bâng quơ phát ra từ phía đối diện Vĩnh Kỳ :

_ Cậu… và Bảo Châu thế nào rồi?

_ …

Lúc người ta đang cố gắng nghiêm túc thì lại kím chuyện để nói. Cái tên Chính An chết bầm.

Lườm Chính An, Vĩnh Kỳ nheo mắt, đanh giọng hỏi :

_ Thế nào là thế nào?

_ À, không, tại tôi thấy hai người thường lui đến bệnh viện nên hỏi thế. Có gì không được à?

_ Tôi đến bệnh viện làm lao công đấy! – Vĩnh Kỳ thất thiểu nói khi nghe nhắc đến hai từ “bệnh viện”. Chẳng ngờ cậu lại một lần nữa trúng kế Wen đại nhân.

_ Lao công?

Chính An há hốc nhìn sang chàng trai anh tuấn, không tin nổi người thế mà lại biết và thực hành từ “lao công”.

Trong khi đó, ánh mắt Vĩnh Kỳ ẩn hiện tia gian xảo, quỷ quyệt chưa từng thấy. Tầm nhìn xăm xoi Chính An như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Một ý nghĩ “hại bè bạn” đang trỗi dậy.

Vĩnh Kỳ cười nham nhỡ, đưa tay xoa xoa càm và nghĩ cách để nói gì đó với Wen đáng kính.

Ngược lại, Chính An ngây thơ, đáng yêu vẫn không hề hay biết. Cậu vẫn chú tâm vào công việc được giao và suy nghĩ lời giải cho câu thách đố kia.
Tội nghiệp Chính An bé nhỏ.

Vĩnh Kỳ vỗ vỗ vai Chính An rồi phì cười. Gương mặt tỏ ra đáng yêu kia đang giấu một “âm mưu hại bạn” phía sau.

Rơi vào tay Vĩnh Kỳ ma quái xem như Chính An xúi quẩy vậy

——-

Ánh trăng chưa lúc nào sáng hơn bây giờ. Tròn trĩnh phảng phất sau mây mù đen kình.

Tinh tú mang niềm hạnh phúc, tỏa sáng lấp lánh, dệt nên bức tranh uyên ương buồn.

Qua khung cửa tít xa, ánh trăng cố rướn mình len lỏi đến hai bóng người trên hành lang bệnh viện.

Tia lạnh từ ánh nhìn bỗng chốc chuyển sang hung hăng.

Hất bàn tay đang ôm chặt lấy eo mình ra, Vĩnh Khoa hờ hững buông ra câu nói khiến sóc con ngạc nhiên :

_ Bỏ ra.

Chất giọng lạnh lùng tủa ra khắp khoảng không, vây lấy cơ thể bé nhỏ.
Thiên Di ngơ ngác nhìn người trước mặt, vẫn gương mặt xanh xao, vẫn ánh nhìn lạnh lùng, vẫn bộ trang phục bệnh nhân. Đúng thật là Vĩnh Khoa. Nhưng sao… thái độ cậu khác thế?

_ Đừng vì tôi vừa cứu cô mà làm trò đó. Chẳng qua tôi không muốn mình vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cảnh chết chốc thôi. Cũng chẳng hiểu nổi tại sao tôi lại cứu một người không quen biết nữa.

Từng âm thanh truyền đến tai khiến Thiên Di choáng ngợp. Đôi mắt lém lĩnh hoang mang như đang lạc trong một mê cung không lối thoát.

Mím môi thật chặt, sóc con sợ hãi nhìn Vĩnh Khoa, khẽ nói :

_ Anh… bị làm sao thế?

Tia lạnh nghe như không hiểu người trước mặt nói gì, cho hai tay vào túi, Vĩnh Khoa khẽ dời bước đi :

_ Tôi về phòng, không rảnh đâu đứng đây với cô.

Dáng người cao cao dần khuất sau hành lang bệnh viện không chút do dự. Bước chân lạnh toát khiến mọi vật cúi chào kính cẩn. Gương mặt chẳng có chút biểu thị cảm xúc nào.

Bất lực nhìn theo chàng trai mình yêu, Thiên Di không hiểu chuyện gì đang xảy đến nữa. Nước mắt lại là thứ ngôn ngữ đáng ghét. Dòng suối trong suốt tuôn ra khỏi khóe mắt, lấn át gương mặt đáng yêu.

Trong không gian tối om mang chút ánh đèn mờ ảo, chàng thanh niên lẳng lặng bước về phòng

Trong hành lang lạnh lẽo nơi bệnh viện, cô gái nhỏ ngồi bệnh xuống nền đất lạnh, ánh nhìn hoang mang nhìn theo cái dáng đã khuất, hai tay đan xen vào nhau, cố kìm những giọt nước mặn chát đang tuôn rơi. Không hiểu chuyện quái gì vừa xảy đến. Ước sao đó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng không, đó hoàn toàn là sự thật.

Không hiểu lý do tại sao khi vừa tỉnh dậy Vĩnh Khoa lại không nhận ra sóc con. Thất thiểu đứng lên trong ánh đèn mờ ảo, Thiên Di đưa tay quệt nước mắt, phải cứng rắn hơn nữa. Phải như thế thì mới đấu với Vĩnh Khoa được. Đâu phải không còn cơ hội “trả thù”.

_ Nhất định em sẽ làm anh nhớ lại em, Trương Vĩnh Khoa đáng ghét.

——

Tiếng chim ríu rít ngoài khung cửa mang ánh bình minh soi rọi cả bệnh viện. Mọi hoạt động trở về nhịp sống của ngày mới.

Nắng len lỏi qua khung cửa, chiếu thẳng vào gương mặt lạnh lùng trong giang phòng. Từng đường nét tuyệt đẹp nổi bật giữa ánh ban mai.

Wen khẽ cười rồi bước ra ngoài sau khi đã kiểm tra tổng quát cho Vĩnh Khoa xong.

Đóng chặt cánh cửa phòng, Wen buồn bã lắc đầu :

_ Máu bầm tích tụ trên não nên tạm thời, Vĩnh Khoa đã mất đi một phần kí ức. Lạ là cậu ấy chỉ quên duy nhất một người. – Tia rơi ngay gương mặt đáng yêu, Wen nói tiếp – Mọi chuyện còn lại điều nhớ rất rõ. Nhưng cũng đừng quá lo lắng, rồi Vĩnh Khoa sẽ nhớ lại, khi máu bầm tan hết. Vấn đề còn lại là thời gian.

Vị bác sĩ già khẽ bước đi sau khi đã nói hết những gì cần nói. Nét mệt mỏi trên gương mặt dần dãn ra.

_ Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi mà.

Chính An nhẹ nhàng an ủi sóc con, thật thì cậu cũng chẳng biết phải nói gì ngay lúc này nữa.

Ánh nhìn vương chút buồn, Vĩnh Kỳ sải chân bước vào giang phòng kia.Đưa tay đóng sầm cửa lại, cậu nhìn Vĩnh Khoa hồi lâu rồi khẽ hỏi :

_ Em biết “chìa khóa vàng” là ai không?

_ Không. – Chất giọng lạnh lùng đáng sợ lan rộng khắp phòng.

_ Biết Thiên Di là ai không?

_ Không.

_ Biết vợ em là ai không?

Ánh nhìn sắc lạnh bỗng ngẫng lên, chạm ngay ánh mắt lo lắng của Vĩnh Kỳ. Cười nhạt, Vĩnh Khoa thản nhiên nhún vai :

_ Chẳng phải hôn ước là của anh hay sao?

Sao? Cả chuyện này cũng nhớ? Vậy tại sao lại không nhớ sóc con?

Vĩnh Kỳ chau mày, ý nghĩ vừa hiện ra khiến cậu thốt lên :

_ Biết sóc con chứ?

_ Nhà mình có nuôi động vật? Xin lỗi, tôi không nhớ điều đó.
Trời ạ!

Vĩnh Kỳ giận dữ nhìn gương mặt thản nhiên kia, quả thật cậu rất muốn đấm cho tên này một trần tơi tả.

Nhưng nếu làm thế, có lẽ hôm nay ai đó sẽ không được xuất viện và sẽ phải nằm lại nơi đây thêm vài ngày cũng nên. Dù sao thì cũng không được bạo lực trong bệnh viện của Wen đại nhân.

Dời bước chân đến bên cửa ra vào, Vĩnh Kỳ đưa tay mở cửa ra và bước đến kéo Thiên Di vào.

Đẩy sóc con đến trước mặt Vĩnh Khoa, Vĩnh Kỳ trầm giọng hỏi :

_ Thế còn người này, em biết là ai chứ?

Ánh nhìn rơi tõm trên gương mặt đáng yêu, Vĩnh Khoa thoáng nhíu mày cho dòng kí ức ban tối quay về, lạnh giọng đáp :

_ Không

Thừa biết trước câu trả lời là thế, sóc con khẽ cười rồi nói :

_ Không nhớ cũng…

_ Vĩnh Khoa ngốc, nghe cho rõ đây. Người này là Lữ Thiên Di, vợ chưa cưới của em, biệt danh sóc con là do em đặt cho cô ấy. Đồng thời, Thiên Di cũng chính là “chìa khóa vàng”. Nhớ chưa?

Vĩnh Kỳ giận dữ gắt lên, từng lời lẻ được nhấn mạnh một cách cố ý. Nhưng những thanh từ quan trọng ấy lại chẳng có tác động đến người trước mặt.
Vĩnh Kỳ đâu ngờ đến một chuyện rất có thể xảy đến với Thiên Di. Vĩnh Khoa rất có thể sẽ chính tay chỉa súng vào dáng người bé nhỏ kia và cướp cò không nhân nhượng.

Vì sao ư?

Phần kí ức đã mất không lấy đi bản tính lạnh lùng tàn bạo lúc chưa gặp Thiên Di. Trở về với con người trước đây, kể cả con gái, Vĩnh Khoa cũng sẵn sàng ra tay không chút do dự.

_ “Chìa khóa vàng”… là cô?

Ánh nhìn lãnh đạm chiếu thẳng lên gương mặt đáng yêu vương chút nước mắt, Vĩnh Khoa lạnh lùng hỏi, gương mặt không biểu cảm bất kì sắc thái nào.

Nắm chặt tay lại, Thiên Di cướp quyền đặt câu hỏi, cố nâng ánh nhìn ngang tầm ai kia :

_ Thì sao?

Mọi ánh nhìn đổ dồn về Vĩnh Khoa, cứ ngỡ anh chàng đã nhớ ra. Nhưng không, ngay sau khi sóc con vừa thốt ra từ thừa nhận ấy thì gương mặt kia bỗng chốc trở nên đáng sợ. Thứ âm thanh ghê rợn như vọng lại từ hố sâu :

_ Là thật?

Sóc con gật đầu, ánh nhìn vẫn không rời Vĩnh Khoa.

Cùng lúc đó, Vĩnh Khoa cười nhạt, bước tới trước mặt Thiên Di cùng khẩu súng trên tay.

Mọi cử chỉ diễn ra chớp nhoáng khiến người khác không kịp nhìn rõ.
Nồng súng đen kình lại một lần nữa nhắm thẳng vào vầng trán bé xinh. Nhưng lần này, người cầm súng lại là Vĩnh Khoa chứ không phải Trương Tề.

Từng thanh âm ghê rợn được dịp thoát ra khóe môi đỏ, chất giọng lạnh lùng như muốn nhấn chìm tất cả

_ Nếu vậy… cô phải chết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN