Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 10
Phong Phi kéo rèm xuống, hỏi: “Có muốn thay đồ ngủ không? Mặc của tôi nhé?”
Hải Tú hơi xấu hổ, không muốn cởi đồ, nhưng mặc đồ đã đi ngoài đường lên giường thì cũng không hay lắm. Do dự một chốc, cậu cũng đồng ý: “…Ừ.”
Hắn cười, mở tủ ra định lấy đồ ngủ của mình đưa cậu; nhưng chợt nảy ra một ý, giả vờ tìm một lúc rồi bảo: “Hình như tôi để đồ ở nhà anh trai rồi… Tuần trước tôi có ở đấy vài ngày.”
Không để cậu phản ứng, hắn đã nói tiếp: “Để tôi tìm cho cậu một bộ rộng rộng nhé.”
Đóng cửa tủ lại, hắn mở một ngăn khác, lấy một chiếc sơ mi và một cái quần đùi cotton của mình ra, đứng dậy đưa cậu: “Mặc cái này vào đi. Cũng như nhau ấy mà.”
Cậu không thấy có gì lạ cả, cầm đồ đi thay. Áo sơ mi của hắn rất lớn, cậu phải xắn tay áo lên mới vừa được: “Cảm, cảm ơn cậu…. Cậu định ở lại đây à?”
“Cậu ngủ trưa thì được, còn tôi thì không hử?” Phong Phi đưa cậu một cái gối mới: “Ngủ một lúc đi. Tôi cũng nghỉ đã.”
Hải Tú hơi do dự – thực ra cậu không có thói quen ngủ trưa, lúc đi học thì sẽ thức trưa đọc sách. Giờ nằm xuống chưa chắc cậu đã ngủ được, nhưng vừa nãy đã lỡ nói… nên cũng phải giả vờ một chút. Cậu nằm xuống, chớp chớp mắt: “Cậu…”
Hắn ngồi ở đầu bên kia, tựa vào đầu giường, cầm quyển tạp chí: “Ngủ đi. Tôi không làm ồn đâu.”
Cậu ngoãn ngoãn nhắm mắt lại. Hắn để tạp chí xuống, nhìn cậu một chốc, rồi hỏi: “Có thấy gì khác thường không?”
Hải Tú mở mắt ra, mờ mịt: “Là… sao?”
“Không có gì.” Hắn không ngẩng lên: “Tôi sợ cậu không ăn quen đồ ăn ở nhà hàng này thôi. Nếu có gì không thoải mái thì nhớ bảo tôi nhé.”
Cậu hít sâu một hơi, thầm thấy hơi ngượng – có hắn ngồi bên cạnh, cậu không hề khó chịu chút nào, mà ngược lại rất là thoải mái.
Cực kỳ yên tâm.
Hải Tú nhắm mắt lại. Vốn là không buồn ngủ, nhưng nghe tiếng lật sách khẽ khàng của hắn, nghe âm thanh hít thở của hắn, còn ngửi mùi xà phòng nhàn nhạt thơm thơm trên chăn và quần áo…. làm cậu vô thức thiếp đi.
Phong Phi nhẹ nhàng đặt tạp chí xuống, từ từ xuống giường, đi vòng sang bên kia. Hắn hơi cúi người, để tay lên trán cậu… nhiệt độ vẫn ổn.
Lại đặt tay lên cổ tay cậu… Hừm, nhịp tim cũng bình thường.
Hơi thở của cậu rất đều, ngủ đến là say sưa.
Thấy thế, hắn cũng yên tâm. Nhìn cậu mặc áo sơ mi của mình, ngoan ngoãn ngủ yên trên giường, hắn lại nhớ đến một chuyện nào đó.
Trước đây, hắn từng thấy chị dâu mặc áo sơ mi của anh trai mình rồi.
Lúc đó, Phong Phi vừa mới lên cấp hai. Hắn học nội trú, ba mẹ cũng thường xuyên vắng nhà, nên anh trai hắn mới lén lút mang bạn gái mới quen về. Hôm đó hắn đột nhiên về nhà lấy sách, nên mới bắt gặp họ.
Hắn thấy bạn gái của anh trai – cũng chính là chị dâu hắn bây giờ – mặc áo sơ mi của anh hắn, ngồi trên sô pha đọc sách, còn anh hắn thì đang là quần áo cho cô.
Khi ấy hắn đã nghĩ – sau này có bạn gái rồi, hắn cũng sẽ cưng chiều người ta như thế, không để người ta phải động tay làm bất cứ việc gì, chỉ cần mặc đồ của hắn, mỗi ngày đều thật vui vẻ là được.
Phong Phi lại nhìn Hải Tú, mỉm cười đứng dậy – bạn gái thì chưa tìm thấy đâu, nhưng lại có Hải Tú này được lời trước rồi.
Hắn lại ngồi xuống cạnh cậu, lơ đãng đọc báo.
—
Hải Tú ngủ tròn hai giờ.
Nhìn vẻ ngơ ngác sau khi tỉnh dậy của cậu, hắn bật cười: “Hôm qua cậu không ngủ sao?”
Cậu vẫn ngẩn người ra, không phản ứng kịp, nhìn xung quanh một chốc rồi mới nhận ra – đây là nhà của Phong Phi! Hắn ném quần áo sang cho cậu: “Mặc đồ vào trước đi đã.”
Nhìn đồng hồ, cậu vội vã mặc đồ. Hắn cười nhạo: “Nằm trên giường tôi ngủ ngon thế phỏng?”
Cậu bị hắn trêu mà đỏ bừng mặt, bèn đánh trống lảng: “Đã bốn giờ rồi… Không phải cậu định, định chuẩn bị đồ nướng sao…”
“Chà, đúng là hết ngủ lại ăn nhỉ.” Hắn đưa cậu cái áo lông của mình: “Quần áo cậu mỏng quá, ta lại nướng đồ trong sân. Mặc nó vào đi.”
Để cậu mặc đồ chỉnh tề vào rồi, hắn liền dẫn cậu xuống.
“Trong nhà có máy nướng thịt đấy, nhưng tôi nghĩ… làm món này phải tự tay nướng lửa thì mới ngon.” Phong Phi xắn tay áo lên, cho từng cục than được hun sẵn vào bếp nướng đã được chuẩn bị từ trước. Thấy Hải Tú định giúp, hắn liền cản lại: “Cậu đừng sờ vào, bẩn lắm. Vào tủ lạnh lấy mấy cái hộp bảo quản kia ra đây.”
Cậu ngoan ngoãn đi. Hắn nhanh tay đặt xong than củi, sắp xếp khay và lưới nướng, rồi rửa sạch tay, đi giúp cậu bê đồ.
Chuyển hết đồ ra ngoài rồi, Phong Phi liền trải một tấm bạt lên mặt cỏ. Hai người ngồi trên bạt, cùng xiên thịt đã ướp vào que.
Nhìn bộ dụng cụ nướng đầy đủ của nhà hắn, Hải Tú vừa xiên thịt vừa trầm trồ: “Tuyệt thật đấy… Cái gì cũng có hết!”
Hắn cười nhạt, xiên hết thịt và rau dưa rồi mới đáp: “Mua bao nhiêu năm rồi mà đây mới là lần đầu dùng nó đấy. Chưa mua thì ai cũng thích thú lắm, mua rồi thì chẳng ai có thời gian. Quá phiền!”
Cậu vô thức hỏi: “Thế sao hôm nay lại…?”
“Cậu nói xem?” Hắn đứng dậy đi lấy gia vị: “Rồi rồi, đừng có lén cười nữa. Cẩn thận miệng nứt đến tận mang tai đấy.”
Hải Tú vẫn cúi đầu cười – vì chiêu đãi cậu nên hắn mới tình nguyện chịu phiền á!
Một giờ sau, mọi thứ cũng đã xong.
Thịt và rau dưa được cậu xiên vào từng que ngay ngắn, xếp thành một chồng lớn để gọn trên mâm. Hắn lấy nước sốt mà cô giúp việc đã pha sẵn ra, để trên bàn.
Phong Phi đốt lửa lên, chỉ một chốc là bếp đã nóng. Đặt thịt lên bếp, quẹt nước chấm mấy lượt, chẳng bao lâu sau, hương thơm đã lan tỏa khắp sân.
Trưa nay Hải Tú ăn không nhiều, nên giờ cũng đói bụng. Hắn sợ cậu phỏng nên không cho cậu đụng vào, làm cậu cứ ngoan ngoãn đứng một bên, chờ đợi ~
Hắn lật qua lật lại xiên thịt, nghiêng đầu nhìn Hải Tú, cười cười: “Đói thật rồi sao?”
Cậu gật gật đầu, nom có vẻ đáng thương. Chẳng qua tay hắn đang không rảnh, chứ không thì nhất định hắn phải xoa bóp mặt cậu một phen! Nhìn ra đằng sau, hắn bảo: “Cậu lùi sang bên này đi. Đằng đó là hướng gió đấy, không cẩn thận thì ám hết mùi lên người.”
Cậu ngoan ngoãn dịch đến gần hắn, không để ý thấy – hắn đang nhoẻn miệng cười.
Đợi mãi, cuối cùng thịt cũng được nướng xong. Phong Phi đưa cho cậu, cười khẽ: “Sang kia ăn đi. Ở đây có khói.”
Cậu không nghe, vẫn đứng cạnh hắn, thè lưỡi vì nóng, vừa thổi vừa ăn. Hắn liền đặt rất nhiều xiên nướng lên bếp, rồi lôi cậu sang bên kia vừa ăn vừa uống bia.
“Cậu có khó chịu ở đâu không?” Uống một ngụm bia, hắn hỏi cậu: “Có buồn nôn không? Hay chân tay run rẩy chẳng hạn?”
Hải Tú đang ăn đến là chăm chú, nghe hắn hỏi vậy thì ngẩng lên: “Run… cái gì cơ? Không, tớ không buồn nôn hay gì cả.”
“À, không có gì đâu…” Hắn nhìn kỹ đầu ngón tay cậu, xác định cậu hoàn toàn ổn thì cũng yên tâm hơn. Mọi chuyện đúng như bác sĩ đã nói… Hắn bóp lon bia ném sang một bên: “Trưa nay ăn xong tôi không thoải mái lắm, nên sợ là cậu cũng vậy.”
Cậu căng thẳng: “Cậu khó chịu sao? Sao không nói tớ biết, giờ cậu thấy thế nào?”
“Tôi ổn.” Hắn cười nói: “Cậu không sao thì chắc vấn đề không phải ở đồ ăn đâu. Hẳn là tôi ăn nhanh quá, hoặc là dạ dày vốn không được khỏe.”
Cậu nhíu mày: “Thế mà cậu còn uống bia…”
“Trưa nay thì thế, nhưng giờ thì ổn rồi.” Hắn đứng dậy: “Cậu cứ ăn đi, tôi đi lật thịt. Không thì cháy mất.”
Phong Phi đi rồi, Hải Tú vẫn không yên tâm, liền đi theo dính sát bên người hắn, do dự hỏi: “Hay cậu cứ uống thuốc hỗ trợ tiêu hóa đi nhé? Mà, mà dạ dày cậu đang khó chịu, không nên ăn nướng đâu…”
“Giờ tôi đang rất thoải mái.” Hắn quay lại liếc cậu: “Dạo này cậu không nói lắp với tôi nữa nhỉ?”
Cậu ngạc nhiên – chính cậu cũng không nhận ra điều đó: “Ơ… tớ, tớ…”
“Chậc.” Hắn tặc lưỡi: “Tôi không nên nói mới phải. Cậu lại thế rồi kìa.”
Cậu không nhịn được, bật cười. Nghĩ lại thì, đúng là gần đây tình trạng của cậu đã khá lên nhiều lắm. Cậu vẫn đang giúp cô Nghê thu và trả vở, thường thì hắn không chủ động giúp cậu, nhưng khi cậu không nhớ được người thì hắn sẽ nhắc cho. Đến bây giờ, thì thỉnh thoảng cậu cũng nói chuyện được với vài người trong lớp.
Cậu biết ơn hắn vô cùng: “Là nhờ cậu cả…”
Khóe miệng hắn hơi cong lên, đang định tranh công thì cậu đã lắp bắp nói tiếp: “Và cả… cô Nghê nữa…”
“…”
Hắn quay đi, tiếp tục nướng thịt, đột nhiên cảm thấy… cạn! lời!
Ăn xong xiên thịt, cậu cũng xông vào giúp hắn một tay. Hai người làm nên nhanh hơn hẳn, cuối cùng, hắn còn nướng thêm cá với vài con cua, bày hết lên khay, nom rất phong phú.
Nướng xong, hắn đang định đổ nước lên than thì bị cậu cản lại: “Làm, làm thế thì lần sau sẽ không dùng được nữa…”
“Không biết lần sau là bao giờ.” Hắn đổ chai nước xuống: “Dập hết đi thì tôi mới yên tâm. Đi ăn thôi, để mai cô giúp việc đến dọn chỗ này.”
Hai người ngồi trên bạt, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Nhắc đến anh trai mình, Phong Phi thổn thức: “Anh ấy hơn tôi tám tuổi, còn đánh tôi nhiều hơn ba tôi đánh nữa. Cơ bản là không phải kiểu lớn – lên – bên – nhau như cậu đang nghĩ đâu. Khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, thì anh ấy cũng lên cấp hai rồi.”
Đồ nướng ra hơi nhiều, dù hai người đều thích nhưng vẫn còn dư. Cuối cùng, cả hai đều ăn đến no căng cả bụng, hắn dọn dẹp xong liền lôi cậu về phòng.(ấm no xong bắt đầu tư dâm dục phỏng?)
Về phòng rồi mới thấy chỗ hoa quả mà Hải Tú đã gọt sẵn – cậu cũng chẳng nhớ mình làm vậy bao giờ nữa. Phong Phi nhìn mà không nỡ bỏ, đành cố ăn phần lớn, còn lại thì vào hết bụng cậu.
Hắn vốn định ăn cơm xong sẽ dẫn cậu đi chơi, bây giờ thế này, xem ra chỉ có thể đi bộ trong phòng thôi.
Hai người thoi thóp nằm trên sô pha tiêu thực. Thấy ổn ổn rồi, Phong Phi liền lên tầng lấy bài tập xuống; ngồi xuống đất, để vở lên sô pha, bắt đầu chép. Hải Tú thì đọc tờ tạp chí mà hắn cầm buổi trưa, nghe TV đang chiếu một chương trình truyền hình thực tế mới nổi. Mỗi người một việc, không động đến nhau.
“Chậc…” Hắn đột nhiên tặc lưỡi một cái.
“Hả?” Cậu ngẩng lên từ tạp chí: “Cái, cái gì cơ?”
“Đề này này, “sau câu thơ là gì Đồng cư Trường Can lý* là gì?”… Cậu xem, Lý Bạch đã viết gì này.” Hắn cầm quyển vở, nhấn mạnh lại: “Sống chung, làm lâu, ở trong?**”
*gốc là [ 同居长干里 ], thuộc Trường Can hành của Lý Bạch. Chi tiết xem ở.
**đồng cư ( 同居): sống cùng; trường can ( 长干): làm lâu; lý ( 里): ở trong. Mà cái gì ở trong ấy nhỉ OvO~
Nhướn mày nhìn cậu, hắn cười nhạo: “Ông ta đã viết cái quái gì vậy?”
Mặt cậu đỏ bừng lên, vội la: “Là can ( 干) (bờ sông) cơ! Cậu, cậu ngắt kiểu gì thế…”
“Thì đúng là can ( 干) (làm)*** đấy còn gì?” Phong Phi đúng chuẩn người dâm nhìn đâu cũng thấy dâm, nhướn mày nói: “Cậu thử tưởng tượng xem…”
***Đồng âm chăng….
Hải Tú suy sụp: “Trường Can là một địa danh! Đồng cư Trường Can lý/ Lưỡng tiểu vô hiềm sai! Từ thanh mai trúc mã cũng là từ bài thơ này mà ra đấy!”
Mặt hắn cứng đờ lại: “À…” Đoạn cúi đầu chép tiếp, mặc kệ cậu đỏ bừng mặt tiếp tục đọc báo.
Nửa giờ sau, hắn lại chần chừ hỏi: “Từ thanh mai trúc mã thì tôi biết, nhưng ở chung… nghĩa là sao?”
Nghe vậy, mặt cậu lại ửng hồng lên, nhỏ giọng đáp: “Câu đó có nghĩa là… Hai đứa trẻ từ nhỏ đã cùng sống ở đất Trường Can, chưa từng nghi ngại nhau điều gì.”
Chép xong bài rồi, Phong Phi đóng nắp bút lại, đứng dậy đến trước mặt Hải Tú. Cúi người, chống hai tay lên sô pha, vây cậu vào lòng mình; nhìn cậu, hắn cười hỏi: “Giờ tôi đang mười bảy, cậu thì mười sáu, từ giờ hai ta sẽ ở cùng nhau… Vậy có tính là thanh mai trúc mã không?”
Sev:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!