Nhóc À! Anh Chấm Nhóc Òi
Chương 31: End =))
Đang ngủ thì cậu bị đánh thức bởi Tiêu Quân, cậu từ từ mở mắt, ngồi dậy. Giữa trưa rồi? Cậu kéo Tiêu Quân lại ôm chặt.
– Ba nhỏ, xuống ăn trưa thôi.
Cậu dụi dụi mắt, miệng nhép nhép vài cái.
– Con xuống dưới nhà trước đi. Ba nhỏ đi rửa mặt cái đã.
Cậu bé ngoan ngoãn nghe lời cậu mà đi xuống nhà. Cậu thở dài, lấy vali cậu bỏ vài bộ quần áo vào. Kéo vali xuống, cậu vào bàn ăn, Tiêu Quân nhìn 2 Ba. Tiêu Quân muốn cả gia đình nói chuyện vui vẻ. Tiêu Quân muốn được 2 Ba đút ăn. Cậu ăn được vài 3 đũa rồi không ăn nữa, anh khó chịu nhìn cậu.
– Ăn cho hết rồi đi đâu thì đi.
Cậu cúi đầu ăn cho hết. Ăn xong, cảm giác buồn nôn đột nhiên dâng lên cổ họng. Cậu lặp tức chạy vào phòng vệ sinh ói hết. ( Hự Hự) Anh lo lắng, ừ lo thế thôi chứ không dám lại gần cậu. Tiêu Quân chạy theo cậu, nhấc ghế vỗ vỗ lưng.
– Ba nhỏ có sao không?
Cậu thở dốc, lấy nước rửa mặt. Cậu cười, một nụ cười gượng. Tiêu Quân hiểu, Tiêu Quân biết. Tiêu Quân ôm cậu. Cậu vuốt má Tiêu Quân.
– Con ngoan ngoãn ở với Ba lớn. Ba nhỏ về Mĩ tuần sau Ba nhỏ về.
Tiêu Quân bình tĩnh gật đầu:
– Dạ
Cậu hôn trán Tiêu Quân.
– Không được nói với Ba lớn. Nghe chưa.
Cậu nháy mắt với Tiêu Quân một cái. Cậu và Tiêu Quân đi ra ngoài. Anh nhìn, vội làm lơ. Cậu kéo vali đi, luyến tiếc nhìn Tiêu Quân một cái.
– Ba về sớm.
Cậu đi. Ừ. Cậu đang muốn anh đi lại níu tay. Anh nhìn chăm chăm xuống bàn. Cậu đi rồi đấy. Tiêu Quân nhìn anh. Anh cũng nhìn lại cậu bé. Tiêu Quân thất vọng vì anh lắm phải không?
– Tiêu Quân, con đi chơi với ba không?
Tiêu Quân gật gật đầu. Cậu bé rất tự lập. Tự đi lên phòng thay đồ. Không cần anh giúp. Có lẽ Hào đã dạy cậu bé. Anh nhớ lại anh của lúc nhỏ, cũng giống cậu bé. Tự lập. Anh cũng lên phòng thay đồ. Khi xong 2 Ba con đi chơi công viên, mua sắm rất nhiều đồ a~. Anh nhớ cậu. Lúc này anh cảm thấy rất nhớ cậu. Đáng ra anh phải nói từ ” Xin lỗi “. Anh không nghe cậu giải thích. Anh làm cậu tổn thương nữa rồi.
2 Ba con anh đi chơi tới tối khuya mới về. Cậu bé kể rất nhiều về cậu lúc cậu ở bên Mĩ. Đêm nay anh và Tiêu Quân ngủ chung.
– Ba lớn không thương Ba nhỏ.
Anh nhìn cậu bé.
– Sao con nói vậy?
Cậu bé cười, cười về cái gì vậy?
– Con thấy Ba lớn vô tâm với Ba nhỏ.
Đến cả con nít cũng nói thế. Anh vô tâm thật sao? Anh xoa xoa lưng cho Tiêu Quân để cậu bé nhanh chìm vào giấc ngủ. Lúc này anh muốn ôm cậu. Ôm thật chặt. Anh mở tủ lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho cậu.
– ” Bảo bối, anh xin lỗi “
Cậu đang trên máy bay nên không nhận được tin nhắn. Không thấy cậu trả lời, anh nghĩ chắc giờ này cậu cũng ngủ rồi nên thôi. Chắc đêm nay sẽ dài đây. Haizz.
=============================================================
Sáng, anh thức dậy. Tiêu Quân vẫn còn ngủ. ” Ting ” tiếng tin nhắn. Anh vui mừng vội mở lên xem. ” Chúng ta có thể gặp nhau không? Lần cuối. Ở quán Cafe King. ” Anh đánh thức Tiêu Quân dậy.
Sau một hồi VSCN, anh dắt Tiêu Quân tới quán Cafe King. Cậu bé nhìn cô. Cô nở nụ cười giả tạo. Cô biết đây là con của anh. Anh kéo ghế cho cậu bé ngồi. Cô nắm tay anh.
– Chúng ta yêu lại được không anh. Em không như vậy nữa. Em sẽ yêu thương con của cậu ta như con em.
Anh rút tay lại, Tiêu Quân đưa tay vào túi anh lấy điện thoại lén gọi cho cậu. Cậu bắt máy định lên tiếng thì.
– Có được không?
Giọng Tử Tử? Sao lại là giọng của cô ta?
– Tôi yêu Hào. Đừng phiền tôi nữa.
Cậu nghe lầm sao? Tiêu Quân đưa điện thoại trước mặt anh. Anh giật mình, lấy điện thoại.
– Hào.
Cậu im lặng vài phút, cậu phải vui hay buồn đây?
– Anh đang ở cùng Tử Tử?
Anh nhìn Tiêu Quân rồi véo má cậu bé một cái.
– Phải.
===================================================================
Cậu về, cậu nhớ anh a~. Cậu lên công ti, mở cửa vào thì thấy anh đang ngủ còn Tiêu Quân thì đang ngồi trên Sofa nghịch điện thoại. Cậu nhìn Tiêu Quân. Tiêu Quân thấy cậu liền giấu điện thoại ra sau lưng. Cậu đi lại ôm Tiêu Quân:
– Ba nhỏ nhớ con.
Tiêu Quân ôm cậu.
– Ba lớn những ngày qua rất đáng thương. Làm việc từ tối đến sáng. Bây giờ Ba lớn dậy không nổi a~.
Cậu buông Tiêu Quân ra, đi lại chỗ anh. Thì thầm vào tai anh:
– Lão Công, em về rồi.
Anh cười gian bật dậy nắm tay cậu kéo vào người anh.
– Bảo bối, em gan lắm. Dám trốn anh đi đến giờ mới về.
====================================================================
– Bảo bối chịu cưới anh đi.
Cậu bĩu môi, nhìn hộp nhẫn kim cương anh để trước mặt.
– Không.
Anh mặt dày nắm tay cậu đeo vào.
– Mặc kệ em đồng ý hay không. Chỉ biết em là của anh thế đủ rồi.
Đám cưới của 2 đứa nó là vậy đấy. Nhẹ nhàng. 2 đứabiết. Nói chung là 2 nó Đám Cưới Trùm Mền.
======================================================================
Tối, 3 người ngủ chung. Anh nằm giữa. Đợi Tiêu Quân ngủ. Anh quay qua ôm chặt cậu =)) Tay mò vào trong áo xoa xoa nhũ hoa. Cậu lườm anh một cái rồi đẩy tay anh ra quay lưng đi.
– Biến thái.
Anh đâu chịu yên. Dùng tay mình luồn vào quần cậu chọt chọt tiểu huyệt nhỏ. Cậu rùng mình rên nhỏ giọng sợ Tiêu Quân nghe thấy. Anh được nước làm tới, dùng ngón tay đâm sâu vào.
– Ư..
Tiêu Quân đột nhiên lên tiếng làm 2 người giật mình:
– Ba nhỏ giảm giọng lại. Ba lớn cử động nhẹ thôi nếu không muốn cho người khác biết 2 người đang làm chuyện mờ ám.
Cậu bé tự giác ngồi dậy đi sang phòng kế bên. Dương Hạo thầm tự hào. ” Úi”ss giờ, con mình giống ai mà khôn ngoan thế nhở “
– Ranh con.
Cậu muốn thót tim ra ngoài. Anh cười nham, trở mình đè lên người cậu.
– Bảo bối. yên tâm rồi chứ.
Cậu lắc đầu kịch liệt.
– Hào, em có tiểu bảo bối.
Anh có nghe lầm không? Lại có thêm tiểu bảo bối rồi.
– Thế để anh kiểm tra nào. =))
===========================================================================
End rồi nghen =))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!