Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy - Chương 88: Cưng chiều hết mực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy


Chương 88: Cưng chiều hết mực


Hôm đi công tác, thời tiết Tây Giang rất xấu, đến cả thời tiết ở thủ đô cũng mưa phùn rả rích, chuyến bay theo lịch trình ban đầu đã tạm thời bị hủy bỏ, mọi người đổi sang di chuyển bằng đường sắt cao tốc.

Kỳ Nhiên đưa Từ Tri Tuế đến trạm đường sắt cao tốc, lúc hai người họ đến cổng kiểm tra an ninh, những đồng nghiệp khác đều đã đi vào phòng chờ, Từ Tri Tuế vẫn còn lề mà lề mề, bám lấy cánh tay Kỳ Nhiên không chịu buông ra.

“Trước đây em không cảm thấy đi công tác là một chuyện phiền chán gì cả nhưng lần này không biết lý do tại sao mà trong lòng em luôn cảm thấy trống trải, không muốn đi một chút nào.”

Nghe thấy cô than thở như vậy, Kỳ Nhiên cười nhẹ: “Có phải bởi vì em không nỡ rời xa anh không?”

Từ Tri Tuế suy nghĩ một lúc, quả thật gật đầu: “Đúng vậy đấy, chính là không nỡ rời xa anh, tháng trước anh vẫn luôn đi công tác, tháng này đổi lại người đi công tác lại là em, suy nghĩ kỹ lại thì thời gian hai chúng ta có thể thật sự ở cạnh nhau quả thực quá ít. Vừa nghĩ tới chuyện buổi tối không được ôm anh, lại phải ngủ trên một cái giường lớn xa lạ của khách sạn, cả người em đều cảm thấy không khỏe. Kỳ Nhiên, có phải em nuông chiều bản thân khiến chính mình cũng trở nên kém cỏi rồi không?”

Kỳ Nhiên: “Không đâu, chỉ là em quá yêu anh mà thôi.”

Từ Tri Tuế nhăn mũi trả lời: “Em cũng cảm thấy thế.”

Thấy thời gian vẫn còn dư dả nên hai người lại vào siêu thị, di chuyển bằng đường sắt cao tốc phải ngồi liên tục năm đến sáu tiếng, nước và thức ăn đều phải chuẩn bị trước một chút.

Kỳ Nhiên một tay cầm rổ mua sắm, một tay nắm tay cô, hỏi: “Chuyến đi công tác lần này của em phải đi mấy ngày?”

“Tạm thời quyết định là năm ngày, còn cụ thể đi mấy ngày thì còn phải xem tình hình đã.” Từ Tri Tuế liếc mắt nhìn lướt qua kệ hàng, cầm hai chai sữa bò và một túi bánh bích quy lên.

“Ừm.” Kỳ Nhiên trầm ngâm suy nghĩ, mắt nhìn điện thoại, sau đó anh lại nói: “Mấy hôm nay thời tiết Tây Giang không tốt lắm, bên đó đang đổ mưa, có thể nhiệt độ mấy ngày tới sẽ giảm, em chú ý chăm sóc bản thân. Anh có để mấy cái áo khoác mỏng trong vali hành lý của em rồi, nếu trời lạnh thì em nhớ lấy ra mặc nhé.”

“Em biết rồi.”

Sắp phải chia xa nên khó tránh khỏi củi khô bốc lửa, tối hôm qua Từ Tri Tuế bị anh giày vò đến nỗi toàn thân mềm nhũn mất hết sức lực, vừa ngả đầu lên giường đã chìm vào giấc ngủ, đồ đạc cũng là nửa đêm Kỳ Nhiên thu dọn giúp cô. Chẳng qua từ trước đến nay anh làm gì cũng luôn cẩn thận, có thể nghĩ đến rất nhiều điều cô không nghĩ tới nên có anh thu dọn hành lý giúp khiến Từ Tri Tuế rất yên tâm.

Đi ra từ siêu thị nhỏ, Kỳ Nhiên không quan tâm đấy là chuyện nhỏ hay chuyện quạn trọng, cũng không quan tâm xem mấy điều này mình đã dặn dò cô hay chưa mà tiếp tục dặn đi dặn lại: “Khẩu vị bên Tây Giang thiên cay, lúc ăn cơm em để ý một chút, nếu như đau bụng thì thuốc anh để trong ngăn kép của túi laptop của em. Với cả, kỳ kinh nguyệt của em sắp đến rồi, mấy ngày sắp tới đừng ăn đồ lạnh.”

Từ Tri Tuế cười trừng mắt nhìn anh: “Em cũng không phải trẻ con không thể tự lo cho cuộc sống của mình, em sẽ chăm sóc bản thân.”

Kỳ Nhiên dừng lại trước cổng kiểm tra an ninh, duỗi tay gẩy gẩy lọn tóc của cô: “Anh biết, trong công việc bác sĩ Từ nhà chúng ta nhưng đối với anh, anh cho phép em mãi mãi là trẻ con.”

“…” Khóe miệng Từ Tri Tuế méo xệch đi, cô vùi đầu vào lồng ngực anh: “Phiền quá đi, anh vừa nói như vậy em lại càng không nỡ đi.”

Kỳ Nhiên cúi đầu đặt một nụ hôn lên mái tóc óng ả của cô: “Ngoan, anh chờ em quay về.”

Hai người rất ít khi dính nhau như vậy ở chốn đông người nhưng tình cảm khó kìm nén nên bây giờ hai người cũng không đoái hoài hay quan tâm đến chuyện người khác thấy thế nào về cảnh này.

Nhà ga phát loa thông báo kiểm tra vé, đôi vợ chồng trẻ lưu luyến không rời tạm biệt nhau. Sau khi đã đi qua cửa kiểm tra an ninh, Từ Tri Tuế kéo vali hành lý cồng kềnh đi được ba bước lại quay đầu lại: “Thế em đi nhé, anh lái xe cẩn thận một chút.”

Kỳ Nhiên gật đầu, giơ tay lên để sát bên mặt ra hiệu cô gọi điện liên lạc với anh.

Khi đó bọn họ cũng không biết ở Tây Giang cách xa ngàn dặm kia sắp sửa hứng chịu một trận mưa to nghìn năm khó gặp, mà bệnh viện trung tâm Tây Giang nơi Từ Tri Tuế muốn đến lại chính là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề của trận lũ lụt do cơn mưa to lần này gây ra.

Lúc mới đến Tây Giang, toàn bộ thành phố như được gột rửa vì vừa mới trải qua một trận mưa lớn, sắc trời âm u tối đen, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất ẩm ướt, biển quảng cáo và cây xanh ven đường đều bị gió to quật cho xiêu xiêu vẹo vẹo.

Lúc nhìn thấy cảnh này, mọi người cũng không để trong lòng mà chỉ cho rằng thành phố phương nam mùa hè nhiều mưa bão, hôm nay vẫn giống như thường lệ mọi ngày, họ tập hợp tại lối ra, sau đó bắt xe đi tới khách sạn mà mình ở.

Bởi vì số lượng nam nữ không bằng nhau nên Từ Tri Tuế nhận được sự chăm sóc ưu ái của Tạ Thành Nghiệp được phân đến một căn phòng đơn một người ở. Sau khi nghỉ ngơi một lát ở khách sạn, mọi người lại trùng trùng điệp điệp đi đến bệnh viện liên kết hợp tác với bệnh viện của họ, sau đó có một buổi gặp mặt ngắn gọn đơn giản với lãnh đạo bệnh viện và người phụ trách đón tiếp bọn họ, gặp mặt xong lại nhận được sự đón tiếp nồng hậu của người phụ trách mời đến một nhà hàng gần bệnh viện ăn một bữa cơm.

Lúc đi ra khỏi nhà hàng, trời lại bắt đầu mưa, hơn nữa còn đang dần dần mưa to hơn. Thầy giáo bên bệnh viện Tây Giang nói kể từ sau khi vào hè, Tây Giang thường xuyên có mưa, một tuần gần đây gần như ngày nào cũng mưa không ngớt hôm nào, bảo mọi người chuẩn bị đầy đủ đồ đi mưa, mỗi ngày khi ra ngoài phải chú ý an toàn.

Sau khi quay lại khách sạn, chuyện đầu tiên mà Từ Tri Tuế làm chính là tìm ô trong vali hành lý, không ngoài dự đoán của cô, Kỳ Nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn cả ô và áo mưa cho cô rồi, đến cả máy sấy giày cũng mang theo một cái, đề phòng cho trường hợp sau khi đi mưa giày bị ướt.

Buổi tối sau khi tắm xong, cô cầm điện thoại gọi video call với Kỳ Nhiên, trong khi nói chuyện cũng chỉ tùy tiện nói vài câu về môi trường, văn hóa phong tục và con người nơi đây. Bởi vì ngày mai phải dậy sớm nên chưa gọi được bao lâu cô đã nói chúc ngủ ngon rồi cúp máy.

Trong hai ba ngày tiếp theo, mỗi ngày Từ Tri Tuế và các đồng nghiệp đều bôn ba chạy đôn chạy đáo giữa khách sạn và bệnh viện, mỗi ngày đều phải trải qua hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, phải viết hết báo cáo tổng kết này đến báo cáo tổng kết khác. Buổi tối trước khi đi ngủ, cô còn phải chia sẻ trải nghiệm tâm đắc trong một ngày này vào trong nhóm, khoảng thời gian này trôi qua còn mệt hơn cả lúc đi làm bình thường.

Chỉ có điều mệt cũng có chỗ tốt của mệt, những ngày đi công tác này, Từ Tri Tuế bất ngờ ngủ ngon giấc hơn hẳn, không cần đến sự giúp đỡ của thuốc, gần như mỗi tối chỉ cần ngả lưng xuống giường thôi là cô sẽ vào giấc ngay, tiếng sấm ban đêm cũng không thể đánh thức cô dậy.

Rạng sáng ngày thứ tư, cơn mưa rả rích mấy ngày hôm nay trên bầu trời Tây Giang đột nhiên to hơn, mưa như trút nước, bầu trời giống như bị chọc ra một cái lỗ, mưa như thác đổ trút xuống nền đất, khung cảnh ngoài cửa sổ trở nên trắng xóa trong màn mưa, đến cả biển quảng cáo ở bên đường đối diện cũng không nhìn thấy rõ.

Cục khí tượng và thủy văn Tây Giang ban bố cảnh báo mưa to màu đỏ, lãnh đạo bệnh viện trung tâm Tây Giang cũng nhắn tin vào nhóm nhắc nhở mọi người ra ngoài chú ý an toàn.

Sau khi ăn sáng ở khách sạn xong, Từ Tri Tuế và các đồng nghiệp cùng nhau đi bộ đến bệnh viện tham gia cuộc họp trao đổi.

Bệnh viện chỉ cách khách sạn các cô đang ở mấy trăm mét, mưa to đến nỗi bọn họ không cầm chắc được ô, quãng đường bình thường chỉ cần mấy phút là có thể đến nơi bây giờ lại vì mưa to mà mất thời gian hơn gấp đôi.

Lúc đến sảnh khám bệnh của bệnh viện, quần áo của mọi người cũng ướt đẫm nước mưa, bị gió lạnh của điều hòa tổng thổi đến thì ai ai cũng lạnh đến run cả người.

Lúc đợi thang máy, Từ Tri Tuế nghe thấy người nhà bệnh nhân đang chữa bệnh ở viện đang đợi thang máy cùng cô tụ tập lại nói chuyện với nhau, nói chỗ nào ngập nước, chỗ nào có mưa to hơn, đến gara để xe cũng chìm trong biển nước.

Vừa đi vào thang máy, cô vừa lấy điện thoại ra nhắn tin nhắn wechat cho Kỳ Nhiên: [Hôm nay Tây Giang mưa to lắm, còn mưa to hơn cả hôm Y Bình tìm ba cô ấy đời tiền nữa cơ!]

Kỳ Nhiên lập tức trả lời: [Y Bình là ai?]

Từ Tri Tuế: [… Anh không có tuổi thơ.]

Một lúc sau, cô vẫn chưa từ bỏ ý định lại nhắn tin nói tiếp: [Anh biết cơn mưa hôm Mộ Dung Vân Hải chia tay mỗi người đi một ngả không?]

Kỳ Nhiên: [Anh ta chia tay thì liên quan gì đến anh.]

Từ Tri Tuế: [… Anh không chỉ không có tuổi thơ, ngay cả trong làng anh cũng vẫn chưa kết nối internet!]

Suốt cả buổi sáng, Từ Tri Tuế đều đi theo Tạ Thành Nghiệp xuống các phòng để nghe báo cáo ca bệnh. Phòng báo cáo nằm ở tầng cao, dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ sẽ nhìn thấy những hạt mưa dày đặc rơi từ trên trời xuống, giống như dải ngân hà đổ sập xuống, nối liền đất trời lại với nhau, khiến không gian chìm trong bóng tối mờ ảo, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng nơi xa.

Từ Tri Tuế ngồi bên cạnh cửa sổ ngẩn người suy nghĩ, mưa lớn như vậy, chẳng lẽ thần mưa đến Tây Giang bắt đầu buổi biểu diễn rồi sao?

Buổi trưa cô chỉ ăn qua loa một bữa lót dạ trong nhà ăn bệnh viện, lịch trình sắp xếp vào buổi chiều vốn dĩ là mở hội nghị học tập nghiên cứu ở phòng hội nghị lớn nhất bệnh viện. Nhưng không ngờ là bọn họ vừa vào phòng tìm chỗ ngồi ngồi xuống, người phụ trách tiếp đón bọn họ đã vội vội vàng vàng đến thông báo hội nghị bị hủy bỏ, nói mưa quá to, đại sảnh nơi khám bệnh đã bị ngập nước, bảo mọi người về khách sạn nghỉ ngơi trước, sau này lại có thông báo khác.

Mọi người nghe thấy vậy cũng lập tức thu dọn đồ đạc đi xuống lầu, bác sĩ Chúc vô tư thoải mái vui đùa với một đồng nghiệp nam, nói cả đời này mình chưa bao giờ gặp phải trận mưa lớn như vậy, lát nữa không cần che ô, dứt khoát cứ dầm mưa luôn đi.

Tạ Thành Nghiệp lắc đầu, cười anh ấy làm ba rồi vẫn trẻ con như thế.

Lúc xuống đến đại sảnh nơi khám bệnh, tình hình còn nghiêm trọng hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều, con đường bên ngoài bệnh viện đã bị nước mưa trút như thác đổ ngập thành con sông màu bùn, nước ngập tràn vào trong bệnh viện từng đợt từng đợt như cơn sóng nhỏ, chỗ sâu nhất đã cao gần tới bắp chân người trưởng thành, có rất nhiều bệnh nhân và người nhà bệnh nhân của bệnh viện đang đứng trong đại sảnh.

Bệnh viện trung tâm Tây Giang có vị trí địa lý rất đặc biệt, nằm ở ngã tư đường, cũng là chỗ trũng thấp nhất toàn bộ khu vực này, nước đọng ở khắp mọi nơi bốn phương tám hướng chảy về đây, chẳng bao lâu sau khu khám bệnh và bãi đỗ xe đã bị ngập nước.

Mưa quá to, lúc này ra ngoài càng thêm nguy hiểm nên bọn họ chỉ có thể trú mưa ở sảnh nơi khám bệnh trước.

Trong số các đồng nghiệp có người lên tiếng trêu chọc: “Bác sĩ Chúc, mới vừa nãy là ai nói muốn dầm mưa quay về thế nhỉ? Nhanh xông ra đi!”

“Đừng dầm mưa quay về nữa, dứt khoát bơi về luôn đi!”

“Ha ha, sao bây giờ anh lại sợ sệt thế!”

“Được được được, là tôi tuổi trẻ ngông cuồng được chưa! Mọi người cũng đừng mỉa mai tôi nữa!”

Từ Tri Tuế vừa nghe các đồng nghiệp nam bày trò đùa giỡn nhau, vừa lấy điện thoại ra lướt weibo, cục khí tượng và thủy văn đã phát ba cảnh báo mưa lớn, các bài viết liên quan đến Tây Giang đều là ảnh và video do người dân thành phố đăng tải ghi lại cảnh mưa ngập bao vây, xe cộ khắp nơi đều chìm trong biển nước, đường đi tắc nghẽn, gần như toàn thành phố rơi vào trạng thái bán tê liệt, hơn nữa xem tình hình hiện nay thì trận mưa này sẽ không tạnh trong một khoảng thời gian ngắn được.

Cô đang định đưa video cho Tạ Thành Nghiệp xem, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói đầy hối hả của y tá.

“Khoa phóng xạ bị ngập rồi, nhân viên bộ phận khám bệnh mau đến giúp đỡ!”

Khoa phóng xạ và khoa siêu âm của bệnh viện trung tâm Tây Giang đều nằm ở tầng hầm một và hai của tòa nhà khám bệnh, trong hai khoa này có rất nhiều máy CT, thiết bị chữa bệnh hạt nhân loại cỡ lớn lại đắt đỏ, một khi hai khoa này bị ngập, tổn thất khó mà đong đếm được.

Nghe thấy tin tức này, trong lòng Từ Tri Tuế vô cùng sửng sốt, cô vô thức nhìn về phía Tạ Thành Nghiệp: “Thầy ơi…”

Các đồng nghiệp của bệnh viện Trường Tế lập tức dừng mấy trò đùa lúc trước lại, vẻ mặt chợt trở nên vô cùng nghiêm túc, người làm công việc chữa bệnh như bọn họ đều hiểu chuyện bệnh viện bị ngập nước sẽ phải đối mặt với điều gì hơn bất cứ ai khác, bọn họ càng không thể nào nhắm mắt làm ngơ trước hoàn cảnh khó khăn mà bệnh viện liên kết hợp tác với bệnh viên Trường Tế đang gặp phải.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, gần như đưa ra quyết định ngay lập tức.

“Đi! Đều đi giúp đỡ thôi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN