Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy - Chương 93: Sính lễ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy


Chương 93: Sính lễ


Cuối tuần đầu tiên sau khi cầu hôn thành công, Kỳ Nhiên sắp xếp cho hai gia đình chính thức gặp mặt.

Chu Vận là người sĩ diện, vừa nghe nói phải gặp mặt nhà thông gia tương lai đã như gặp kẻ địch, cả đêm chạy tới viện thẩm mỹ làm thẻ, dưới sự lừa gạt của nhà tạo mẫu tóc làm một kiểu tóc hot đầy khí chất thời trang, ngày hôm sau lại kéo chị em trong khu phố đi sắm quần áo đồ trang sức với bà ấy.

Hôm đó Từ Tri Tuế đi làm, điện thoại đổ chuông không ngừng, liên tục có tin nhắn thông tin tiêu tiền từ ngân hàng gửi đến.

Cô vốn tưởng rằng sức chiến đấu đi dạo phố của mình đã xem như ghê lắm rồi, không ngờ ngoài núi vẫn có núi, sức mua sắm của Chu Vận mới thật sự tuyệt đỉnh.

Nhưng sao lại quẹt thẻ của cô?

Nhìn vào danh sách mua sắm, Từ Tri Tuế cảm thấy tim như chảy máu. Nhưng nghĩ đến có thể làm cho Chu Vận vui vẻ nên cô cũng mặc kệ bà ấy.

Khi tan làm về đến nhà, Chu Vận đang đứng trước gương thử chiếc váy mới mua, Từ Tri Tuế vào nhà đã lập tức nhìn thấy bà ấy, suýt chút nữa không nhận ra, nhìn bóng lưng còn tưởng Kiều Lâm mới đến nhà cô.

“Được đấy bà Chu, có phong cách của nữ diễn viên Hong Kong thập niên 90 đó.” Từ Tri Tuế đặt túi xuống, hứng thú đánh giá Chu Vận hai vòng.

Chu Vận được cô khen mà lâng lâng, chống thắt lưng cúi người tạo dáng: “Chưa đến mức ấy, nhớ năm đó khi mẹ con còn trẻ, đàn ông theo đuổi mẹ có thể xếp từ thành Nam đến thành Bắc đó biết không?”

Từ Tri Tuế liên tục phụ họa: “Vâng! Năm đó mẹ như một cành hoa đỗ quyên! Con có thể xinh đẹp như bây giờ đều là vì gen của mẹ tốt!”

“Khen thì cứ khen đi, sao còn phải tự khen mình nữa.” Chu Vận liếc cô một cái, cầm một cái váy khác trên giường lên, đặt trước người ướm thử: “Mau đến giúp mẹ, ngày mai gặp thông gia mẹ mặc cái gì mới đẹp?”

“Mẹ đừng hỏi con, bây giờ con nhìn cái váy nào cũng giống năm chữ số con thiếu trong thẻ.” Từ Tri Tuế nhìn thoáng qua giá trên mác, lại thấy đau lòng.

Chu Vận nói một câu: “Nhìn con keo kiệt chưa kìa, không phải mẹ con muốn giữ thể diện cho con sao? Không phải con nói ba Kỳ Nhiên tái hôn, người vợ bây giờ vừa trẻ vừa đẹp, vậy mẹ con không thể để người ta so sánh được đúng không?”

“…” Ôi lòng hiếu chiến khó hiểu này. Từ Tri Tuế xoa mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người ta với mẹ không cùng độ tuổi.”

Chu Vận thính tai, đôi mắt sắc bén đảo tới: “Con nói cái gì?”

Từ Tri Tuế sợ rụt cổ lại, cợt nhả nói: “Không, ý con là khí chất của mẹ toàn thắng!”

Chu Vận đắc ý cong môi lên: “Chứ sao!”

Từ Tri Tuế thản nhiên tâng bốc bà Chu mấy câu rồi xoay người đi vào bếp, chuẩn bị rửa tay ăn cơm, không ngờ bàn ăn lại trống không. Chu Vận bận rộn thử quần áo nên căn bản còn chưa nấu cơm.

Cô rũ mắt quay lại, oán hận nhìn chằm chằm Chu Vận đang đỏm dáng: “Cho nên mẹ không chỉ quẹt thẻ của con mà còn chưa nấu cơm cho con ăn phải không?”

Chu Vận vỗ ót, kéo dài giọng “ôi chao” một tiếng: “Mẹ quên mất.”

“…”

Có lẽ bà ấy cảm thấy diễn xuất của mình quá khoa trương không đủ thuyết phục nên Chu Vận ho một tiếng, cũng không giả vờ nữa, chỉ điện thoại di động của bà ấy nói: “Lúc mẹ đi dạo phố đã ăn lẩu với dì Tôn của con rồi, lúc về cũng không muốn làm gì nữa, con tự gọi đồ ăn giao đến đi.”

“…” Mẹ là mẹ ruột của con sao?

Từ Tri Tuế cầm điện thoại mở phần mềm giao hàng nhanh lên, cũng không muốn ăn gì, vì thế cô xuống lầu mua một suất lẩu tự hâm nóng ở siêu thị trước cửa làm no bụng.

Nếu là bình thường còn có thể ăn đồ ăn Kỳ Nhiên nấu cho cô, nhưng vì chuẩn bị cho buổi tiệc gia đình vào ngày mai nên hôm nay anh đã trở về Vịnh Ngân Hà ở.

Buổi tối, hai người gọi video cho nhau, Từ Tri Tuế trốn trong phòng lén lút phàn nàn bà Chu Vận gần đây sống quá buông thả, Kỳ Nhiên chỉ cười mà không nói, không nói xấu mẹ vợ theo cô.

Sau khi Từ Tri Tuế trút nỗi khổ trong lòng xong thì tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, cô và Kỳ Nhiên đã hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt ngày mai nên chuẩn bị đi ngủ. Vừa cúp máy xong, cô đã nhận được tiền Kỳ Nhiên chuyển khoản đến.

Từ Tri Tuế ngồi bật dậy, che miệng mở to mắt nhìn, lặng lẽ đếm số dư trong thẻ ngân hàng: “Mười, trăm, triệu, một trăm nghìn, một triệu…”

Trong mắt Từ Tri Tuế như phát sáng, nhìn như cô nhóc tham tiền, đang định gọi điện thoại cho Kỳ Nhiên hỏi anh có ý gì thì tin nhắn Wechat của anh đã đến trước một bước.

Kỳ Nhiên: [Không sao, chồng em có tiền.]

Từ Tri Tuế: [Nhưng như vậy nhiều quá!]

Kỳ Nhiên: [Không nhiều lắm, sau này của anh đều là của em.]

“…”

Từ Tri Tuế ôm điện thoại lăn lộn trên giường.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Thịnh Viễn gọi điện thoại đến, chính thức mời Từ Tri Tuế đến nhà.

Từ sớm Chu Vận đã sửa soạn xong hết, thay bộ váy mới mua đi với giày cao gót, thấy Từ Tri Tuế còn đang nằm trên giường thì không khách sáo vén chăn lên, thúc giục cô rời giường chuẩn bị.

Từ Tri Tuế dở khóc dở cười, nhưng nhìn Chu Vận ăn mặc long trọng như vậy, cô cũng không tiện đả kích, sau khi rửa mặt xong thì chọn cho mình một chiếc khá trang trọng và trang điểm nhẹ nhàng, cuối cùng mới ra khỏi nhà.

Kỳ Nhiên đến đúng giờ hẹn đón hai người, lúc hai mẹ con xuống tầng, xe của anh cũng vừa mới dừng ở trước cửa căn hộ.

Khách sạn đã đặt nằm gần vịnh Ngân Hà, mặc dù nằm trong thành phố nhưng không khí yên tĩnh, thoải mái, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài, như một thế ngoại đào viên trong thế giới nhân tạo.

Khi bọn họ đến, Kỳ Thịnh Viễn đã chờ ở cửa với vợ, hai bên trò chuyện mấy câu rồi lúc này mới đi vào phòng riêng.

Trước đó Chu Vận chưa từng tiếp xúc với Kỳ Thịnh Viễn, tất cả thông tin về nhà họ Kỳ đều biết từ miệng Từ Tri Tuế.

Trước khi đến đây, trong lòng bà ấy còn bồn chồn, cảm thấy một ông chủ lớn như Kỳ Thịnh Viễn nhất định kiêu ngạo, cao cao tại thượng, khiến người ta khó mà hòa hợp. Và vợ của ông ấy sẽ giống như thiết lập nhân vật trong phim truyền hình, nên là một nữ phụ độc ác đầy thủ đoạn.

Nhưng khi thật sự gặp nhau bà ấy mới phát hiện ra tình hình hoàn toàn khác với gì bà ấy tưởng tượng.

Kỳ Thịnh Viễn lớn tuổi hơn bà ấy, nụ cười hiền hòa, nói chuyện sâu sắc, không giống như một doanh nhân có thủ đoạn sắc lạnh, ngược lại giống một học giả học sâu hiểu rộng.

Còn Kiều Tầm Tuân thì sao, vẻ ngoài của cô ấy mang theo kiêu ngạo không xiểm nịnh, nhưng nói chuyện và làm việc vô cùng chu đáo, toàn bộ quá trình đều nói chuyện tươi cười với Từ Tri Tuế, không hề tỏ ra mình là trưởng bối, mà giống như một người chị gái không có khoảng cách thế hệ, ở chung lâu ngày sẽ thấy tính cách cô ấy không phải khôn ngoan như bề ngoài.

Chu Vận yên lặng đánh giá không khí vui vẻ hòa thuận này, nghĩ bụng mình lo hão rồi. Kỳ Nhiên ưu tú như vậy, người nhà của anh sao có thể kém được.

Sau một hồi trò chuyện, Kỳ Thịnh Viễn cũng nói đến việc chính: “Gia đình chúng tôi đều thích cô bé Tuế Tuế này, nếu hai đứa có thể ổn định chuyện gia đình thì cũng là hoàn thành tâm nguyện nhiều năm nay của tôi.”

Chu Vận cười nói: “Đúng vậy, hai đứa nhỏ này không dễ dàng gì mới đến được với nhau. Tôi cũng mong hai đưa nó có thể tốt đẹp!”

Kỳ Nhiên yên lặng nhéo tay Từ Tri Tuế ở dưới gầm bàn, hai người nhìn nhau cười.

Kỳ Thịnh Viễn đều nhìn rõ sự ngọt ngào của hai vợ chồng son, trong lòng càng vui vẻ: “Vậy đã cầu hôn rồi thì mau chóng chọn ngày lành tháng tốt đi lĩnh chứng.”

Chu Vận nhìn con gái đang uống nước nói: “Cái này còn phải xem ý hai vợ chồng son chúng nó nữa.”

Kỳ Nhiên đứng dậy, gắp cho Từ Tri Tuế một miếng cá cô thích ăn, cười nói: “Con đã thương lượng với Tuế Tuế rồi, dự định ngày 5 tháng 8 sẽ đi đăng ký kết hôn.”

“Ngày 5 tháng 8 à…” Chu Vận lấy điện thoại ra xem lịch: “Lễ thất tịch âm lịch sao, ngày tốt đó, về nhà mẹ sẽ chuẩn bị sổ hộ khẩu cho hai đứa.”

Từ Tri Tuế ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng thầm nói: “Còn hơn nửa tháng nữa, không cần gấp gáp vậy đâu mẹ.”

Kỳ Nhiên như nhìn thấu tâm tư của cô, kề sát bên tai cô nhẹ giọng nói nhỏ: “Nếu như có thể, anh ước gì ngày mai sẽ đi đăng ký cùng em luôn.”

Từ Tri Tuế liếc nhìn anh một cái: “Nghĩ hay thế, ngày mai chủ nhật, cục dân chính không làm việc!”

Bữa cơm gia đình kết thúc trong bầu không khí vui vẻ, Kỳ Thịnh Viễn uống ít rượu, không tiện lái xe nên gọi điện thoại cho tài xế đến đón.

Trước khi đi, ông ấy gọi Kỳ Nhiên sang một bên, thấp giọng thì thầm mấy câu. Kỳ Nhiên gật đầu, nhìn theo bọn họ ngồi lên xe rời đi.

“Đi thôi, chúng ta cũng về nhà.” Kỳ Nhiên quay lại, nắm tay Từ Tri Tuế đi về phía bãi đỗ xe.

Từ Tri Tuế nhắm mắt đi theo bên cạnh anh, trong đầu là hình ảnh hai cha con thì thầm với nhau: “Ba anh nói gì với anh vậy?”

“Không có gì, ông ấy bảo khi nào chúng ta lĩnh chứng xong thì cho mẹ anh xem, báo bình an.”

“Chắc chắn rồi.” Từ Tri Tuế gật đầu, không nghĩ nhiều, xoay người vẫy tay với Chu Vận vừa đi từ WC ra.

Sau khi về nhà, cô vào nhà vệ sinh tẩy trang, Kỳ Nhiên nhìn cửa phòng đóng chặt thì yên lặng đi đến bên cạnh Chu Vận.

“Cô, cháu có thứ muốn đưa cho cô.”

Chu Vận đang thêm nước vào bát cho Bugatti, nghe vậy thì bà ấy buông ấm đun nước xuống đứng lên, khó hiểu nhìn anh: “Cái gì vậy?”

Kỳ Nhiên lấy ra một cuốn chứng nhận quyền tài sản màu đỏ và một thẻ ngân hàng từ chiếc cặp mang theo bên ngoài, đưa tay phủi bụi trên bìa đi, trịnh trọng đưa đến tay bà ấy.

“Căn nhà này ở khu Tam Hoàn, viết riêng tên Tuế Tuế, còn tấm thẻ ngân hàng này cô cứ cất kỹ, xem như sính lễ nhà cháu cho Tuế Tuế.”

Thái độ này của nhà họ Kỳ khiến Chu Vận bất ngờ, địa chỉ và diện tích đất trên giấy chứng nhận tài sản càng làm cho bà ấy khó tin, liên tục đẩy tay Kỳ Nhiên về. “Không không, cái này cô không thể nhận, cháu cầm về đi. Cô thật lòng mong hai đứa hạnh phúc, không cần những thứ khác!”

Kỳ Nhiên đè tay bà ấy lại, khẽ cười: “Cô cứ cầm đi, đây là ý của ba cháu. Ông ấy nói, mặc dù cô không nhắc đến bất cứ thứ gì nhưng nhà cháu phải có lễ nghi. Ngôi nhà này là cho Tuế Tuế, cho cô ấy một sự bảo đảm, cũng cho cô cảm thấy thoải mái, không có ý gì khác, cô đừng nghĩ nhiều, cô cứ nhận thay cô ấy đi ạ.”

Nói đến chuyện này, Chu Vận cũng không tiện nói thêm gì nữa, bà ấy gật đầu, đôi mắt đỏ hoe: “Ba cháu có lòng quá.”

Kỳ Nhiên mỉm cười: “Ông ấy là người suy nghĩ khá chu đáo, sợ không cẩn thận khiến cô cảm thấy khó chịu, cháu vẫn còn một căn nhà trên đường vành đai ba, ban đầu định lấy nhà đó làm phòng tân hôn, nhưng cháu biết Tuế Tuế không nỡ sống xa cô, vì vậy sau khi kết hôn bọn cháu vẫn sẽ sống ở tầng trên, để cô ấy muốn gặp cô lúc nào cũng được.”

Chu Vận nói: “Tất nhiên là cô cảm thấy rất tốt, nhưng làm như vậy liệu ba cháu có để ý hay không?”

“Không đâu ạ, ba cháu nói, ông ấy có tuổi rồi, thói quen sinh hoạt khác với đám thanh niên như bọn cháu, nên không cần phải ép buộc sống chung với nhau, chỉ cần có thời gian thì về thăm ông ấy là được ạ.”

“Được.” Chu Vận quay người đi lau khóe mắt: “Vậy thì tốt quá.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN