Nhỏ Xấu Xí,Cô Là Ai?
Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Phi Phi và Tuệ Tuệ 9
– Chắc chắn Vương Hữu Tuệ có liên quan đến chuyện này. Chúng ta đi tìm cô ta tính sổ.
– Đúng vậy. Hôm qua chính mắt tôi nhìn thấy hai người đó lên sân thượng cùng nhau, chắc chắn cô ta đã làm gì đó thì Mặc Khanh của chúng ta mới chuyển trường.
– Đi…chúng ta đi tìm cô ta.
Cả một đội fans nữ của Lý Mặc Khanh cùng nhau kéo đến lớp của cô. Bên ngoài cửa lớp, cô và Lâm Nhi đã nghe thấy tiếng ồn ào nhưng cô không biết rằng bọn họ đang kéo đến để “xử lý” cô. Hữu Tuệ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã bị bọn fans nữ chọi trứng gà vào người rồi. Đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải chuyện như thế này.
– Hữu Tuệ, mày có sao không? Các người…ĐANG PHÁT ĐIÊN GÌ VẬY HẢ? – Lâm Nhi và Duy Minh vô cùng tức giận trước sự việc đang xảy ra.
Ngay sau đó, Lâm Nhi không ngại thẳng tay bóp cổ một trong những fans nữ của hắn.
– Nói! Các người tại sao lại làm vậy? Nếu cô muốn sống thì tốt nhất là nên nói sự thật – ánh mắt của Lâm Nhi trở nên vô cùng đáng sợ, lúc này Lâm Nhi đã hoàn toàn thoát khỏi hình ảnh của một cô gái đáng yêu, thay vào đó là một người có thể sẵn sàng xuống tay giết người.
– Ặc…cô điên rồi sao??? Tất cả là tại con hồ ly tinh đó, cô ta đã làm gì mà Mặc Khanh của chúng tôi lại chuyển trường…
– Hắn ta chuyển trường thì có liên quan gì đến Hữu Tuệ? – Duy Minh cáu gắt nói.
Hữu Tuệ vẫn luôn im lặng, cô không chọn cách nhiều lời với bọn họ mà cô muốn thẳng tay trừng trị những kẻ đã đối xử với mình như thế này. Khí chất của cô thật là giống với La Thanh Thanh, mẹ của cô cũng vô tình tàn nhẫn như vậy.
Ngay sau khi cô hạ gục hết đám fans nữ đó thì cũng là lúc ban giám hiệu nhà trường và Hoàng Phi đến nơi. Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng đó, ai nấy cũng đều khiếp sợ. Tuy rằng cô chính là người ra tay đánh bọn fans nữ kia nhưng không một ai dám lên tiếng nói gì. Hiệu trưởng chỉ cho người dọn dẹp mớ hỗn độn mà cô vừa gây ra.
Hoàng Phi vội vàng lấy ra chiếc khăn tay để lau vết bẩn trên người cô.
– Hoàng Phi, đưa em về nhà.
Hoàng Phi không hỏi cô bất kỳ câu nào, anh nghe theo lời cô, im lặng đưa cô về nhà. Còn về chuyện ngày hôm nay, tự anh có cách giải quyết của mình. Nhưng trước khi đi, Hoàng Phi không quên “dặn dò” ngài hiệu trưởng.
– Chuyện ngày hôm nay, nếu như ông để bất kỳ ai tiết lộ ra ngoài thì ông chuẩn bị về hưu được rồi.
– Tôi biết rồi. Cậu cứ yên tâm – ngay cả hiệu trưởng cũng phải kiên dè trước Hoàng Phi và Hữu Tuệ. Ngài Hiệu Trưởng nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Hoàng Phi đưa Hữu Tuệ về nhà thì anh liền gọi Lâm Nhi đến chăm sóc cho cô, sau đó anh một mình lái xe rời khỏi nhà mà không để lại bất cứ lời nhắn nào cho cô.
Lâm Nhi nhận được điện thoại của Hoàng Phi, Lâm Nhi nhanh chóng bỏ dở tiết học để đến nhà cô, nhưng nào ngờ…khi Lâm Nhi đến thì Hữu Tuệ đã trốn nhà đi rồi.
Ngay sau Hữu Tuệ ra khỏi nhà, cô liền cho người điều tra Lý Mặc Khanh đang ở đâu, sau đó cô bắt taxi đi đến đó. Cô thực sự muốn biết tại sao hắn ta lại đột ngột chuyển trường, đã vậy sau khi hắn ta chuyển đi còn để lại cho cô một đống rắc rối.
– Lý Mặc Khanh cậu chờ đó, tôi nhất định xử đẹp cậu.
Đàn em của cô cho biết Lý Mặc Khanh đang một mình uống rượu ở quán bar. Trước lúc Hữu Tuệ đến thì hắn đã uống hết mấy chai rượu whisky rồi, nên khi cô vừa đến nơi thì đã nhìn thấy hắn ta đang gây rối đánh người.
– Lão đại, hôm nay chị đến một mình sao?
Anh quản lí quán bar vừa nhìn thấy cô thì đã cong đích chạy đến. Thường ngày cô và bạn bè của mình đến đây uống rượu nhảy nhót các kiểu nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt, cô chỉ muốn giải quyết tên đang gây rối kia. Hữu Tuệ đang không rõ tình hình trước mắt, cô quay sang hỏi quản lý.
– Chuyện gì vậy? Sao ồn ào thế?
– Xin lỗi lão đại, người đó là Lý Mặc Khanh, anh ta đã uống rượu suốt hai tiếng rồi nên bây giờ rất say. Em sẽ nhìn chống cho người đi giải quyết ngay ạ – anh quản lý toát mồ hôi. Anh ta sợ rằng vụ ẩu đả đó ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, nếu như cô tức giận, thì người quản lý quán bar bé nhỏ này e rằng không giữ được mạng.
– Không cần! Tôi tự giải quyết.
Hữu Tuệ xông vào bên trong cuộc ẩu đả một cách hiên ngang. Đầu tiên cô cần ném tên Lý Mặc Khanh sang một bên rồi mới giải quyết mấy tên còn lại.
– Trông chừng hắn ta- cô quay sang ra lệnh cho anh quản lý trông coi hắn.
Bọn người ỉ đông hiếp yếu đánh Lý Mặc Khanh đến nỗi gương mặt thiếu gia tập đoàn Lý thị đã bị người ta đánh không còn nhận ra mặt mũi nữa rồi. Bọn người này…cô hình như có chút quen mắt thì phải.
– Con nhỏ không biết điều này ở đâu ra vậy hả? Đừng tưởng xinh đẹp thì bọn này không ra tay nhé!
– Khôn hồn thì nhanh tránh ra.
– Đánh người của tôi còn dám to tiếng ở đây? – Hữu Tuệ không chần chừ gì thêm nữa mà cô liền lập tức lao đến đánh gục bọn chúng chỉ vỏn vẹn vài phút. Đây là hậu quả của những ai dám đụng đến đồ của cô.
Sau khi giải quyết xong bọn chúng, cô quay sang nhìn cái tên bị đánh bầm dập kia. Rõ ràng là không biết đánh nhau nhưng cứ hay thích gây sự với người khác. Lần này không có cô xuất hiện để giúp hắn thì e rằng cái mạng nhỏ này của hắn ta đã sớm không còn nữa rồi.
Lúc này Hữu Tuệ lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Duy Minh:
– Cho cậu 5 phút lăn đến Night Bar để vác xác tên bạn thân vô dụng của cậu về.
– Hả? Cái gì mà Night Bar?
Duy Minh đang tắm thì vội vội vàng vàng chạy ra nghe điện thoại, Duy Minh chưa kịp hiểu cô nói gì thì đã cúp máy mất tiêu. Mặc kệ…vẫn là nhanh chóng đến đó rồi tính.
Trong lúc đợi Duy Minh đến để đưa hắn đi thì cô đã gọi cho một số đàn em của mình để giải quyết bọn người hổ báo lúc nãy. Chắc đêm nay bệnh viện sẽ bận rộn lắm đây.
Đúng 5 phút sau, Duy Minh có mặt tại quán bar mà Hữu Tuệ đã nói. Duy Minh chưa kịp mặc đồ nghiêm chỉnh thì đã vội vã lái xe đến đây ngay lập tức, cậu chỉ cần trễ một chút thôi thì số mạng của cậu cũng giống như bọn hổ báo lúc nãy.
– Cậu đưa hắn ta về đi – Hữu Tuệ đưa ngón tay về phía người thanh niên đang nằm trên ghế sofa.
– Mặc Khanh???Sao cậu ta lại ở đây? Chuyện gì xảy ra với cậu ta thế này? Hữu Tuệ…là do cậu đánh cậu ta sao?
Cô thật muốn đánh cho cái tên Duy Minh này một trận để cậu ta cùng chung số phận với bọn người đó, nhưng làm người cô không nên chấp với tên ngốc.
– Đợi khi nào hắn ta tỉnh dậy thì cậu tự hỏi hắn ta. Tôi về trước đây! – Hữu Tuệ ngay sau đó liền lái xe quay về biệt thự Vương gia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!