Bác sĩ khám ngoại khoa nói sau lưng anh bị thương rất nặng, cần phải phẫu thuật khẩn cấp ngay lập tức.
Từ Tri Tuế chạy theo xe đẩy, cô cầm chặt tay Kỳ Nhiên, cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh dần dần lạnh đi.
Đến cửa phòng cấp cứu, có đồng nghiệp nói với cô: “Bác sĩ Từ, cô không thể vào trong.”
Từ Tri Tuế buông lỏng tay, nhìn cánh cửa lớn trước mặt chậm rãi đóng lại và đèn màu đỏ trước phòng cấp cứu sáng lên.
Vì mới sáng sớm nên bệnh nhân đến bệnh viện điều trị không nhiều, gần như toàn bộ khoa cấp cứu đều bận rộn vây quanh Kỳ Nhiên.
Các bác sĩ và y tá ra ra vào vào, một số mang huyết tương cấp cứu từ kho máu bệnh viện, một số mang ra mảnh nhỏ chiếc áo sơ mi trắng nhuộm đẫm máu đỏ, những dì lao công vội vã chạy tới lau đi những vết máu nhỏ giọt tí tách làm loang lổ sàn gạch.
Từ Tri Tuế cảm thấy trời đất quanh mình tối sầm lại, mùi máu tanh nồng nặc bao trùm lấy cô, khiến cô không thể thở được.
Lúc Bùi Tử Dập đến bên ngoài phòng cấp cứu, anh ấy nhìn thấy Từ Tri Tuế lẻ loi co mình ở trên ghế chờ lạnh băng, bóng lưng giống như trước đây, vừa mỏng vừa gầy, đôi mắt đờ đẫn, toàn thân không ngừng run rẩy.
Đêm qua anh ấy trực ca đêm, vừa làm xong ca phẫu thuật cho một đứa trẻ bị nhồi máu cơ tim cấp tính, còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau trận chiến đằng đẵng kéo dài tám tiếng đồng hồ thì đã nghe các đồng nghiệp bàn tán về một vụ ăn vạ y bác sĩ kinh hoàng xảy ra vào buổi sáng.
Khi nghe đến tên Từ Tri Tuế, anh ấy hoàn toàn bị sốc, không kịp thay quần áo mà vội vội vàng vàng chạy đến đây.
May mắn thay, cô vẫn bình yên vô sự ngồi ở cửa, trái tim treo trên cổ họng của anh ấy cuối cùng cũng rơi xuống đất.
“Cậu ổn chứ? Cậu có sao không?” Bùi Tử Dập đặt tay lên đầu gối và thở hổn hển hỏi.
Từ Tri Tuế ngẩng đầu, hai mắt cô đỏ hoe, cô nhìn anh ấy hồi lâu mới đoán ra là ai, cô chậm rãi lắc đầu: “Tôi không sao nhưng Kỳ Nhiên đang ở bên trong.”
“Kỳ Nhiên…” Bùi Tử Dập nhìn về phía phòng cấp cứu với ánh đèn đỏ nhấp nháy.
Sau đó, anh ấy nghe được toàn bộ câu chuyện từ những đồng nghiệp đi ngang qua, vừa mừng vì Từ Tri Tuế không bị thương nhưng cũng buồn bực vì không thể ra khỏi phòng mổ sớm hơn, nếu vậy có lẽ người che chở trước mặt cô sẽ là anh ấy…
Bùi Tử Dập ngồi xuống bên cạnh Từ Tri Tuế: “Đừng lo lắng quá, cậu ấy sẽ không sao đâu.”
“Nhưng cậu ấy mất rất nhiều máu…” Từ Tri Tuế nhìn lòng bàn tay mình chẳng nói thành lời, nói đó có máu đã khô.
Ngày xưa, chủ nhân của dòng máu này quan trọng như một phần mạng sống của cô nhưng giờ đây anh đang nằm trên bàn mổ lạnh lẽo trong phòng cấp cứu, sống chết không rõ.
Một lúc lâu sau, đèn trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, chủ nhiệm Vương của khoa cấp cứu mở cửa đi ra, Từ Tri Tuế chạy tới, lo lắng hỏi: “Chủ nhiệm Vương, cậu ấy thế nào rồi?”
Chủ nhiệm Vương tháo khẩu trang ra, nói: “Vết thương trên lưng dài và sâu, gần như tổn thương khớp xương. May mắn thay, sức khỏe của chàng trai trẻ rất tốt. Chúng tôi đã xử lý miệng vết thương và khâu gần ba mươi lăm mũi cho cậu ấy. Bây giờ thì ổn rồi nhưng cậu ấy vẫn phải nhập viện theo dõi một thời gian.”
Từ Tri Tuế cảm ơn chủ nhiệm Vương, không lâu sau, Kỳ Nhiên được các y tá đẩy từ phòng cấp cứu ra.
Người đàn ông trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, trên môi không có một tia máu, Từ Tri Tuế nhìn anh, đột nhiên cô không thể cử động được nữa.
Y tá hỏi: “Tại sao vẫn chưa thông báo cho người nhà?”
Bùi Tử Dập liếc nhìn Từ Tri Tuế, anh ấy nghĩ rằng cô không có thông tin liên lạc với nhà họ Kỳ, vì vậy anh ấy đã lấy điện thoại di động ra và nói: “Tôi sẽ gọi cho chú Kỳ.”
“Đừng, đừng để bọn họ biết.” Kỳ Nhiên ngẩng cổ lên, vẻ mặt đau đớn nói.
Y tá ngơ ngác nhìn hai người đang đứng đờ ra, hỏi: “Vậy ai trong số hai người sẽ cùng tôi làm thủ tục nhập viện?”
Lời nói ra khỏi miệng nhưng không có ai trả lời, Từ Tri Tuế ngơ ngác nhìn chằm chằm người trên giường, không có bất kỳ phản ứng nào ngoại trừ nhìn anh.
Bùi Tử Dập biết cô vẫn còn bị sốc và không thể lấy lại tỉnh táo được, anh ấy thở dài và nói với y tá: “Tôi đi cùng cô.”
…
Kỳ Nhiên được đưa vào phòng bệnh nội trú, vốn dĩ y tá sắp xếp cho anh vào phòng bệnh bình thường, nhưng trên đường đi, viện trưởng bệnh viện Trường Tế có đến thăm anh, không biết đã nói gì với y tá trưởng mà họ nhanh chóng chuyển anh đến phòng bệnh VIP có môi trường tốt hơn.
Khi nhân viên y tế giúp anh điều chỉnh thiết bị truyền dịch truyền nước biển, Từ Tri Tuế đứng sang một bên nhìn từ xa, không dám lại gần vì sợ họ sẽ làm anh đau.
Khi viết bệnh án, bác sĩ điều trị chính theo thói quen giải thích những điều cần chú ý sau phẫu thuật như không được ăn trong vòng sáu giờ, tránh chạm vào vết thương…
Bác sĩ nói xong, nhìn Từ Tri Tuế không kịp phản ứng, anh ta không nhịn được nở nụ cười: “Tôi quên mất, cô cũng là bác sĩ, những chuyện này không tôi cần nhấn mạnh làm gì. Được rồi, bọn tôi đi trước đi, bệnh nhân hồi phục tốt cho tốt. Nếu như anh cần bất cứ điều gì, hãy gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Từ Tri Tuế gật đầu nói cảm ơn với bác sĩ chủ trị.
Sau khi mọi người rời đi, Từ Tri Tuế bước tới, cẩn thận ngồi xuống cạnh giường Kỳ Nhiên. Vì vết thương ở lưng nên anh tạm thời chưa thể nằm xuống được, chỉ có thể tiếp tục nằm nghiêng, chỉ nhìn thôi cũng thấy anh không thoải mái chút nào.
Kỳ Nhiên nhìn cô, yếu ớt nhếch khóe môi gượng cười: “Dọa cậu sợ rồi à?”
Từ Tri Tuế không trả lời, cô nhìn thoáng qua ba chai dịch truyền chảy tí tách từng giọt trên cây truyền, sau đó nhìn tấm lưng bị băng bó của anh. Trái tim Từ Tri Tuế đập loạn nhịp, cô do dự một lúc lâu rồi hỏi anh: “Có đau không?”
Kỳ Nhiên lắc đầu: “Lúc đầu có lẽ cũng đau nhưng sau khi gây tê thì không còn cảm giác nữa.”
Từ Tri Tuế cụp mắt xuống, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Cậu không nên đỡ con dao đó cho tôi. Chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến cậu hết.”
Kỳ Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: “Nếu tôi không tới thì bây giờ người nằm ở đây là cậu, nơi con dao kia chém xuống sẽ không phải là vai phải của tôi, mà là trái tim của cậu. Vậy thì tôi thà người bị thương là tôi.”
Nhìn sắc mặt Từ Tri Tuế không khá hơn chút nào mà hốc mắt lại càng đỏ hơn, anh cử động cánh tay đã bắt đầu đau nhức: “Đừng như vậy, chẳng phải hiện tại tôi đã không sao rồi đấy ư? Vừa hay tôi có đủ lý do để không phải đi công tác.”
Từ Tri Tuế tức giận trừng mắt nhìn anh: “Cậu còn có lòng dạ nói đùa được à, bị thương là chuyện may mắn hả?”
Kỷ Nhiên cười không nói gì.
Đối với những người khác, bị thương chắc chắn không phải là một điều tốt, nhưng đối với anh, nếu hơn ba mươi mũi khâu trên lưng có thể giữ cô ở bên cạnh, dù chỉ trong vài giờ ngắn ngủi cũng khiến anh vui vẻ gánh chịu.
“Tri Tuế, tối hôm đó tôi sai rồi. Tôi đã uống quá nhiều nên mới bốc đồng làm chuyện đó, xin lỗi cậu.”
Từ Tri Tuế không ngờ rằng anh lại mở miệng nhắc đến ngày đó, nụ hôn ẩm ướt, nóng bỏng, triền miên đó đột nhiên hiện lên từ sâu trong ký ức của cô, tuy cô cố gắng quên đi nhưng cảm giác đó vẫn còn đọng lại trên môi.
Tim Từ Tri Tuế vô thức đập nhanh hơn, cô cố gắng tránh ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói: “Trước tiên cậu phải dưỡng thương cho tử tế, tôi sẽ coi như chuyện ngày hôm đó chưa từng xảy ra.”
“Không, cậu không thể giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra, bởi vì tôi nghiêm túc với tất cả những gì tôi nói.”
…
Từ Tri Tuế đi vào phòng vệ sinh, cô mở vòi nước để rửa sạch vết máu còn sót lại trên tay.
Dòng nước lạnh buốt tận xương, cô cuối cùng cũng thoát khỏi cơn hoảng loạn ban đầu nhưng lòng bàn tay vẫn tê dại, cô không thể quên cảm giác chạm vào vết thương của anh.
Vào một đêm cách đây không lâu, cũng chính bàn tay này đã tát anh một cái thật mạnh, khiến anh phải tránh xa khỏi cuộc sống của cô, nhưng bây giờ…
Cô thừa nhận mình đã mềm lòng.
Cô không những mềm lòng mà còn sợ hãi, gần như cô đã nghĩ rằng sẽ lại mất anh.
Mất đi…
Ý nghĩ này khiến cô rùng mình khi nhìn vào gương, cô chưa từng có anh, làm sao có thể đánh mất?
Tai nạn bất ngờ lại một lần nữa làm gián đoạn việc trở về cuộc sống bình yên vốn có của cô, mối quan hệ giữa hai người dây dưa rối rắm, đến cuối cùng ai nợ ai? Tạm thời không cách nào phân rõ điều đó.
Nếu gạt những chuyện quá khứ đó sang một bên, hiện tại anh đã bị thương vì cứu cô, dù về mặt đạo đức hay tình cảm cá nhân, cô cũng không thể mặc kệ anh không quan tâm đến.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Từ Tri Tuế ngồi lại trên giường, thuốc tê trên người Kỳ Nhiên bắt đầu hết, cảm giác đau nhức từ vết thương xé rách khiến anh chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, nếp nhăn giữa lông mày càng ngày càng sâu.
“Cậu sao thế? Có cần tôi gọi bác sĩ đến cho cậu không?” Từ Tri Tuế hỏi.
Kỳ Nhiên chớp mắt một cái: “Không sao đâu, tôi vẫn ổn.”
Từ Tri Tuế kiểm tra tỉ mỉ chai dịch ở đầu giường, ba chai đều là thuốc hạ sốt chống viêm, khó trách anh đau nhiều đến mức này.
“Hay là tôi bảo bọn họ thêm thuốc giảm đau cho cậu nhé?”
Kỳ Nhiên vẫn cười, đáp: “Không đến mức đó đâu, tôi nhịn một lúc là được.”
Từ Tri Tuế hơi không đành lòng nhưng cô biết, sau khi phẫu thuật xong không thể tránh khỏi khoảng thời gian đau đớn, chuyện đó không có cách nào giải quyết được.
Cô ngồi xuống lần nữa rồi lần tìm điện thoại di động. Lúc này Từ Tri Tuế mới phát hiện ra có lẽ nó rơi lúc cô giằng co với ba Quý Vi, sau đó cô một lòng đi theo Kỳ Nhiên bị thương, vốn chẳng còn tâm trạng nghĩ đến điều gì khác, không biết bảo vệ có nhặt lại giúp cô không.
Ngay lúc Từ Tri Tuế đang do dự không biết hôm nay có nên quay lại làm việc hay không thì Bùi Tử Dập bước vào và đặt các loại biên lai của bệnh viện lên đầu giường.
“Đây, đây là thuốc bác sĩ kê đơn, trên đó có ghi liều dùng, đợi thuốc mê hết tác dụng thì nhớ uống.” Vừa nói, anh ấy vừa cúi người nhìn vết thương của Kỳ Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói: ” Chậc chậc, chậc chậc, tên điên đó thật sự xuống tay được đấy!”
Kỳ Nhiên gắng gượng cong khóe môi dưới để vẻ mặt anh trông bớt đau đớn hơn: “Cảm ơn, khi nào có thể cử động được tôi sẽ chuyển tiền thuốc men cho cậu.”
“Không sao đâu, không cần vội.” Bùi Tử Dập quay sang nói với Từ Tri Tuế: “À đúng rồi, tôi đã gặp chủ nhiệm Tạ ở bên dưới. Ông ấy nói rằng cảnh sát đang ở đây và muốn tìm hiểu tình huống vụ việc từ cậu, nên ông ấy bảo cậu tới đó một chuyến.”
“Được thôi…” Từ Tri Tuế ngập ngừng nhìn người trên giường bệnh: “Cậu cũng nên gọi điện cho chú Kỳ chứ?”
Sau khi thuốc mê hết tác dụng, bệnh nhân không thể ngủ mà phải giữ tỉnh táo, nếu không sẽ dễ xảy ra một vài biến chứng. Lúc này bên cạnh Kỳ Nhiên không thể thiếu người trông nom.
“Đừng làm ông ấy sợ.” Kỳ Nhiên nghiêng người tìm điện thoại di động của anh: “Chỉ cần gọi trợ lý của tôi tới đây thôi, cậu cứ đi trước đi…”
“Mọi người đã nói với cậu, trước khi thuốc tê hết có tác dụng thì cậu không được nhúc nhích!” Từ Tri Tuế đè lấy bả vai người đang cố gắng cử động, vẻ mặt cô nghiêm túc, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
“Sao cậu lớn như vậy rồi mà còn như trẻ con không biết nghe lời thế!”
Kỳ Nhiên lại nằm xuống, cơn đau ở lưng đã giảm bớt đi rất nhiều nhờ lời cằn nhằn hung dữ của cô: “Được rồi, vậy cậu giúp tôi lấy điện thoại di động trong túi áo khoác nhé.”
“Mật khẩu là gì?” Từ Tri Tuế cầm chiếc áo khoác nằm trên ghế sô pha lên, thuận lợi tìm thấy điện thoại.
Kỳ Nhiên đáp: “Sinh nhật của cậu.”
“…”
Bùi Tử Dập thu thấy cảnh tượng này vào mắt, khóe miệng anh ấy nhếch lên một độ cong nhạt nhẽo, cay đắng và mỉa mai, rồi im lặng không chút tiếng động rời khỏi phòng bệnh.
–
Trên đường từ khu nội trú trở về khoa, trong đầu Từ Tri Tuế tràn ngập sự khiếp sợ bởi chuỗi mật khẩu điện thoại di động.
Hóa ra anh còn nhớ và biết ngày đó là sinh nhật lần thứ mười tám của cô.
Anh nhìn rõ tờ giấy đó nhưng vẫn chọn cách hủy hẹn, bỏ cô một mình lẻ loi trong quán ăn từ sáng đến tối muộn mà không một lời giải thích.
Cánh cổng ký ức bị thổi bay, nỗi đau lại ùa về, cảm giác quá đỗi hèn mọn khi yêu một người đó cô không muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Cho dù bây giờ anh hối hận và thực sự muốn nghiêm túc bù đắp lại nhưng liệu sự thờ ơ và tuyệt vọng anh từng để lại cho cô có thể xem như chưa từng xảy ra sao?
Cô cảm thấy mình thực sự không thể hiểu được Kỳ Nhiên, đâu mới thật sự là anh?
Khi cô đến văn phòng, Tạ Thành Nghiệp và hai cảnh sát mặc đồng phục đang đợi cô ở bên trong. Một người cảnh sát có vẻ lớn tuổi hơn đã hỏi cô về toàn bộ quá trình xảy ra, người còn lại cẩn thận ghi chép lời khai bên cạnh cô. Từ Tri Tuế kể lại hai năm rõ mười.
Cuối cùng, cảnh sát nói: “Hiện nay, Quý Vĩnh Quý đã bị chúng tôi bắt giữ vì tội danh nghi ngờ cố ý gây thương tích nhưng anh ta nhất quyết muốn gặp lại cô một lần và nói rằng muốn cầu xin sự tha thứ của cô. Cô thấy sao?”
Từ Tri Tuế thờ ơ lắc đầu: “Tôi không muốn gặp anh ta. Xin hãy yêu cầu công tố viên truy tố anh ta theo thủ tục thông thường.”
Sau khi tiễn cảnh sát đi, Tạ Thành Nghiệp ở lại một mình để an ủi cô vài câu, nhưng không lâu sau, phó viện trưởng lại dẫn theo hai phóng viên mang theo micro và máy ảnh bước vào, nói rằng họ muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn với cô.
Trong thời đại Internet, mọi tin tức đều lan truyền rất nhanh. Cảnh tượng kinh hoàng vào buổi sáng được một cư dân mạng đi ngang qua chụp lại và đăng lên mạng, chỉ vài giờ sau, vụ việc đã lan truyền trên khắp mạng internet và trở thành chủ đề được tìm kiếm nhiều.
May mắn thay, khuôn mặt của những người trong video đã được làm mờ, nếu không với danh tính của Kỳ Nhiên, có lẽ sẽ gây ra một vụ sóng to gió lớn khác trên internet.
Tuy Từ Tri Tuế không muốn nhận phỏng vấn nhưng Tạ Thành Nghiệp nói rằng có thể sự việc này sẽ thu hút nhiều người chú ý, quan tâm hơn đến vấn đề trầm cảm và việc tuyên truyền sẽ không phải là điều xấu.
Từ Tri Tuế suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý yêu cầu của giới truyền thông. Cô chỉ có một yêu cầu duy nhất là khuôn mặt của cô phải được mã hóa, nếu không mẹ cô sẽ lo lắng khi nhìn thấy.
Cứ thế, Từ Tri Tuế bận rộn cho đến khi chuẩn bị tan sở vào buổi chiều, cô mới có chút thời gian để thở.
Nhân viên bảo vệ đã gửi lại balo của cô, bên trong không thiếu thứ gì, có điều bề mặt da bị xước một chút.
Cô tìm điện thoại di động của mình và phát hiện trong đó có vài cuộc gọi nhỡ của Tạ Thành Nghiệp và một số đồng nghiệp khác. Cuộc gọi gần đây nhất là của Tạ Thư Dục, chắc chắn anh ta đã biết về vụ tai nạn của cô từ ba mình và gọi điện để hỏi thăm tình hình của cô.
Từ Tri Tuế gọi lại cho Tạ Thư Dục, cuộc gọi mới chỉ kết nối trong vòng vài giây đã bị ngắt. Một lúc sau, Tạ Thư Dục gửi tin nhắn trên Wechat đến, nói rằng anh ta đang họp, không tiện nghe điện thoại. Sau khi biết chuyện sáng nay, anh ta khá lo lắng cho cô, hỏi cô tối nay có rảnh đi ăn tối cùng không.
Đáng lẽ Từ Tri Tuế định đồng ý, chữ “được” rõ ràng đã được nhập vào ô soạn thảo nhưng cô lại không thể nhấn nút gửi.
Cô nghĩ đến Kỳ Nhiên.
Tối nay anh phải nằm viện, không biết vết thương còn đau hay không, anh có đói bụng thèm ăn gì hay không.
Trợ lý của anh chắc cũng tới rồi chứ? Nghe tên thì cô nghĩ người đó là một chàng trai trẻ, không biết người đó có đủ cẩn thận và tỉ mỉ để có thể chăm sóc tốt cho bệnh nhân hay không.
Suy cho cùng, anh bị thương là vì bảo vệ cô…
Nghĩ đến đây, tin nhắn lại càng khó gửi đi.
Cô bấm xóa, rồi chỉnh sửa lại: [Xin lỗi, tối nay tôi có việc phải làm, hẹn gặp cậu lần sau nhé.]
Tin nhắn cô gửi nhanh chóng nhận được phản hồi, cũng may Tạ Thư Dục không hỏi cô lý do tại sao.