Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!!
_ Tình cảm nhỉ?
_ …
_ Vĩnh Khoa, lâu quá không gặp!
Hải Nhân cười tươi chào ai kia nhưng chỉ nhận được cái nhìn tóe lửa. Liếc Hải Nhân vài giây, Vĩnh Khoa liền chuyển tia nhìn sang cô vợ nghịch ngợm, đặt câu hỏi khẽ :
_ Vui không?
_ Hi hi… vui… vui lắm…
_ Thích chứ?
_ Thích.. hi hi…
Tách!
Sau tiếng búng tay đầy uy quyền, một tốp người xuất hiện sau lưng Vĩnh Khoa. Đặc biêt là… họ điều khoác trên mình bộ trang phục của cảnh sát…
_ Đó, người bắt cóc vợ tôi.
—–
Yên tĩnh.
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Nếu lúc này, có bất kì thứ tạp âm nào đó vang lên thì chắc rằng, nó sẽ phá tan sự tôn nghiêm và tĩnh lặng đến chết người tại nơi ĐÂY.
Những thanh sắt vô hồn toát ra luồng khí lạnh sởn óc. Dường như chỉ cần chạm nhẹ vào thôi, là thanh sắc sẽ tạo ra tiếng động ngay.
Lằn ranh của những thanh sắt tráng bạc lấp lánh như ranh giới chia cắt hai con người với nhau. Kẻ đứng trong, người đứng ngoài.
Chắc hẳn, bạn đã biết ĐÂY là nơi nào!?
Vâng, chính NƠI ĐÓ chứ không đâu khác!
Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa dửng dưng thảy tia nhìn hưng phấn vào phía trong lằn ranh trắng. Khiêu chiến!
Hải Nhân ngậm cục tức trong bụng, hằng hộc nhìn tên dàn gở đang đứng ngoài kia.
Cái quái gì chứ? Một đời anh dũng của Hải Nhân chưa khi nào phải đứng trong ngó ra thế này! Chỉ vì lời nói vô căn cứ ngu ngốc của tên dở hơi nào kia mà cậu phải lâm vào tình cảnh bi đát này ư? Lí nào là vậy?
Nắm chặt lấy khung sắt, Hải Nhân giận dữ ném sang Vĩnh Khoa cái nhìn rực lửa hận :
_ Này, cậu làm trò gì thế hả? Có cần quá đáng vậy không? Tôi phạm tội gì à? Giết người? Cướp của?
_ Đúng. Là cướp của. – Vô tư đáp. Cười lạnh.
_ Gì chứ? Vô lí. Tôi cướp gì của cậu?
_ Vợ!
_ Cậu…
Tức không nói nên lời! Hải Nhân đành nuốt giận. Dù cậu có làm quá lên như thế thì cũng chẳng được gì ngoài nhận được ánh nhìn răng đe từ phía cảnh sát.
_ Chồng yêu, anh làm gì thế? Nói bọn họ thả anh Nhân ra đi.
Lay lay cánh tay con người nhẫn tâm kia, Thiên Di nhăn mặt nói. Nhưng ngay lập tức, cô nhóc nhận được tràng giáo huấn từ ai kia :
_ Em nữa. Biết tội của mình chưa? Dám ra đường với trai khi không được sự cho phép của anh? Còn cười nói vui vẻ? Dạo công viên?
_ Em xin phép ông rồi mà!
_ Còn cãi?
_ Biết rồi. Không cãi. Được chưa. Anh nói họ thả anh Nhân đi.
_ …
Lẳng lặng bước đếntrước khung cửa vô hồn, Vĩnh Khoa nhếch môi ma mãnh rồi thản nhiên nhún vai :
_ Không…
_ Này…
_ Anh chưa nói hết. Em đừng hư hỏng thế. Chen ngang câu nói của người khác vậy à? – Bẹo má cô vợ tinh nghịch, Vĩnh Khoa lại giở giọng nói tiếp câu nói dở kia – Không được dụ dỗ vợ tôi nữa.
_ Nếu tôi nói… không thì sao? – Hải NhÂN tinh ranh đáp lại, bỏ qua mặc cảm vì mình đang đứng trong nơi “quái dị”
_ Cậu đã thử… ngủ lại ở sở cảnh chưa? Muốn được trải nghiệm không?
_ Cậu…
_ Đừng đùa nữa mà… nếu anh Nhân không về kịp sẽ bị mẹ anh ấy mắng đấy! – Thiên Di đưa ánh nhìn van xin sang Vĩnh Khoa, khẽ thốt lên.
15 phút trôi qua.
15 phút có lẽ đã đủ cho niềm vui “lạ đời”.
15 phút có lẽ đã đủ để ai đó cảm nhận được sự cô độc trong lao.
15 phút đủ để ai đó có trải nghiệm mới khi đặt mình là tội phạm.
15 phút đủ để ai đó hạ hỏa khi phát hiện vợ mình đang đi cùng người con trai khác.
…
—–
Ôm trọn sóc nhỏ vào lòng, Vĩnh Khoa cười nhẹ rồi tựa lưng vào sofa. Mắt ánh lên tia dịu dàng.
Thiên Di bĩu môi giận dõi, rúc cả người vào lòng ai đó, vờ trách móc :
_ Anh đó, càng ngày càng quá đáng. Tại sao lại gọi cả cảnh sát chứ? Còn bắt anh Nhân của em phải đứng suốt 15 phút trong cái nhà 4 bức tường.
Véo nhẹ chóp mũi xinh, Vĩnh Khoa nhẹ thảy chất giọng lạnh tanh vào không trung :
_ Anh làm thế là còn nhẹ tay với anh Nhân của em rồi. Còn nữa, sao em cứ gọi anh Nhân này, anh Nhân nọ thế hả?
_ Ơ hay, gọi thế quen rồi. Vả lại, em rất quý anh Nhân. Em sẽ liều cả mạng mình để bảo vệ anh ấy đó.
_ Em dám?
_ Đương nhiên, vì em biết, em sẽ an toàn!
_ Sao?
_ Em biết, sẽ có người khác, che chắn, bảo vệ em… Đúng chứ, chồng yêu!
_ Chưa chắc!
_ Hứ…
_ Em muốn anh chết lắm, đúng không? Tại sao lại bắt anh che chắn, bảo vệ em trong khi em che chắn, bảo vệ tên đó?
_ Không phải…
_ Em tin anh cho cảnh sát sang Mỹ còng tên đó và giam vào ngục luôn không?
_ Đã nói không phải mà. Anh ngang như cua ấy.
Rời người khỏi thân thể ấm áp, Thiên Di gông cổ lên cãi. Cô nhóc đâu biết ai đó vừa mỉm cười vì chiêu chọc ghẹo thành công.
Ấn Thiên Di lại vào vòng tay rắn chắc của mình, Vĩnh Khoa khẽ thì thầm :
_ Ngốc. Em nghĩ… anh sẽ thế nào khi nhìn thấy vợ mình vô tư cười giỡn cùng người con trai khác?
Một nụ cười hạnh phúc thoáng ngự trị trên khóe môi bé xinh. Tiếp tục rút đầu vào lòng chàng trai anh tuấn, Thiên Di tủm tỉm cười và dần chìm vào giấc ngủ sâu…. Giấc ngủ ấy có một giấc mơ tuyệt đẹp… cảm giác an toàn tuyệt đối…Ngoại truyện : Baby!
Bên ngoài, sao lấp lánh vươn mình chiếu xuyên đêm đen tĩnh mịt. Từng vệt sáng nhỏ hằng mạnh trên nền trời coa vút. Hiệu ứng sao đêm lấp lánh thật đáng để chiêm ngưỡng.
Gió rít nhẹ vào khung cửa sổ, mang cái lạnh lẽo của đêm len lỏi qua từng nhành cây mảnh mai xơ xác. Tạo nên điệu tạp âm vang dõi giữa khuya.
_ Oa… oa… oa
Tiếng khóc trẻ nhỏ như muốn xé tan màn đêm. Phá tan sự tĩnh lặng vốn có.
Tách!
Ánh đèn sáng trưng lập tức choáng lấy không gian tĩnh lặng trong tích tắc.
Trở lại giường sau khi đã mò mẫm tìm công tắc đèn và bật lên, Vĩnh Khoa nhoài người xuống nệm, cạnh cô vợ nhỏ rồi nhắm nghiền mắt. Tiếp tục giấc ngủ dang dở.
_ Oa… oa… oa
Một lần nữa, tiếng khóc trẻ con ồn ào náo động đêm khuya.
_ Chồng yêu, kêu con nín đi. Ồn ào quá…
Với lấy cái gối ôm mềm mại, Thiên Di bịt chặt hai tai mình lại. Mắt nhắm mắt mở nói trong cơn ngáy ngủ.
Vĩnh Khoa nhíu mày, gối đầu vào tấm chăn bông rồi thều thào :
_ Em kêu đi. Anh tưởng nó sợ ma nên bật đèn cho sáng. Ai ngờ… Nhức đầu chết mất!
Khò… khò…
Hai vợ chồng trẻ lại tiếp tục ngủ. Không ai buồn ngồi dậy xem con mình thế nào.
Đứa trẻ tội nghiệp nằm yên trong chiếc nôi, mắt mở to. Đôi mắt to tròn hệt mẹ nó, trong sáng, đáng yêu. Bờ má phúng phính có má lúm đồng tiền thật muốn nựng cho đã. Chóp mũi cao cao hệt cha nó
Chắc hẳn, đứa bé trai kháu khỉnh này sẽ lạnh lùng và đào hoa giống cha nó cho mà xem.
_ Oa… oa… oa
Cạch!
Cánh cửa phòng được mở thật nhẹ nhàng. Bước nhẹ vào giang phòng gây ồn giữa đêm, Trương Tề lặng lẽ đến bên chiếc nôi nhỏ. Ông cười hiền nhìn cháu mình đang oe oe khóc.
_ Hi hi…
Nhìn thấy ông, bé con tinh nghịch cười. Tay chân quơ nhẹ trong không trung trông thật đáng yêu.
Bế nhóc con lên, Trương Tề cẩn trọng xem xét tình hình. Đùa nghịch cùng nhóc con rồi ông phát hiện… bé con khóc là do… đã tè dầm. Khó chịu thế thì làm gì ngủ được!
Nhìn sang hai người nào đó đang đắm chìm trong cơn ngáy ngủ, Trương Tề lúc lắc đầu rồi bế luôn đứa nhóc về phòng mình. Cả hai ông cháu cười vui vẻ giữa đêm khuya tĩnh mịt.
——-
Ngoáp!
Đưa tay che cái ngáp dài sau một đêm ngon giấc mà không thèm quan tâm con mình ra sao. Sóc con nghiêng người nhìn sang người con trai cạnh mình. Cười hạnh phúc!
Vĩnh Khoa khẽ vươn vai, hé mắt sau giấc mơ đẹp rồi ngồi dậy. Nhìn sang cô vợ bé nhỏ, Vĩnh Khoa cười dịu dàng.
Ánh ban mai soi nhẹ vào hai người ngồi đó. Không khí sớm mai trong lành, tinh khiết.
Lúc này, Thiên Di mới tỉnh ngủ hẳn. Cô nhóc leo vội xuống giường rồi lon ton chạy đến cạnh chiếc nôi nhỏ, cười tinh nghịch :
_ Con ngoan, ngủ ngon…
Bất chợt, Thiên Di sựng lại. Đưa tia nhìn ngơ ngác sang chồng mình, sóc nhỏ hốt hoảng nói :
_ Con mình đâu?
_ Sao?
Vĩnh Khoa ngơ ngác. Bước xuống giường, cậu nhanh chóng lại gần chiếc nôi bé xinh. Mắt dáo dác tìm kiếm đứa trẻ nhỏ nhưng vô dụng. Chẳng thấy gì cả!
Đưa tay gãi đầu, Vĩnh Khoa nhíu mày rồi nói :
_ Tối qua, anh sợ nó khóc nên bật đèn. Nó… đi đâu rồi nhỉ?
_ Anh hỏi em? Sao em biết được? Chẳng phải anh giữ nó sao? Nó đi đâu làm sao em biết? Tại anh đấy!
Thiên Di trừng mắt nhìn chồng mình. Nói nguyên tràn khiến Vĩnh Khoa không kịp tiếp thu.
Xoa càm, Vĩnh Khoa cười lạnh rồi nhún vai ra lệnh khi một vệt sáng vừa lóe lên trong cái đầu thừa trí thông minh kia.
_ Tìm đi.
Sau mệnh lệnh, cả hai cùng nổ lực tìm kiếm khắp phòng. Lục tung các ngõ ngách trong phòng. Hết góc tủ áo đến gầm giường. Hết nhà vệ sinh rồi đến ngăn bàn…
_ Không có!
Ngồi bệch xuống sàn nhà, Thiên Di buồn bã nói. Giương tia nhìn thất vọng sang Vĩnh Khoa.
Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa củng tuyệt vọng không kém. Cả hai đã lục tung căn phòng mà chẳng thấy nỗi một đứa trẻ bé nhỏ đâu cả.
Bước lại gần cô vợ tinh nghịch, Vĩnh Khoa chau mày nghi hoặc :
_ Hay là… con mình… đi chơi rồi!
_ Anh bệnh à? Nó chưa biết đi cơ mà!
Nhăn mũi, Thiên Di trừng mắt nhìn chồng mình rồi cất giọng trong trẻo. Sóc con chẳng ngờ nỗi chồng mình lại nói thế trông khi con cả hai còn rất nhỏ. Làm sao có thể tự trèo ra khỏi chiếc nôi cao thế kia chứ!
_ Xuống nhà xem!
——
_ Anh mở tủ lạnh làm gì thế?
Sóc con ngạc nhiên nhìn chồng mình hồi lâu rồi cất giọng hỏi. Nãy giờ, cả hai cũng đã lục tung phòng khách lên mà chẳng thấy đứa nhóc đâu. Thất thểu bước xuống bếp tìm Vĩnh Khoa thì sóc con lại nghệch mặt ra khi nhìn chồng mình đang săm soi cái tủ lạnh mát rượi. Đừng nói là…
_ Tìm con! – Đáp gọn, Vĩnh Khoa lắc nhẹ đầu tỏ vẻ “Không tìm thấy” rồi đóng sầm cửa tủ lại.
_ Tìm con… trong đó hả? – Thiên Di lắp bắp nói không nên lời.
_ Ừ! Thời tiết nóng nực. Vì con mình rất thông minh nên anh nghĩ có thể nó chui vào đây.
Trời ạ!
Chẳng biết phải nói gì nữa, Thiên Di chán nản quay lại phòng khách. Ngã mình lên sofa buồn bã.
Vĩnh Khoa cho tay vào túi, bước đến trước cô vợ nhỏ, cười nhẹ :
_ Không tìm nữa. Nó tự đi thì tự về, nhé!
_ Trương Vĩnh kHoa!!!!
Thiên Di bực tức hét lên. Thật là… làm sao chịu nổi cái tính này của anh chàng lạnh lùng kia chứ.
_ Gì?
Vĩnh Khoa điềm tĩnh hỏi lại, tay vẫn thong dong cho vào túi ở tư thế thoải mái. Hướng nhìn vút qua dãy cỏ xanh rì bên khuôn viên, Vĩnh Khoa thản nhiên sải chân bước đi rồi quăng lại câu nói khẽ :
_ Anh ra đó tìm!
——
Xoạc…
Xoạc…
Quăng mình lơ lửng giữa thân cây. Vĩnh Khoa đặt một chân lên cái thân sần sùi to lớn rồi ngang nhiên ngồi đó. Hứng nắng tinh khôi.
Vì mãi chẳng thấy ai kia vào nhà, Thiên Di cũng hơi lo. Cô nhóc chạy vội ra khuôn viên nhà, lướt mắt quanh thảm cỏ mượt nhưng chẳng tìm thấy bóng người nào.
Nghi hoặc lướt quanh khuôn viên lần nữa, Thiên Di khẽ cất giọng :
_ Chồng yêu, anh đâu rồi?
Xoạc.
_ Vợ!
Từ trên cây, Vĩnh Khoa nhảy phóc xuống nền cỏ xanh mướt. Cười lạnh.
Trơ mắt nhìn “người bay” từ đâu xuất hiện, Thiên Di ngạc nhiên nhìn ai đó, hỏi nhỏ :
_ Anh… trèo lên đó làm gì thế? Đừng nói với em… anh lên đó để tìm Xoăn Xù nhé!
_ Ừ.
Gật nhẹ đầu, ai kia khoan khoái ngã mình xuống nền cỏ mát. Nhắm hờ mắt!
Thiên Di đành bó tay. Cô nhóc ngồi xuống cạnh chồng mình. Chán nản lắc đầu. Lúc lâu, sóc con tinh ranh cười nghịch rồi đưa tay véo thật mạnh vào mũi chồng mình, cười ma mãnh :
Đọc Truyện : Nhỏ Đáng Ghét Em Đã … Cướp Trái Tim Anh Rồi ! Phần 2
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!