Từ Tri Tuế mới đọc được hai đoạn đã vô cùng ngạc nhiên trước lượng từ ngữ phong phú của anh, bảo sao giáo viên ngữ văn lại khen anh, lối viết văn của anh thật sự không thể chê vào đâu được.
Trong bài văn anh viết người mà anh ngưỡng mộ nhất là những người lính bảo vệ quốc gia.
Cái này có liên quan đến hoàn cảnh gia đình của anh, ông nội của anh từng là cựu chiến binh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ và viện trợ Triều Tiên, ba anh cũng từng làm việc trong quân đội, từ nhỏ anh đã được nghe người lớn kể về câu chuyện của những người lính, từ nhỏ đã mong được cầm bút nhập ngũ, gia nhập vào quân đội, có kế hoạch rất rõ ràng cho tương lai, mục tiêu gần đây nhất của anh là thi đậu Đại học Công nghệ Quốc phòng.
Suy nghĩ này của anh khiến Từ Tri Tuế cảm thấy ngạc nhiên, cô vẫn luôn tưởng với thành tích như kia Kỳ Nhiên sẽ vào một trong hai Đại học Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, sau khi tốt nghiệp sẽ thuận lý thành chương ở lại thủ đô làm việc, nhưng cô không ngờ anh lại có tình cảm đặc biệt với gia đình và quốc gia mà không ai biết đến.
Đương nhiên, trong sự ngạc nhiên của cô còn xen lẫn chút buồn rầu, chàng trai cô thích đã lên kế hoạch rõ ràng cho tương lai, mà bản thân cô thậm chí còn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ xem sẽ thi vào trường đại học nào, so với anh thì cô đúng là đồ bỏ đi chẳng có gì trừ vẻ bề ngoài.
Hình như Đại học Công nghệ Quốc phòng ở phía Nam…
Mà từ khi còn nhỏ cô đã gắn bó chặt chẽ với gia đình, có khả năng cao ba mẹ sẽ cho cô học đại học ở thủ đô, như vậy khoảng cách giữa cô và anh sẽ ngày càng xa hơn…
“Không phải chứ? Viết mỗi bài văn thôi mà, đâu đến mức cậu phải khóc nhè thế chứ?”
Bùi Tử Dập nghe thấy bên cạnh có tiếng sụt sịt mũi, vô thức nhìn sang phía Từ Tri Tuế, ngạc nhiên phát hiện vành mắt cô đỏ hoe.
“Có chút chuyện thôi mà? Cùng lắm thì cậu lên mạng chép một bài rồi nộp là được rồi mà?”
“Đừng có nói linh tinh, tôi không có, tôi chỉ mệt quá nên ngáp một cái thôi.” Từ Tri Tuế đánh chết cũng không thừa nhận, sau đó lén lút dụi mắt.
Sau khi trả lại bài kiểm tra cho Kỳ Nhiên, Từ Tri Tuế lặng lẽ mở giấy viết của mình ra, nhưng đầu cô lại trống rỗng, suốt cả một tiết tự học buổi tối không viết được lấy nửa chữ, vì thế sau khi tan học về nhà cô lại phải thức khuya làm.
Vì để làm giáo viên hài lòng, cô vắt hết óc nghĩ đến một nghề nghiệp thiêng liêng cao cả, đặt bút viết: Lý tưởng của em là trở thành bác sĩ.
Quả nhiên, ngày hôm sau cô nộp lại bài văn viết lại, giáo viên ngữ văn không còn gây khó dễ với cô nữa.
Tối thứ sáu không có tiết tự học, buổi chiều học xong tiết cuối cùng các bạn trong lớp đều chạy mất hút.
Từ Tri Tuế thấy thời gian vẫn còn sớm, cô hỏi Tần Di có muốn ở lại vẽ nốt tranh trên báo tường không. Tần Di đồng ý cực kỳ nhanh, nói vừa hay cô ấy cũng không muốn về nhà nghe mẹ già lải nhải.
“Cậu không biết phụ nữ đến thời kỳ mãn kinh đáng sợ đến mức nào đâu, tớ với ba tớ ở nhà không dám nói câu nào, sợ nói sai cái gì lại khiến Lão Phật Gia nhà tớ xù lông. Nhà cậu là tốt nhất, mẹ cậu vừa dịu dàng vừa dân chủ.”
“Cậu hâm mộ tớ á? Tớ còn hâm mộ cậu đấy! Ít nhất Lão Phật Gia nhà cậu còn mua cho cậu điện thoại mới có thể chụp ảnh nghe nhạc, mà bà Chu Vận nhà tớ thì sao, lấy điện thoại cũ của bà tớ bảo tớ dùng tạm, cái điện thoại cũ kia vừa đến gần trường là mất tín hiệu.”
…
Từ Tri Tuế giẫm lên ghế để tô màu, Tần Di đỡ ghế cho cô, thỉnh thoảng lại đưa thước lấy màu vẽ cho cô. Nhưng không biết hôm nay cô ấy ăn nhầm cái gì, Tần Di ở lại chưa được bao lâu đã bắt đầu tiêu chảy, trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi đã chạy vào WC hai lần.
Đến lần thứ ba cô ấy chạy vào WC, công việc Từ Tri Tuế cần phải làm đã hoàn thành gần hết, phần còn lại để chờ đến thứ hai để Kỳ Nhiên đến bổ sung thêm chữ vào chỗ trống là được.
Cô cất màu vẽ và bảng pha màu đi, khuyên Tần Di đến phòng y tế nhờ giáo viên khám thử, Tần Di lắc đầu từ chối, nói đây là bệnh cũ của cô ấy, về nhà uống ít nước ấm là đỡ.
Vừa mới dứt lời, biểu cảm của cô ấy lại trở nên cực kỳ đau khổ, kêu rên một tiếng, ôm bụng chạy về phía WC.
Từ Tri Tuế bất lực thở dài, nhảy xuống ghế, ngồi xổm xuống lặng lẽ dọn dẹp màu vẽ vương vãi trên sàn.
Chẳng được bao lâu, ở cửa sau xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng, Từ Tri Tuế nhìn lướt qua còn tưởng Tần Di đã quay lại, không khỏi bật cười.
“Có phải cậu quên không mang giấy không thế?”
“Cái gì cơ?”
Trả lời cô là một giọng nam trầm thấp, giống như một tia sét đánh lên đỉnh đầu cô…
Từ Tri Tuế ngẩng đầu nhìn thấy Kỳ Nhiên đút tay trong túi quần, áo khoác hơi hé mở giống như có gió thu thổi qua, anh nhếch môi đi về phía cô.
Bỗng chốc phòng học tối tăm cũng trở nên sáng ngời.
“Kỳ Nhiên? Cậu chưa về nhà à?” Cô đứng bật dậy, sắc mặt cô rất xấu hổ, rõ ràng là giày thể thao nam mà cô lại không nhận ra.
“Chưa, tôi chơi bóng rổ với mấy người Bùi Tử Dập một lúc nhưng thấy không có gì vui nên lên đây xem thử.” Kỳ Nhiên đi đến, nhún vai nhìn bảng đen trước mặt: “Sao cậu lại ở đây một mình thế? Đã vẽ xong rồi à?”
“Ừ, tôi đã vẽ gần xong rồi. Vốn dĩ Tần Di cũng ở đây, nhưng cậu ấy thấy hơi khó chịu nên đã đi WC rồi.” Từ Tri Tuế nhân lúc anh không chú ý, nhanh chóng quay người chỉnh đốn lại hình tượng, nếu biết trước anh sẽ đến đây thì cô sẽ không bao giờ dùng tay dính màu để vén tóc mái!
Người đẹp cũng cần hình tượng đấy!
Rõ ràng là Kỳ Nhiên không nhận ra sự hoảng loạn của cô, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bức tranh cô mới vẽ xong trên bảng đen, yên lặng một lúc rồi nói: “Vậy có phải tiếp theo chỉ còn công việc của tôi thôi không?”
“Đúng vậy, chỉ còn chờ cậu thôi…” Từ Tri Tuế chỉnh đốn xong, giấu chiếc gương nhỏ cầm tay vào trong tay áo, dừng một lúc cô lại cảm thấy nói như vậy cứ sai sai, vội vàng bổ sung thêm một câu: “Nhưng không cần phải vội đâu, cậu có thể chờ tuần sau có thời gian rồi viết, tôi không giục cậu đâu.”
“Không sao, viết luôn bây giờ đi, mấy người Bùi Tử Dập đang chơi bóng rổ, tôi chờ bọn họ về nhà cùng.”
Kỳ Nhiên khẽ cười, quay đầu lấy một viên phấn trắng trong hộp phấn bên cạnh, Từ Tri Tuế thấy thế cũng không nói gì thêm, cô lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước trong cặp ra đưa cho anh.
Chữ của Kỳ Nhiên rất đẹp, chữ nào cũng cứng cáp mạnh mẽ, nét bút nhấn nhá rõ ràng nhưng không hề phô trương, các nét mảnh cũng gọn gàng và dứt khoát như bản chất con người anh vậy.
Từ Tri Tuế đứng sau lưng anh, nhìn bàn tay thon dài rõ khớp xương kia của anh chậm rãi di chuyển trên bảng đen, mỗi một nét bút như kéo theo nhịp đập trái tim cô.
Từ Tri Tuế lặng lẽ nuốt nước miếng, xõa tóc xuống che đi đôi tai đỏ ửng với ánh mắt nhìn Kỳ Nhiên không được bình thường kia…
Nhiệt độ trong phòng lập tức tăng lên, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, bỗng nhiên Từ Tri Tuế nhận ra bản thân phải làm gì đó để xoa dịu bầu không khí, nếu không nhỡ Kỳ Nhiên quay đầu lại là những tâm tư kia của cô sẽ không giấu được nữa mất.
Cô nhìn xung quanh, đi đến bục giảng mở đa phương tiện giáo viên hay dùng để dạy học lên, tỏ vẻ bình thường hỏi: “Chúng ta nghe nhạc một lúc đi, cậu thích ca sĩ nào?”
Kỳ Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Eason đi.”
“Hoá ra cậu cũng thích anh ấy à.” Từ Tri Tuế nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Tôi cũng thế.”
Trong trường học có mạng riêng của trường, nhưng chỉ có giáo viên mới biết tài khoản và mật khẩu, cũng may trong máy tính có bộ nhớ cache, không biết là bạn nào đã tải mấy bài nhạc tiếng Quảng Đông của Eason, Từ Tri Tuế nhấn nút phát.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái, khiến tâm trạng thả lỏng, Từ Tri Tuế chống tay lên bục giảng, khẽ ngâm nga theo, tiện tay nhặt một cục phấn trên bục giảng lên, chép lại từng nét bút của anh trên một cái bảng đen khác.
“Chữ cậu đẹp thật đấy, cậu từng luyện viết à?”
“Cũng có thể coi là thế, hồi còn nhỏ bị ông nội bắt luyện viết thư pháp rất nhiều năm.”
“Vậy cậu xem thử xem nét chữ chó bò này của tôi có cứu được không?”
Kỳ Nhiên chần chừ một lúc: “Chữ của cậu… Chưa chắc bác sĩ đã nhận ra.”
“…”
Ý của anh là chữ của cô còn ẩu hơn cả bác sĩ à, Từ Tri Tuế thấy hơi sốc, hạ quyết tâm muốn mua một quyển mẫu chữ về luyện tập hẳn hoi.
Hai người nói chuyện với nhau câu được câu không, tuy chủ đề nhạt nhẽo, nhưng có thể nói thêm một câu với anh khiến cho trong lòng Từ Tri Tuế cũng thấy ngọt, cô lẩm bẩm trong lòng: Người đẹp Tần Di, cậu chịu ấm ức ở trong WC lâu thêm chút nữa đi, tuyệt đối đừng quay về đúng lúc này rồi phá hỏng thế giới hai người của tớ với Kỳ Nhiên.
Nhưng Tần Di chưa quay lại thì đã có người khác cắt ngang bọn họ.
“Cho hỏi, Kỳ Nhiên có ở đây không?”
Từ Tri Tuế nhìn về phía giọng nói, người đứng ngoài cửa là một cô gái, dáng người yểu điệu, mái tóc dài xõa trên vai, dưới áo khoác đồng phục màu xanh trắng rộng rãi là một chiếc váy ngắn xếp ly hoàn toàn khác với cô.
Tuy câu nói kia là nói với Từ Tri Tuế đang ở trên bục giảng, nhưng rõ ràng đối phương không cần câu trả lời của cô…
Ánh mắt cô gái kia đã nhìn chằm chằm vào Kỳ Nhiên.
Từ Tri Tuế không lên tiếng, cô quay đầu nhìn Kỳ Nhiên, lông mày anh hơi nhíu lại, giọng không nghe ra có cảm xúc gì: “Có chuyện gì sao?”
Cô gái gật đầu, lắp bắp nói: “Tôi đến sân bóng tìm cậu, bọn họ nói cậu ở đây nên tôi mới lên đây… Cậu có thể ra ngoài một lúc không? Có chuyện này tôi muốn nói với cậu.”
“Có chuyện gì muốn nói thì cậu cứ nói ở đây đi.” Kỳ Nhiên đứng yên không nhúc nhích.
Cô gái kia nhìn Từ Tri Tuế, vẻ mặt khó xử: “Không được tiện lắm…”
Đương nhiên Từ Tri Tuế hiểu ý cô ấy, nhưng cô không nhúc nhích, tiếp tục viết chữ trên bảng đen giống như từ đầu đến cuối không hề nghe thấy cuộc nói chuyện kia. Viên phấn trong tay cô bị gãy mất một đoạn do đè quá mạnh, đầu viên phấn vẽ một đường dài màu trắng trên bảng đen. Cô cụp mắt xuống, yên lặng không nói câu nào, đổi một viên phấn khác.
Kỳ Nhiên nhìn cô, bỏ nửa viên phấn trong tay vào hộp phấn, phủi bụi phấn trên tay rồi nói với cô gái kia: “Đi theo tôi.”
Cô gái gật đầu, vén tóc ra sau tai, cất bước đi theo anh.
Từ Tri Tuế quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng hai người lần lượt rời đi, tâm trạng lập tức tụt xuống thấp nhất như một chiếc tàu lượn siêu tốc.
Ngón tay cô mất sức, phấn viết rơi xuống vỡ thành nhiều mảnh, cô ngồi xổm xuống muốn nhặt nó lên nhưng hai chân lại chẳng còn chút sức lực nào để đứng dậy.
Cô co gối tự ôm lấy chính mình, trong đầu cô chỉ còn lại đôi mắt sáng ngời long lanh của cô gái kia, ánh mắt nóng rực quen thuộc như thế, giống như ánh mắt cô nhìn Kỳ Nhiên.
Không biết đã qua bao lâu, cảm giác tê dại trên đùi khiến Từ Tri Tuế tỉnh táo lại, cô sụt sịt mũi muốn đứng dậy, định làm gì đấy để đánh lạc hướng bản thân.
Cô vừa mới cầm miếng lau bảng đen lên thì bỗng dưng bên ngoài hành lang lại vang lên tiếng khóc rất nhỏ.
Cô không chắc liệu có phải cô nghe nhầm không, cô đi ra ngoài hành lang xem thử thì nhìn thấy cô gái vừa nãy vừa ôm mặt khóc lóc vừa chạy về phía cầu thang.
Ánh mắt Từ Tri Tuế nhìn về phía Kỳ Nhiên đang đi từ xa đến, ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì.”
Kỳ Nhiên lắc đầu, không khó phát hiện trong ánh mắt anh có sự thờ ơ và mệt mỏi, Từ Tri Tuế không hỏi gì thêm, lặng lẽ đi vào trong.
Sau đó bầu không khí trở nên im lặng, mãi đến khi hoàn thành toàn bộ báo tường, giữa hai người cũng không nói với nhau thêm câu nào.
Lúc chuẩn bị rời đi, Bùi Tử Dập và Tần Di cùng trở về phòng học. Hai người gặp nhau ở cửa phòng học, Tần Di hỏi: “Sao cậu lại quay lại đây?”
“Hôm nay tôi trực nhật, lên đây để khoá cửa.” Tóc của Bùi Tử Dập còn ướt sũng, trong khuỷu tay ôm quả bóng rổ, bước mấy bước đến sau lưng Kỳ Nhiên, vỗ lên vai anh: “Này, vừa nãy ở dưới tầng tôi nhìn thấy Lục Gia! Sao tên nhóc nhà cậu lại làm người ta khóc thế?”
Kỳ Nhiên đẩy tay cậu ấy ra, sự kiên nhẫn của anh đã đến giới hạn: “Cậu rảnh quá thì đừng có để cậu ta đến đây.”
Ánh mắt Bùi Tử Dập vô tội: “Em gái người ta quấn lấy tôi để hỏi thăm cậu, tôi không nói không được mà. Chẳng lẽ cậu lại từ chối người ta à?”
Kỳ Nhiên yên lặng, Bùi Tử Dập than thở một câu đầy ẩn ý: “Tốn công vô ích rồi, lần sau tôi không làm Nguyệt lão nữa đâu.”
Kỳ Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ấy, sau khi hoàn thành nét bút cuối cùng anh ném phấn viết vào hộp, phủi tay, quay đầu lại hỏi: “Tôi viết xong rồi, cậu xem như vậy đã được chưa?”
“Ổn rồi.” Từ Tri Tuế miễn cưỡng nở nụ cười.
“Vậy tôi đi trước đây.”
“Ừ, hôm nay cảm ơn cậu.”
Kỳ Nhiên rời đi, Bùi Tử Dập giao chìa khóa phòng học cho Tần Di, bảo bọn họ bao giờ đi thì nhớ khóa kỹ cửa.
Đến khi hai cô gái lọ mọ đi ra khỏi phòng học, sắc trời đã chập tối. Nhà của Tần Di khá xa, Từ Tri Tuế đưa cô ấy đến trạm xe buýt.
Trong lúc chờ xe buýt, Tần Di nhắc đến cô gái tên Lục Gia kia.
Kỳ Nhiên là con cưng của trời, trong trường có rất nhiều người thích anh, Lục Gia cũng là một trong số đó. Nếu nói cô ta có chỗ nào khác những cô gái khác thì đơn giản chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp hơn những người kia, cũng to gan hơn bọn họ.
Từ năm lớp mười cô ta đã thường xuyên chạy đến lớp 10/1 để tìm Kỳ Nhiên, khiến các bạn trong lớp đều biết cô ta. Kỳ Nhiên đã từ chối cô ta rất nhiều lần nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, thế nên mới có cảnh tượng hôm nay Từ Tri Tuế nhìn thấy.
Tần Di miêu tả sống động như thật, giống như đang kể lại câu chuyện oanh liệt trong những bộ phim thanh xuân kia, mà Từ Tri Tuế nghe thấy, trong lòng cô lại có cảm giác buồn rầu không thể nói thành lời.
Bởi vì, cô nhìn thấy chính bản thân mình từ con người Lục Gia.