Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy - Chương 23: Thành công ngay trước mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy


Chương 23: Thành công ngay trước mắt


Sáng sớm, lúc Tôn Học Văn đến văn phòng, tờ đơn đăng ký hôm qua phát xuống đã được người khác thu lại đặt trên bàn làm việc của ông ấy. Ông ấy thong dong, bình tĩnh tự rót một ly trà nóng cho mình, trong đầu nghĩ mình đã chọn đúng lớp trưởng rồi, ba năm cấp ba, chuyện trong lớp không cần đến ông ấy phải bận tâm.

Đúng lúc buổi sáng không có tiết, Tôn Học Văn sợ có học sinh nào đó không cẩn thận điền sai, cố ý bỏ ra thời gian một tiết học để kiểm tra từng tờ đơn đăng ký một, may mắn là bản thân các em học sinh giỏi cũng đều tương đối cẩn thận, không phát hiện ra vấn đề lớn gì.

Sau khi kiểm tra xong toàn bộ, ông ấy mới kiểm tra lại số lượng của chồng đơn thật dày kia. Cả lớp có năm mươi học sinh nhưng chỉ có bốn mươi chín tờ đơn đăng ký được nộp, sau khi kiểm tra từng cái tên một, ông ấy phát hiện ra là Kỳ Nhiên chưa nộp.

Ông ấy bảo người khác gọi Kỳ Nhiên đến văn phòng, vừa uống từng ngụm trà nhỏ vừa gõ lên chồng đơn đăng ký trên bàn: “Em làm lớp trưởng mà chẳng cẩn trọng gì cả, sao thu hết đơn đăng ký của người khác mà lại quên mất đơn của mình. Mau mang tới đây, lát nữa thầy còn phải tới phòng giáo vụ.”

Kỳ Nhiên đứng đó không nhúc nhích, im lặng mấy giây rồi nghiêm mặt nói: “Thầy, em từ bỏ việc thi đại học.”

“Em nói gì!” Tôn Học Văn bật dậy khỏi chỗ ngồi, biên độ động tác quá lớn, nước trà văng tứ tung, áo sơ mi ướt một mảng lớn, bên mép dính lá trà, trong lúc nhất thời vô cùng chật vật. Nhưng ông không có thời gian đâu để chỉnh lại, không có gì khiến ông ấy khiếp sợ hơn so với câu nói vừa rồi của Kỳ Nhiên.

“Em không tham gia thi đại học? Em đang đùa gì vậy?”

Kỳ Nhiên né tránh ánh mắt của ông ấy, giọng nói tuy trầm thấp nhưng rõ ràng: “Thầy Tôn, em không nói đùa.”

“…”

Tôn Học Văn không dám tin vào lỗ tai của mình, sáu mươi mấy năm trời, ông ấy khó khăn lắm mới gặp được một hạt giống tốt, sao có thể nói không tham gia thi đại học là không tham gia thi đại học được chứ?

Ông ấy kích động đến nỗi cầm ly cũng không vững nhưng vẫn cố dằn lòng dò hỏi nguyên nhân. Kỳ Nhiên không trả lời cụ thể, chỉ nói quyết định muốn ra nước ngoài học, bây giờ mới đang là tháng ba, xin vào các trường đại học ở nước ngoài vẫn còn kịp.

Tôn Học Văn nhất thời không chấp nhận nổi, Kỳ Nhiên là học trò ông ấy tự tay dẫn dắt từ năm lớp mười, ông ấy hiểu tính cách của cậu học trò này không phải là người xốc nổi như vậy, nếu có ý định ra nước ngoài du học thì sao trước đó chưa từng nghe nói gì?

Ông ấy thấy không hỏi ra được nguyên nhân từ Kỳ Nhiên, không thể làm gì khác chỉ đành bấm số điện thoại của Kỳ Thịnh Viễn, lời trong ý ngoài đều có ý khuyên bọn họ hãy suy nghĩ lại.

Tín hiệu của Kỳ Thịnh Viễn ở đầu bên kia cũng không ổn định, tiếng nói chuyện đứt quãng, chỉ nghe thấy ông ấy thở dài nói: “Kỳ Nhiên không phải là một đứa trẻ tùy tiện đưa ra quyết định. Nếu thằng bé đã nghĩ kỹ rồi, chúng tôi làm phụ huynh cũng chỉ có thể ủng hộ thằng bé. Xin lỗi đã khiến thầy phải bận tâm rồi.”

Nghe vậy, Tôn Học Văn cũng không lãng phí nước miếng nữa.

Với thành tích của Kỳ Nhiên lại không đăng ký thi đại học, đây hiển nhiên là một tổn thất lớn đối với nhà trường thế nhưng mỗi người đều có con đường riêng phải đi, gia đình giống như nhà bọn họ muốn đưa con mình ra nước ngoài học chuyên sâu lấy tiếng ông ấy cũng có thể hiểu được. Chỉ là sau này nếu không được thường xuyên gặp đứa trẻ này nữa, nghĩ thế nào ông ấy cũng thấy hơi luyến tiếc.

Ông ấy chống đầu gối ngồi xuống, sau một lúc lâu thì khoát tay với Kỳ Nhiên: “Được rồi, thầy biết rồi, trước tiên em cứ về lớp học đi đã.”

“Thầy…” Kỳ Nhiên chần chừ một lát: “Chuyện này có thể đừng để các bạn trong lớp biết sớm được không.”

Tôn Học Văn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, nói lời sâu xa: “Thầy có thể không nói nhưng đến lúc đó chuyện gì phải biết vẫn sẽ biết thôi.”

Kỳ Nhiên không nói thêm gì nữa, cúi đầu thật sâu với Tôn Học Văn, rời khỏi văn phòng.

//

Ngày thi đại học càng lúc càng tới gần, làm bài thi khảo sát trở thành chuyện bình thường như cơm bữa.

Trong lòng mỗi học sinh đều đã ước lượng được trình độ của mình, có người vẫn đang liều mạng vì cố kiếm thêm một hai điểm, có người có học thế nào đi nữa thì cũng vẫn vậy, không bằng thả lỏng tâm trạng, tìm hiểu xem trường nào hợp với mình.

Trong kỳ thi chung của chín trường vào cuối tháng tư, thành tích của Từ Tri Tuế lần đầu tiên trong lịch sử lọt vào top 10 của lớp, được các thầy cô giáo bộ môn khen ngợi, ngay cả thái độ của giáo viên dạy ngữ văn, người chưa từng nhìn cô với vẻ mặt dễ chịu gì, cũng đã dịu đi trông thấy.

Trong buổi họp lớp, Tôn Học Văn đã phát tờ hướng dẫn đăng ký nguyện vọng để mọi người có thời gian có thể tìm hiểu trước, xác định được mục tiêu mới có động lực để phấn đấu.

Trước giờ tự học buổi tối, Từ Tri Tuế ngồi xuống cạnh Tần Di, hai người dựa đầu vào nhau cầm tờ hướng dẫn đăng ký nguyện vọng để chọn trường, với thành tích của bọn họ, thi vào mấy trường 985, 211 hoàn toàn không thành vấn đề, khó là ở chuyện chọn chuyên ngành. Tần Di không muốn rời xa gia đình, khả năng cao là sẽ ở lại thủ đô học đại học, còn Từ Tri Tuế…

Cô chỉ muốn được ở gần Kỳ Nhiên một chút.

Nghĩ như vậy, cô cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, ôm tờ hướng dẫn đăng ký nguyện vọng trong tay đi về phía Kỳ Nhiên, ánh mắt sáng ngời nhiệt tình.

“Kỳ Nhiên, chúc mừng cậu lần này lại đứng thứ nhất trong lớp, thi vào Đại học Công nghệ Quốc phòng chắc chắn không thành vấn đề.”

Kỳ Nhiên đang đọc một quyển sách tiếng Anh, cụ thể là sách gì thì Từ Tri Tuế cũng không nhìn kỹ, chỉ chú ý tới chuyện khi giọng nói của mình vang lên, anh đã hơi nhíu mày, ngay sau đó cất cuốn sách vào ngăn kéo, lại đưa tay cầm lấy bút.

“Đại học Công nghệ Quốc phòng không chỉ yêu cầu thành tích học tập mà còn phải vượt qua vòng kiểm tra nghiêm ngặt về sức khỏe và chính trị, bây giờ nói mấy chuyện này còn quá sớm.”

Giọng anh lạnh nhạt, ánh mắt nhìn cô lạnh như băng không có một chút độ ấm nào.

Từ Tri Tuế hơi sửng sốt, nụ cười có hơi cứng đờ: “À, xin lỗi, tôi không hiểu lắm về chuyện này, cho nên tôi cũng muốn thử hỏi cậu, với thành tích của tôi, cậu cảm thấy phía Nam có trường nào phù hợp với tôi không?”

“Cậu muốn xuống phía Nam thi sao?”

“Ừ, phía Nam cũng có rất nhiều trường đại học tốt. Nếu may mắn, nói không chừng tôi có thể học cùng thành phố với cậu, đến lúc đó tới kỳ nghỉ tôi sẽ đi tìm cậu chơi. À không đúng, trường quân đội có lẽ sẽ quản rất nghiêm, không thể tùy ý ra vào đúng không? Có điều không sao, tôi có thể…”

“Bây giờ nghĩ đến những chuyện này còn quá sớm.” Kỳ Nhiên bỗng nhiên ngắt lời cô, nhìn sang chỗ khác, nắm chặt nắp bút trong tay: “Chuyện tương lai ai có thể nói trước được. Bây giờ đều là dựa vào thành tích rồi mới điền nguyện vọng, không bằng cậu ổn định thành tích của mình trước rồi hãy nghĩ đến chuyện nên theo học trường đại học nào.”

Từ Tri Tuế đứng ở nơi đó luống cuống không biết phải làm sao, sợ hãi bất an nhìn anh như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì. Một lúc lâu sau cô mới rời mắt nhìn sang nơi khác, cụp mi xuống, cố chịu đựng sự tủi thân nói: “Kỳ Nhiên, gần đây có phải tâm trạng của cậu không tốt đúng không, đã gặp chuyện gì à?”

Cô nhìn thấy trong mắt Kỳ Nhiên lóe lên một tia cảm xúc khác thường nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại, chỉ có hơi thở trở nên sâu hơn, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Không có gì, cậu đừng suy nghĩ lung tung.”

Từ Tri Tuế càng thêm mờ mịt, còn muốn nói gì đó nhưng Kỳ Nhiên dường như đã mất kiên nhẫn, đứng dậy trước, rời khỏi phòng học.

Khi hai người đi ngang qua, Kỳ Nhiên nghiêng người, thà rằng va vào bàn học của người khác cũng cố hết sức giảm bớt sự tiếp xúc tay chân với cô. Từ Tri Tuế dường như có thể nhìn thấy sự chán ghét trong mắt anh, ngón tay nắm thật chặt vạt áo, đôi mắt vô thức được đỏ lên.

Thật sự là do cô nghĩ ngợi lung tung sao? Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bị thái độ xa lạ của anh làm tổn thương.

Kể từ sự kiện đánh nhau lúc trước, Kỳ Nhiên đối xử với cô như một người khác, cả người từ trên xuống dưới đều tỏ ra lạnh lùng và xa lánh.

Giáo viên bảo anh gọi cô lên văn phòng, anh lại nhờ Bùi Tử Dập truyền lời thay, Tống Nghiên mời mọi người ăn cơm, anh thấy cô cũng ở trong số những người đi cùng bèn mượn cớ nói mình có chuyện không đi được…

Cô không hiểu tại sao, rõ ràng là đêm giao thừa bọn họ còn ở bên nhau rất vui vẻ, Tần Di cũng nghe được tin đồn từ mấy người bạn nói là vì chuyện của cô mà Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập mới ra tay với Trương Trí.

Nhưng quay đầu lại, cô đã bị coi như sao chổi, dường như Kỳ Nhiên đang cố tình tránh mặt cô, thậm chí ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không muốn nói với cô.

Cô vì thế mà cảm thấy mất mát một đoạn thời gian rất lâu, nghĩ rằng mình đã làm gì sai khiến anh tức giận nhưng sau khi tìm kiếm tất cả nguyên nhân trên người mình, cô vẫn không có câu trả lời.

Cô giống như đang ngồi trên một chiếc tàu băng qua núi, tưởng đâu mình đưa tay ra là có thể chạm vào những đám mây, ngoảnh lại mới biết mình đang ngã xuống vực sâu thăm thẳm.

Buổi chiều có hai tiết đều là tiết ngữ văn. Thời tiết dần dần nóng lên, ngoài cửa sổ chim hót không ngừng, giọng nói mang hiệu quả thôi miên của của cô Diệp kết hợp với bài phân tích tác phẩm văn học cổ đại khô khan nhàm chán khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

Từ Tri Tuế đang đắm chìm trong tâm trạng sa sút chán nản không thể tự thoát ra được, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại lấy một tờ giấy nháp ra tô tô vẽ vẽ lên đó, thầy giáo nói gì cô không nghe được chữ nào.

Không biết qua bao lâu, Bùi Tử Dập ở bên cạnh khẽ đẩy cánh tay cô giống như đang nhắc nhở điều gì, Từ Tri Tuế hoàn hồn lại,  cô Diệp đã đứng trước bàn của cô, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm vào bức tranh phác họa được một nửa trên bàn cô.

Từ Tri Tuế vô thức dùng sách che lại nhưng cô Diệp nhanh tay giật lấy tờ giấy vẽ của cô trước một bước, cầm trên tay nhìn mấy lần rồi cất giọng nói một cách đầy quái gở: “Ồ, vẽ không tệ! Không ngờ lớp chúng ta lại có thêm một nghệ thuật gia, hóa ra tôi ở trên bục giảng nói đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, còn em lại trốn ở phía sau tơ tưởng chuyện yêu đương? Vậy không bằng để mọi người nhìn thử đây là anh chàng đẹp trai nào nhé.”

Nói xong bà ta giơ lên ​​cho mọi người xem, các bạn học đều ồn ào nhao nhao đứng dậy nhìn cho kỹ hơn.

“Ai thế ai thế? Bức tranh này vẽ ai thế?”

“Không biết, nhìn không rõ.”

“Không nói chứ vẽ cũng đẹp thật đấy.”

“Trời má, có chuyện gì thế.”

Phòng học bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, Kỳ Nhiên vốn không muốn để ý tới nhưng cô Diệp đứng ở ngay bên cạnh anh, trong lúc vô tình anh ngẩng đầu thoáng nhìn lướt qua.

Đó là một bức phác họa chân dung chưa hoàn thiện, chàng trai xoay người nhìn lại, vạt áo tung bay nhưng gương mặt còn chưa vẽ xong nên cũng không thể phân biệt ra chính xác là ai.

Anh quay lại nhìn Từ Tri Tuế, vẻ mặt người kia ảm đạm, bối rối cúi đầu xuống.

Mà cô Diệp cũng không vì vậy mà ngừng gây khó khăn, ngược lại còn vò nát bức tranh thành một cục ném mạnh xuống đất: “Đã đến lúc nào rồi, trong đầu còn chứa đầy ý nghĩ dơ bẩn đó! Lần sau còn như vậy tôi sẽ gọi cho phụ huynh của em! Nếu không thì khỏi cần đi học nữa, dù sao nhìn em cũng xinh đẹp, tìm đại một người nào đó gả đi là được!”

“Cô Diệp nói lời này hơi quá đáng rồi.” Bùi Tử Dập không nghe nổi nữa, cà lơ phất phơ mở miệng nói: “Hồi còn trẻ chắc cô cũng xinh đẹp, vậy sao lại không đi lập gia đình mà còn ở đây dạy học làm gì? Đã thời đại nào rồi, sao còn phân biệt kỳ thị giới tính, hơn nữa bản thân cô không phải cũng là phụ nữ hay sao?”

Mấy lời này hoàn toàn chọc phải điểm phát điên của cô Diệp, cả trường có ai không biết cô Diệp dạy lớp mười hai còn chưa kết hôn, bà ta ghét nhất là người khác cười nhạo ở sau lưng nói bà ta là gái già mà vẫn còn trinh.

Cả lớp yên lặng như tờ, chờ cơn bão táp ập đến.

Cô Diệp có lẽ bị chọc giận đến phát điên, nhịn cả buổi cũng không nói được câu nào, cuối cùng chuông tan học vang lên, bà ta mới đỏ mặt chỉ thẳng vào mũi Bùi Tử Dập mà mắng một câu: “Các em đúng là lứa học sinh kém cỏi nhất mà tôi từng dạy” sau đó cầm ly nước lên, đóng sầm cửa bỏ đi.

Sau khi tan học, các bạn học vẫn đang thảo luận về bức tranh phác họa kia, có người nói là vẽ Kỳ Nhiên, có người nói kiểu tóc nhìn trông giống Bùi Tử Dập hơn. Đương nhiên đó cũng có thể chỉ là một bức tranh chân dung bình thường, hoặc có thể là nhân vật phim hoạt hình nào đó cũng chưa biết chừng.

Nhưng lời nói của cô Diệp lại khiến người ta có không gian để tưởng tượng, huống hồ nhân vật chính của vụ việc này lại là Từ Tri Tuế, ai lại không muốn biết trong lòng người đẹp cất giấu ai?

Các bạn cùng lớp rỉ tai thì thầm với nhau nhưng Từ Tri Tuế lại làm như không nghe thấy, cô đờ đẫn nhặt cục giấy trên mặt đất lên, coi nó như báu vật mà mình quý trọng, dùng tay nhẹ nhàng phủi bụi dính trên đó, vuốt phẳng, kẹp vào trong sách.

Tần Di đến an ủi cô, nói cô Diệp chính là người như vậy, nói chuyện luôn làm tổn thương người khác, bảo cô đừng để ý. Từ Tri Tuế lắc đầu nói mình không sao nhưng lại gục xuống bàn nguyên cả buổi chiều không động đậy.

Buổi tối tan học, trong lòng Bùi Tử Dập vẫn còn kìm nén một hơi, lại chửi giáo viên dạy văn từ đầu đến chân một lần nữa. Tống Nghiên nghe, cảm thấy có gì đó không đúng, đương nhiên cô Diệp có chỗ không đúng nhưng người mà người ta nhắm tới cũng không phải là cậu ấy thì cậu ấy cần gì phải giận dữ bất bình đến vậy?

Tống Nghiên xoa cằm, nhìn Bùi Tử Dập đầy ẩn ý: “Sao gần đây tôi cảm thấy cậu cứ kỳ lạ thế nào ấy, lúc trước cô Diệp làm khó bạn học khác, cậu thường có thái độ mọi chuyện không liên quan gì đến mình, không quan tâm, sao hôm nay lại tức giận cứ như cô Diệp cướp tiền của cậu vậy? Hay là… Cậu có ý Từ Tri Tuế?”

Bùi Tử Dập ngược lại rất thản nhiên, có lẽ ngay từ đầu cậu ấy cũng không có ý định giấu giếm, sờ cổ, làm ra vẻ mặt thờ ơ sao cũng được: “Tôi vừa ý cậu ta thì sao? Cậu ta trộm vẽ tôi, cũng đã bị cô Diệp dạy dỗ thành như vậy, tôi lại không thể cho cậu ấy cơ hội… Aiz!”

Bước chân của Kỳ Nhiên xuống lầu đột nhiên dừng lại, Bùi Tử Dập suýt chút nữa không dừng lại được mà đụng phải anh, cũng may trước giờ cậu ấy luôn nhanh nhẹn, túm lấy tay vịn bên cạnh, lúc này mới không khiến mình ngã nhào xuống.

“Kỳ Nhiên, cậu đang làm gì vậy? Hại người ta suýt nữa thì ngã xuống.” Bùi Tử Dập mờ mịt nhìn người trên cầu thang.

Kỳ Nhiên thoáng ngẩn ra một lúc, mấy giây sau mới siết chặt quai cặp, ngước mắt lên lạnh nhạt nói lời xin lỗi.

Tống Nghiên nhìn ra Kỳ Nhiên có tâm sự, khoảng thời gian này anh luôn lơ đãng như vậy. Nhưng cậu ấy hiểu Kỳ Nhiên, chỉ cần là chuyện mà bản thân anh không muốn nói ra thì dẫu có nói đến mòn cả miệng cũng không hỏi được ra nguyên nhân.

Vì vậy, cậu ấy chỉ lặng lẽ liếc nhìn Kỳ Nhiên, khoác vai Bùi Tử Dập tiếp tục chủ đề trước đó: “Cậu luôn nói người ta thầm thích cậu, sao thích thầm lâu như vậy cũng không thấy cậu ấy tỏ tình? Không phải là bản thân cậu tự tưởng tượng ra đấy chứ?”

“Biến đi, cậu mới tự tưởng tượng ra đấy!” Bùi Tử Dập hất cánh tay đang khoác lên vai mình của cậu ấy ra, chỉnh lại vạt áo nói: “Cậu ta có da mặt mỏng dễ xấu hổ không dám nói ra, hoặc có lẽ là đang chờ một thời cơ thích hợp, cậu nói có đúng không Kỳ Nhiên?”

Có lẽ là vì cảm thấy Kỳ Nhiên im lặng đến kỳ lạ, Bùi Tử Dập cố ý chuyển hướng câu chuyện lên người anh nhưng lời hỏi ra miệng lại chậm chạp không đợi được câu trả lời của đối phương.

Hình như Kỳ Nhiên không nghe thấy, anh im lặng rẽ vào bãi đỗ xe phía sau tòa nhà dạy học, tránh dòng xe cộ hỗn loạn, đi thẳng đến chiếc xe đạp của mình dựng ở trong góc.

Đèn trong bãi đỗ xe mờ mịt, anh cầm chìa khóa xe thử mấy lần vẫn không tra được vào ổ khóa, cổ tay vô cớ run lên nhè nhẹ.

Mấy lần liên tiếp không tra được ổ khóa, anh mất kiên nhẫn, không loay hoay với ổ khóa nữa, chậm rãi đứng thẳng lên, thẫn thờ nhìn chiếc xe đạp trước mặt, như thể đã suy nghĩ rất lâu, mở miệng nói: “Có một chuyện tôi vẫn chưa nói cho các cậu… Tôi định ra nước ngoài đi du học.”

Lời này vừa nói ra, Tống Nghiên và Bùi Tử Dập đều ngẩn người, không khỏi nghi ngờ lỗ tai của chính mình. Nếu đổi thành người khác chắc chắn bọn họ sẽ nói là: “Đừng đùa, sao có thể?” nhưng Kỳ Nhiên không phải là người sẽ lấy chuyện này ra để đùa, vẻ mặt nghiêm túc của anh cũng đã đủ để nói lên tất cả.

Bùi Tử Dập phải mất nửa phút mới chậm rãi tiêu hóa được tin tức này, thở dài hỏi: “Quyết định khi nào?”

Kỳ Nhiên nói: “Lúc thầy Tôn phát đơn đăng ký thi Đại học cho chúng ta, thời gian vội vàng, nhất thời chưa kịp nói cho các cậu. Tôi đang xin nhà trường vài thủ tục để ra nước ngoài, nếu thuận lợi, sang tháng sáu tôi có thể đi rồi.”

“Còn kỳ thi Đại học thì sao, cậu có tham gia không?” Bùi Tử Dập hỏi.

Kỳ Nhiên lắc đầu nói: “Tôi không tham gia, tôi đã đánh tiếng trước với thầy Tôn rồi.”

Bùi Tử Dập chậm rãi gật đầu, phụ huynh hai người là bạn bè nên cậu ấy ít nhiều gì cũng có nghe nói đến tình cảnh hiện tại của Kỳ Thịnh Viễn, việc Kỳ Nhiên lựa chọn ra nước ngoài vào thời điểm này cũng có thể hiểu được, chỉ là bọn họ từ nhỏ đã ở bên nhau, đột nhiên có người phải đi, trong lòng nhất thời cũng không dễ chịu gì.

“Vậy thì…” Tống Nghiên vẫn còn ngơ ngác, mở miệng muốn hỏi gì đó nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lại hóa thành một tiếng thở dài: “Bỏ đi, nếu cậu đã quyết định rồi, làm anh em tôi chỉ có thể ủng hộ cậu. Ra nước ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng quên tranh thủ lúc được nghỉ trở về thăm bọn này.”

Kỳ Nhiên nhìn cậu ấy cười nói: “Được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN