Nhớ Em - Chương 12: Lật tẩy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Nhớ Em


Chương 12: Lật tẩy


Editor + Beta: Tiểu Hy.

Mùa hè năm 1998 đã đến, trong lớp học có vài cô bé mập mạp bắt đầu phát triển, mặc nội y mềm mại của thiếu nữ, bộ ngực cũng bắt đầu nhô lên.

Các cậu bé trong lớp cũng có ít nhiều thay đổi, trong đó được hoan nghênh nhất chính là Trì Nhất Minh, cậu tới lớp 5 ban 1 còn chưa đến một năm, nhưng đã được hầu hết các bạn nam trong lớp công nhận.

Tan học thường có thể nhìn thấy cậu đá bóng với các nam sinh khác, dáng người như ánh mặt trời đầy sức sống.

Trần Thục Quân, người ngồi cùng bàn với Trì Nhất Minh, lần đầu tiên yêu, đỏ mặt nói với Khương Tuệ: “Hôm nay thầy Lưu ra đề tự luận, Trì Nhất Minh chỉ tốn hai phút liền viết ra, sau đó cậu ấy rất hào phóng cho tớ nhìn.”

Khương Tuệ nhìn chằm chằm cô bé vài giây: “Cậu thích cậu ta?”

Trần Thục Quân giống như bị bỏng: “Đâu… Đâu có!”

Khương Tuệ cũng không vạch trần: “Ừm.” Cô chậm rãi bổ sung, “Không thích là tốt nhất.”

Trần Thục Quân xấu hổ buồn bực trừng mắt cô một cái, rồi quay sang làm bài tập, nhưng tròng mắt của cô bé luôn chuyển đến trên người Trì Nhất Minh, khiến cho lời nói của cô bé không hề có mức độ đáng tin.

Mùa hè bốc hơi nóng lên, Trì Nhất Minh chơi bóng trở về, cậu không câu nệ tiểu tiết, kéo vạt áo lên lau mặt, để lộ bụng.

Làn da của cậu trắng, bề ngoài cũng rất đẹp, từ diện mạo tinh xảo ấy có thể đoán ra cha mẹ của cậu nhất định cũng cực kỳ xuất sắc. Qua mấy năm nữa cậu lớn lên, đem khuôn mặt ấy đi lăn lộn trong giới giải trí cũng kiếm được cơm ăn.

Cũng khó trách trái tim của tiểu thiếu nữ Trần Thục Quân lại nhảy điệu tango.

Trì Nhất Minh viết bài một lát, cậu quay đầu lại nhìn Khương Tuệ: “Khương Tuệ, cho tớ mượn cục tẩy.”

Khương Tuệ không tình nguyện, nán lại một hồi lâu rồi mới lấy cục tẩy từ hộp bút Doraemon của mình ra. Trì Nhất Minh yên lặng nhìn, nhận lấy rồi quay đầu đi, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Cậu mở cặp sách của mình ra, ném cục tẩy này vào.

Bên trong nghiễm nhiên có vài cục tẩy, tất cả đều là của Khương Tuệ.

Trì Nhất Minh nghĩ thầm, khi nào cô nguyện ý nói chuyện với cậu, khi đó cậu sẽ trả cho cô.

Nhưng mà cô bé Khương Tuệ lập trường kiên định, đã gần một năm cô vẫn không chủ động tìm cậu bắt chuyện. Loại hành động ác liệt cố tình nho nhỏ này của Trì Nhất Minh cũng không thể nói cho những người khác, không thể nói khắp nơi là: Trì Nhất Minh cậu ta mượn cục tẩy của cô chưa bao giờ trả. Khương Tuệ không có thói quen nói những điều không hay về người khác.

Trì Nhất Minh nhìn lâu, cũng không cảm thấy khuôn mặt nhỏ xanh xanh tím tím ở bàn sau xấu, xem đôi mắt đào hoa long lanh, còn có tính cách chậm rãi của cô, thoạt nhìn rất ngoan.

Thứ sáu tan học đến phiên tổ hai trực vệ sinh.

Năm nay trong trường đang lưu hành một loại đá phát sáng vào ban đêm có màu xanh lá. Thương gia nhìn trúng thị trường, đem nó làm thành hình trái tim, vì thế các nam sinh nữ sinh của tiểu học cùng sơ trung Ánh Dương dùng nó để thổ lộ.

Thời điểm Khương Tuệ thật cẩn thận xuống lầu vứt rác, vừa lúc gặp được cảnh tượng không muốn gặp nhất.

Bị phân chia dọn nhà vệ sinh chính là Trần Thục Quân cùng Trì Nhất Minh.

Dưới chân cô bé rơi xuống một viên đá phát sáng, đang che miệng khóc.

Trì Nhất Minh nói: “Cậu thật phiền, ngày mai tôi sẽ xin đổi chỗ ngồi.”

Trần Thục Quân nức nở nói: “Sao cậu lại chán ghét tớ như vậy?”

Khuôn mặt tuấn tú của tiểu thiếu niên lộ ra ý châm chọc: “Vì sao tôi phải thích cậu? Cậu không nhìn thấy khuôn mặt to như cái bánh nướng lại có cằm đôi của cậu sao, còn có ánh mắt ghê tởm muốn chết kia nữa, muốn khóc thì khóc trong WC cho đủ rồi ra ngoài, nếu không người mất mặt cũng không phải là tôi.”

Ngôn ngữ cay nghiệt không lưu tình của cậu làm cả người Trần Thục Quân phát run.

Khương Tuệ đang chậm rãi xuống lầu cũng một thân mồ hôi lạnh.

Người như Trì Nhất Minh, dù là thích một người hay là chán ghét một người, đều sẽ chơi bạc mạng như vậy. Lần đầu tiên Khương Tuệ cảm thấy may mắn vì mình chưa được mười một tuổi.

Thời điểm tan học, Khương Tuệ gấp một con hạc giấy màu hồng.

Hốc mắt Trần Thục Quân đỏ bừng, ánh mắt cô bé trống rỗng.

Khương Tuệ cũng không đề cập tới chuyện mình không cẩn thận nghe được, cô ôn nhu sờ sờ đầu Trần Thục Quân, đặt con hạc giấy nhỏ vào lòng bàn tay cô bé. Trần Thục Quân hít hít mũi: “Cảm ơn cậu, Khương Tuệ. Cái này gấp thế nào vậy?”

Khương Tuệ tinh tế chỉ cho Trần Thục Quân.

Cảm giác động tâm của con nít tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sẽ không khắc cốt ghi tâm, nhưng lại cực kỳ đơn thuần.

Mùa thu đến, Khương Tuệ mười một tuổi, lên lớp 6.

Lên lớp mới lại bình chọn ban cán bộ lần nữa, lớp học tổng cộng có 51 người, Trì Nhất Minh lấy được 48 phiếu trở thành lớp trưởng. Trì Nhất Minh đứng trên bục giảng đọc tên thống kê, đôi mắt cậu hơi nheo lại, trong lớp có ba người không bầu cho cậu, hai người trong đó không cần đoán cũng biết là ai — Trần Thục Quân cùng Chu Phong.

Còn có một người, cậu nhìn dòng chữ đoan chính đáng yêu trong tay, mặt trên viết “Lớp trưởng Phương Oánh Oánh”.

Trì Nhất Minh liếc mắt nhìn Khương Tuệ, con nhóc ngốc đang cúi đầu làm bài tập toán. Cô viết chữ rất chậm, mặc dù làm đúng nhưng lúc thi lại viết không kịp.

Trì Nhất Minh lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng.

Con nhỏ xấu xí, cô dám không thích cậu, cậu còn chưa thích cô đâu.

Danh hiệu lớp trưởng cuối cùng vẫn rơi vào tay Trì Nhất Minh.

Đầu mùa đông, nhóm con trai chơi đá bóng trên sân thể dục, sau đó Trì Nhất Minh ra sân trước, cậu im lặng ngồi trên chỗ ngồi, đôi mắt tối sầm.

Chu Phong đi vào, thanh âm không e dè: “Giày của Trì Nhất Minh không phải do tớ đạp nát, ha ha ha, tớ không có mạnh đến vậy, đế giày của cậu ta tự rơi ra, vớ còn bị thủng hai lỗ, sớm đã hỏng rồi.”

Có người kéo kéo cậu ta: “Chu Phong, cậu đừng nói lớp trưởng như vậy.”

Thù trước đó bị anh trai Trì Nhất Minh đánh còn chưa tan, ở trong mắt Chu Phong, Trì Nhất Minh là tên tiểu nhân đê tiện vụng trộm giở trò. Nghe vậy cậu ta nói: “Tớ không có nói dối, không tin các cậu xem giày với vớ của cậu ta đi.”

Các bạn học trong lớp đều lặng lẽ nhìn qua.

Trì Nhất Minh cong ngón chân lại, không có hé răng.

Đây là đôi giày thể thao duy nhất của cậu, không biết là mợ nhặt đôi giày cũ này từ chỗ nào, cậu mang nó vào đôi chân lớn của mình, không nghĩ tới hôm nay đế giày lại bị bung, lộ ra đôi vớ bị thủng hai lỗ bên trong.

Ngồi cùng bàn với cậu là một cậu bé chơi khá thân, nghe vậy an ủi nói: “Trì Nhất Minh, cậu mặc kệ Chu Phong, xin nghỉ trở về đổi giày đi.”

Trì Nhất Minh cười lắc đầu: “Không sao, tan học về đổi được rồi. Tớ không trách Chu Phong.”

Khương Tuệ chớp chớp hàng mi dài.

Hiện giờ thay đổi chỗ ngồi, cô cách Trì Nhất Minh rất xa, thật đúng là lần đầu tiên cô thấy Trì Nhất Minh hào phóng như vậy, trong lúc nhất thời cũng kinh nghi bất định.

Thẳng đến tan học, sau khi tất cả bạn học đều rời đi, trong lòng Khương Tuệ thấy lo sợ bất an, cô biết mình không được dính vào chuyện của Trì Nhất Minh, nhưng cuối cùng, cô vẫn là đi không bao xa lại vòng về.

Đầu mùa đông đã rất lạnh, mùa đông ở thành phố R luôn thích gió thổi.

Khương Tuệ chịu đựng run rẩy nhìn một vòng phòng học, sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt từ nhà vệ sinh.

“Cứu mạng…”

Khương Tuệ cũng bất chấp đó là nhà vệ sinh nam, tháo cây gậy khóa cửa, đi vào mở cửa.

Phía sau cửa, Chu Phong cả người ướt sũng, cậu ta ngã ngồi trên mặt đất phát run, nước mắt nước mũi lấm lem cả mặt.

Khương Tuệ hít một hơi khí lạnh.

Chuyện của Chu Phong thật sự rất náo động, theo cậu ta nói, là Trì Nhất Minh nhốt mình ở bên trong.

Nhưng chuyện này không tìm thấy chứng cứ, Chu Phong đi vệ sinh xong mới phát hiện cửa kéo không ra, kết quả một thùng nước lạnh từ phía trên đổ xuống.

Thời điểm Trì Nhất Minh bị kêu lên hết sức bình tĩnh, cậu nói: “Ngày hôm qua vừa tan học là em về rồi.”

Ngày thường ở lớp học cậu rất hay giúp đỡ mọi người, đá bóng cũng rất giỏi, năm trước thi cuối kỳ là học sinh duy nhất đạt điểm tối đa trong lớp. Giáo viên chỉ hoài nghi một chút rồi kêu cậu về lớp học, hỏi các bạn học đã dọn dẹp hôm đó.

Giáo viên tin tưởng Trì Nhất Minh, nhưng ba mẹ Chu Phong không tin.

Bọn họ đi vào trường học, nhất quyết đòi lại công đạo cho con trai.

“Con của tôi bị người ta đổ nước nhốt trong nhà vệ sinh, hiện tại còn đang sốt cao ở trong bệnh viện! Thế mà mấy người lại nói tìm không ra thủ phạm! Thằng bé nói nghi ngờ thằng nhóc họ Trì ở lớp nó làm, không phải thằng đó thì là ai! Trường học làm vậy với học sinh được sao? Hôm nay không giải thích chuyện này cho xong thì ai cũng đừng nghĩ đến đi học.”

Một nữ sinh nhìn xung quanh lớp rồi đứng lên nhỏ giọng nói: “Thưa cô, em thấy Trì Nhất Minh đi trên đường hình như đã quay lại.”

Trì Nhất Minh trong mắt chợt lạnh xuống.

Khương Tuệ nghĩ thầm, tên hỗn đản Trì Nhất Minh này, rốt cuộc cũng bị lật tẩy rồi.

Thời điểm Trì Yếm bị gọi tới trường, toàn bộ lớp 6 ban 1 đều nghỉ học.

Các thiếu niên thiếu nữ im như ve sầu mùa đông.

Ánh mắt lãnh đạm của Trì Yếm nhìn lướt qua, em trai và giáo viên đang đứng ngoài ban công, trong phòng học có vô số đôi mắt tò mò nhìn ra bên ngoài.

Trì Yếm mặc áo khoác từ năm trước, trên người dính dầu máy sửa xe. Anh tới vội vàng, thậm chí trong túi áo khoác còn có một cái cờ lê.

Trong phòng học có người nhỏ giọng nói: “Đó là anh trai của Trì Nhất Minh sao? Anh ấy cao quá.”

“Một chút cũng không giống Trì Nhất Minh, nhìn có chút hung dữ.”

Qua mùa đông này Trì Yếm đã mười lăm tuổi, thiếu niên trưởng thành rất nhanh, anh đã cao đến 178cm, vẫn mặc bộ quần áo đơn bạc như cũ.

Trì Yếm hơi hơi nghiêng đầu, anh nhìn thấy một đôi mắt trong trẻo bên cửa sổ.

Tiểu thiếu nữ Khương Tuệ ghé vào bên cửa sổ, ánh mắt trông mong nhìn anh.

Trì Yếm dừng chân một chút, vẫn đi tới bên cạnh em trai.

“Chào thầy, em là anh trai của Trì Nhất Minh, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”

Giáo viên Ngữ văn có ấn tượng rất tốt với Trì Nhất Minh, vì thế tận lực công chính nói: “Lớp có một bạn học tên là Chu Phong, ngày hôm qua bị người ta đổ nước rồi nhốt trong nhà vệ sinh, Trì Nhất Minh có hiềm nghi rất lớn…”

Ba Chu Phong ngắt lời thầy: “Cái gì gọi là có hiềm nghi! Con trai tôi nói, chính là thằng nhóc này làm, năm trước sách toán cũng bị thằng ngóc này cắt! Loại người như nó còn xứng đi học sao? Tôi muốn trường học khai trừ nó! Mày là anh nó sao? Tụi bây là lũ nít ranh có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, ông đây tới dạy tụi mày!”

Trì Nhất Minh cắn răng, đôi mắt đỏ ngầu.

Ba Chu Phong đưa tay tát Trì Nhất Minh.

Một người cao lớn nắm cổ tay hắn lại.

Trì Yếm lạnh nhạt nhìn ba Chu Phong.

Mặt ba Chu Phong đỏ lên, phát hiện mình không cao bằng thiếu niên này, cũng không thoát khỏi tay cậu ta được.

Trong phòng học một trận oanh động, các bạn học lớp 6 đều chạy tới xem náo nhiệt.

Chuyện này ngày càng náo động lớn.

Trì Yếm khẽ nhíu mày, ba Chu Phong giơ một tay khác lên, một tiếng “Bốp” thanh thúy vang lên, mặt Trì Yếm bị đánh nghiêng sang một bên.

Không khí an tĩnh.

Gió to tung hoành, Trì Yếm hơi hơi ngước mắt, anh nhìn qua cửa sổ, đối diện với đôi mắt đào hoa đang trừng lớn của Khương Tuệ.

Trì Yếm lãnh đạm nghĩ, loại cảm xúc khuất nhục này, đã sớm cách anh rất xa rất xa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN