Nhóc Cà Lăm - Chương 109: 109: Có Điểm Rồi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Nhóc Cà Lăm


Chương 109: 109: Có Điểm Rồi!


Trình Hâm và Tạ Thế Kiệt đưa Trần Hân về nhà, ngủ ở đấy một đêm.

Muỗi nhà Trần Hân rất mê mùi của Tạ Thế Kiệt, đốt cu cậu cả chục “dấu hôn” lên mặt.

Tạ Thế Kiệt không ngừng kêu khổ, từ đấy về sau hễ nghe “về quê” là sợ.
May mà sáng hôm sau, cả bọn đã cùng về thành phố, bởi vì tiệc cám ơn thầy cô sẽ cử hành ngay.

Học sinh lớp A6 đều giao hẹn: Vắng ai thì vắng chứ không thể vắng Trần Hân.
Trong tiệc cám ơn, các thầy uống rất nhiều, bởi học sinh đứa nào cũng thay phiên nhau chúc rượu.

Phương Tuyển và Chu Tung là hai giáo viên được yêu thích nhất, hôm nay bị ép uống đến sắp nôn ra.

Chu Tung bảo thế này mà là tiệc cám ơn à, thực ra là dịp chúng nó trả thù các thầy vì làm “giám ngục” lâu nay thì có.
Ngoài các thầy giáo, những người bị chúc rượu nhiều nhất phải kể đến Trần Hân.

Kỷ niệm đáng nhớ nhất của lớp 12A6 chính là mọi người cùng nhau chống chọi vượt qua khó khăn khi Phương Tuyển bị thương hồi học kỳ 2 năm lớp 11, mà nhân vật không thể thiếu trong “chiến công” lẫy lừng này chính là cậu học bá lắp bắp.

Trong lòng nhiều bạn học, Trần Hân giữ một vị trí thân thiết hơn cả thầy giáo.

Thậm chí nhiều năm sau, bọn họ có thể đã quên mất thầy nào dạy môn gì, nhưng còn Trần Hân thì không ai quên được.
Trần Hân không chịu được, chạy vào nhà vệ sinh nôn, Trình Hâm anh hùng cứu mỹ nhân, say khướt gục trên bàn ngủ thẳng.

Tan tiệc, một số bạn còn muốn đi hát karaoke, nhiều bạn hưởng ứng ngay.

Chẳng mất chốc, sảnh tiệc náo nhiệt đã vắng tanh vắng ngắt.
Có bạn thấy Trình Hâm và Trần Hân ngồi bất động, đến hỏi có cần giúp gì không.

Trần Hân khoát tay bảo: “Không sao, các, các cậu cứ đi chơi đi!” Từ lúc nôn xong, Trần Hân không uống nữa, bây giờ thấy dễ chịu hơn một chút.

Trình Hâm ngáy khò khò bên cạnh.

Hắn cao hơn Trần Hân mười mấy xentimet, nặng hơn vài chục cân.

Thấy mọi người về gần hết, cậu đã thử dìu Trình Hâm đứng lên nhưng không xê xích được tí nào, đành ngồi vật xuống thở phì phì.
Phương Tuyển gọi cậu: “Trần Hân, lại đây thầy nhờ tí!”
Trần Hân nhìn sang.

Bàn thầy cô chỉ còn mỗi Phương Tuyển với Chu Tung.

Cậu đi đến: “Thầy gọi em ạ?”
Tửu lượng Phương Tuyển không tệ, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, chỉ có điều chân tay nhuyễn cả, khào khào nói: “Em cầm chứng minh thư của thầy ra tiền sảnh thuê hộ một gian phòng nhé.”
Trần Hân gật gật đầu: “Vâng ạ.

Một phòng thôi ạ?” Còn thầy Chu nữa cơ mà?
Phương Tuyển nhìn sang Trình Hâm đang ngủ say như chết, nheo mắt đánh giá hắn rồi bảo: “Thôi, hai đứa đừng về.

Thuê thêm phòng nữa, ngủ dậy rồi tính sau.”
Trần Hân suy nghĩ một chút: “Vâng ạ.”
Thế là Trần Hân xuống lầu, ra quầy tiếp tân thuê hai gian phòng có giường lớn! Cậu đưa cho Phương Tuyển một thẻ, còn mình cầm thẻ còn lại, lảo đảo nửa vác nửa lôi Trình Hâm xềnh xệch vào thang máy.

Vừa vào phòng, Trần Hân dùng chút sức lực cuối cùng kéo Trình Hâm lên giường ngủ rồi ngồi th ở dốc, sau đó lấy khăn ướt xoa xoa lên mặt hắn một hồi, cảm thấy mệt lử.

Mặc cho Trình Hâm ngủ, Trần Hân vào phòng tắm tắm một cái.

Tắm xong, mới sực nhớ ra không có quần áo thay, bèn lấy khăn tắm quấn tạm bợ rồi nằm vật ra ngủ.
Trần Hân ngủ không biết trời trăng gì nữa.

Lúc tỉnh dậy thấy đầu đau như búa bổ, mở mắt ra, vừa muốn ngồi dậy đã bị một cánh tay ngăn lại.

Nhìn sang, thấy Trình Hâm đã tỉnh tự lúc nào, đang toe toét cười nhìn mình: “Chào buổi sáng!”
Trần Hân xoa xoa thái dương: “Mấy giờ rồi?”
Trình Hâm ngáp một cái: “Hơn mười giờ.

Nhóc thông minh thế, còn biết xuống tiếp tân thuê phòng nữa!”
Trần Hân nói: “Thầy Phương bảo.”
Trình Hâm chống khuỷu tay nhổm dậy rồi lật sang trùm lên người Trần Hân như hít đất, từ trên cao nhìn xuống mặt cậu: “Anh Tuyển đúng là tài thánh!” Nói xong bất thần ập xuống hôn môi Trần Hân.
Trần Hân vội đưa tay bịt mồm: “Đừng, chưa chải răng mà!”
Trình Hâm hì hì cười: “Anh cũng thế.”
Trần Hân đẩy hắn ra: “Đi tắm!” Hôm qua Trình Hâm uống say bí tỉ rồi lăn ra ngủ, bây giờ còn nồng nặc mùi rượu.
Trình Hâm cúi đầu ngửi ngửi, toàn là mùi mồ hôi với rượu, quả thật không thể gọi là thơm: “Ừ, anh tắm cái đã!”
Chẳng mấy chốc, Trình Hâm bước ra, trên người vắt mỗi cái khăn tắm ngang hông, sau đó nhảy lên giường, một lần nữa chống người lên trên Trần Hân, cúi xuống dùng mũi cọ vào mũi cậu: “Anh sạch sẽ rồi này!”
Trần Hân ngăn hắn lại: “Tôi, tôi còn chưa chải răng.”
Trình Hâm rúc vào cổ cậu hôn: “Không sao, anh không chê, cho anh hôn một tí, lâu rồi bọn mình chưa có” làm “gì.”
Từ lúc suýt “bị bắt quả tang” ở nhà Trình Ức Viễn, Trần Hân một mực không cho Trình Hâm động vào, mấy tháng trời đều là “chay tịnh”.

Thế nhưng đối với thanh niên trai tráng mười mấy tuổi đã “biết qua” mùi thịt, mà người yêu lại gần trong gang tấc thì việc nín nhịn này chẳng khác nào tra tấn.

Lúc ấy cũng may mà đang nước sôi lửa bỏng chuyện ôn thi, có thể trút năng lượng vào học tập, thể thao các thứ.

Bây giờ thi xong, đầu óc được giải thoát khỏi sự căng thẳng thường trực, cái nhu cầu bị đè nén bấy lâu chỉ chực nổ tung.
Trần Hân bị hắn vừa hôn vừa cọ, thân thể cũng rất nhanh “nổi lửa”, không còn ngăn cản được gì.

Dù sao cũng thi đại học xong rồi, có thể tạm gác mối lo cho “đại cục”.

Giờ đây Trần Hân chỉ còn băn khoăn một chuyện: “Này, quần áo, bẩn cả rồi, mặc gì bây giờ?”
Trình Hâm ngừng hôn, ngẩng đầu lên bảo: “Không sao, để anh gọi cho Tuấn Thưởng, bảo nó đem hộ quần áo đến.”
Trần Hân hoảng hốt: “Đừng! Nhỡ Tuấn Thưởng, nghi ngờ thì sao?”
Trình Hâm cười khúc khích, cúi đầu hôn lên mũi cậu: “Thật ra nó đã biết lâu rồi, biết sớm hơn cả em đấy nhóc ngốc.”
Trần Hân đỏ mặt tía tai, thế mà cậu cứ tưởng đã che giấu khéo lắm cơ, không ngờ Từ Tuấn Thưởng đã sớm biết cả: “Thế, thế Kế Tiếp cũng biết à?”
“Không, trước mắt chỉ một mình Tuấn Thưởng biết.

Yên tâm, nó là đứa kín mồm kín miệng.

Còn bọn kia, đợi một thời gian rồi nói.” – Trình Hâm suy nghĩ rất đơn giản, chuyện Trần Hân với hắn chỉ cần nói một tiếng với bọn bạn là đủ rồi.
Nghĩ đến anh em Tào Kế, Trần Hân bảo: “Đừng, hay là đừng nói nhé?”
Trình Hâm suy nghĩ một chút: “Cũng được, chờ về sau hãy hay.

Thôi nào, đừng nghĩ nhiều như thế làm gì.

Anh gọi Tuấn Thưởng đây, gọi xong rồi bọn mình phải cấp tốc làm” chính sự “biết chưa? Dây dưa mãi là nó đến đấy!” Hắn nhanh chóng lôi di động ra gọi, tranh thủ từng phút từng giây.
Lúc Từ Tuấn Thưởng đến, Trần Hân lúng túng nhận quần áo rồi vào tắm.

Bây giờ đã biết Từ Tuấn Thưởng đã phát hiện chuyện hai đứa từ lâu nhưng cậu vẫn ngượng.

Trần Hân tắm xong bước ra, Từ Tuấn Thưởng đang nói chuyện phiếm với Trình Hâm, bảo rằng sau buổi tiệc mới là màn lý thú: “Chẳng mấy chốc đã hóa thành” đại hội tỉnh tò “, lớp mình có thêm vài đôi rồi đấy!”
Trần Hân không khỏi lại nhớ đến Liễu Hòa Thiễn, đang định hỏi cô bé có ngỏ lời với Từ Tuấn Thưởng chưa.

“Đồng vợ đồng chồng”, Trình Hâm đã hỏi thay cậu: “Thế có ai” tỉnh tò “với mày không?”
Từ Tuấn Thưởng đột nhiên biến sắc, ho nhẹ một tiếng: “Làm gì có.”
Sau đó đến lượt Trình Hâm cầm quần áo vào phòng tắm thay.

Trần Hân để ý vẻ mặt Từ Tuấn Thưởng, dè dặt hỏi: “Tuấn Thưởng này, cậu không thích ai sao?”
Từ Tuấn Thưởng cười lắc đầu: “Bận bịu bở cả hơi tai, tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện ấy.”
Trình Hâm trong phòng tắm ló đầu ra chen vào: “Chuyện tình cảm thì cần gì tâm trí,” thích thì nhích “thế thôi.

Nếu thích ai thì nhanh chóng nói ra đi kẻo lỡ!”
Trần Hân bảo: “Lên đại học, cũng có thể liên lạc mà.”
Từ Tuấn Thưởng cười cười: “Việc này là tùy duyên số, đâu phải ai cũng thuận lợi như bọn mày.

Xong chưa? Mình ra ngoài kiếm chút gì ăn.”
Nghe nói thế, Trần Hân thẹn cúi đầu nở nụ cười.

Thế là đã có một người chấp nhận chuyện Trình Hâm và cậu.
Sau đó, Trần Hân lại về nhà chờ tin.

Đến ngày 25 mới có kết quả, cậu cũng không muốn cứ ăn dầm nằm dề tại nhà Trình Hâm, sợ Trình Ức Viễn nghi ngờ.

Nghĩ đến Trình Ức Viễn, Trần Hân không khỏi áy náy: Chú ấy tốt với mình như thế, vậy mà..

Không biết sau này biết chuyện, chú ấy sẽ nghĩ gì? Chắc chắn sẽ cho mình là đứa vong ân phụ nghĩa.
Thời gian ở nhà đợi chờ thật là đằng đẵng.

Tuy trước giờ, việc thi cử của Trần Hân gần như luôn xuôi chèo mát mái, thế mà cũng không tránh khỏi lo âu.

Cậu cứ canh cánh trong lòng mấy câu tiếng Anh kia, thế mà không hề muốn đi dò đáp án, dù sau ngày thi người ta đã công bố cả.
Bà nội không hỏi cậu thi thế nào.

Cách một hai hôm, bà lại làm con vịt con gà cho Trần Hân ăn tẩm bổ, bởi vì cậu gầy quá.

Lúc kiểm tra sức khỏe trước khi thi đại học, Trần Hân cao 1 mét 76 mà nặng có 60 kg.

Bà nội đang cố gắng nuôi cho cậu béo lên một ít trước lúc phải đi học xa.

Hai năm qua, Trần Hân dạy kèm cho các bạn, thù lao dồn lại cũng mấy vạn đồng, khoản ăn tiêu trong nhà cũng không đến nỗi buộc bụng thắt lưng như trước.
Mẹ có gọi điện về, hỏi cậu dự đoán đạt khoảng bao nhiêu điểm.

Trần Hân bảo không biết, phải đợi công bố điểm ra.

Mẹ cậu bảo khi nào có điểm lại về thăm.
Chờ mãi cũng đến ngày 25 tháng 6, buổi chiều hôm ấy sẽ công bố điểm.

Trình Hâm gọi điện bảo Trần Hân lên nhà hắn, hai người cùng xem kết quả thi rồi cùng điền nguyện vọng.

Trần Hân thì nghĩ ở nhà mình vẫn hơn, tra điểm rồi sẽ tự báo cho ông bà hay, hôm sau vào thành phố điền nguyện vọng cũng không muộn.

Nghĩ thế, cậu từ chối Trình Hâm.

Trình Hâm bất đắc dĩ, chỉ có thể một mình ngồi nhà tra điểm.
Trời tháng sáu nắng như đổ lửa, sau giờ ngọ là lúc nóng bức nhất trong ngày.

Trần Hân ăn cơm trưa thật sớm rồi ôm máy vi tính cầm tay sang nhà chú Ba hàng xóm lên mạng nhờ để xem điểm.

Nhà chú Ba có lắp Internet, nhưng chỉ là dây cáp điện thoại chứ không phải cáp quang, tốc độ quảng cáo là 10 Mbps nhưng trên thực tế chỉ đo được 4.

Trần Hân dự cảm việc tra kết quả thi sẽ khó khăn đây, bởi vì cùng lúc có nhiều người lên tra nên dễ nghẽn mạng.

Để dễ dàng kết nối, Trần Hân ôm máy lên lầu, ngồi sát bộ môđem thu tín hiệu.

Nhà chú Ba xây lại khá sớm, năm ấy chỉ xây hai tầng, mái tôn, lại không có điều hòa hay cách nhiệt gì cả, còn nóng hơn nhà Trần Hân.

Cậu ngồi trên tầng hai như ngồi trong lồ ng hấp, quạt máy vù vù thổi gió nóng rát mặt.

Người Trần Hân ướt đẫm mồ hôi, chịu trận vật vờ chờ đăng kết quả.
Trên mạng xã hội đang rất náo nhiệt, bọn bạn thân và bạn cùng lớp căng thẳng như ngồi trên đống lửa, vẫn cố chọc ghẹo nhau hay kể chuyện hài để làm dịu bớt không khí.

Có người cho biết tỉnh này tỉnh kia đã công bố thành tích, vài người bàn luận một lúc, rốt cuộc chẳng đi đến đâu, vì không kể đề thi và kết quả riêng cho từng khu vực, thì các trường đại học cũng đều phân bố chỉ tiêu tuyển sinh riêng cho mỗi tỉnh.
Cuối cùng, đồng hồ trên máy nhảy đúng 14 giờ 00 phút.

Các nhóm chat ngưng bặt, mọi người lên dò điểm.

Trần Hân nhập số báo danh, ấn vào nút “Xem kết quả”, chỉ thấy trang web hiện biểu tượng xoay tròn mãi.

Hiện giờ cả triệu người đang nóng lòng tra cứu điểm, nhất thời hệ thống không thể đáp ứng xuể.

Bàn tay Trần Hân ướt sũng mồ hôi, cậu chà xát vào quần, rồi lần thứ hai nhập số báo danh, ấn “Xem kết quả”, vẫn là “Đang chạy”.

Liên tục mấy lần cũng chưa tra được, điện thoại trong tay đã reo vang.

Trần Hân cầm lấy xem, thấy là Trình Hâm gọi đến, ấn nghe ngay.

Bên kia đầu dây, Trình Hâm rú lên phấn khích: “Anh tra được rồi, được 572 điểm!”
Trần Hân mở to mắt: “Thật, thật sao? Đứng thứ bao nhiêu?” Điểm như thế hẳn là đỗ rồi!
Trình Hâm nói tiếp: “Còn chưa ra thứ hạng.

Anh cảm thấy hy vọng lắm! Em chưa tra được phải không, để đấy anh tra cho, cứ giữ điện thoại đấy, đừng gác máy!”
Bà nội đang ngồi tán gẫu với thím Ba trong lúc chờ điểm, thấy thế hỏi ngay: “Tra được rồi à? Có đỗ không?”
Trần Hân lắc đầu: “Chưa ạ, không, không phải cháu, là Trình Hâm, thi được 572 điểm, cháu, cháu chưa tra được.” Nói rồi cậu tải lại trang web lần nữa, vẫn không ra.
Bà nội bảo: “Thế chắc thằng bé thi đỗ rồi đấy nhỉ?”
Trần Hân còn chưa kịp trả lời bà nội, đã nghe Trình Hâm thét lên muốn điếc cả tai: “728, Trần Hân! Đỗ chắc rồi nhé! Em thi được 728 điểm! Nghe này: Toán 150, tự nhiên 300, ngữ văn 139, tiếng Anh 139.

Hai môn đạt điểm tối đa! Bé cưng ơi em đỉnh quá! Đỉnh của đỉnh rồi!”
Mắt Trần Hân như có pháo hoa nổ đùng đùng, hai tai ù đi một lúc, chung quanh nháy mắt lặng như tờ.

Một lúc sau cậu mới khôi phục lại bình thường, kích động quay sang bà: “Bà, bà ơi, cháu, cháu thi 728 điểm.”
Bà cụ không biết tổng điểm nhiều ít thế nào, sốt sắng hỏi: “Thế có đỗ không?”
Trần Hân gật đầu thật mạnh.

Điểm này vào trường nào chả được.
Bà nội thảng thốt vài giây, rồi gật đầu liên tục: “Tốt quá, đỗ rồi..

Cháu của bà..

Cháu tôi đỗ đại học rồi..”
Bà không cười, chỉ thấy đôi dòng lệ.
Thím Ba bên cạnh cười bảo: “Kìa thím ơi, sao lại khóc? Hân Hân thi đỗ, thím phải vui mới đúng chứ!”
Trần Hân vội đặt điện thoại và chuột xuống, đến cầm tay bà an ủi, lau nước mắt trên mặt bà: “Bà ơi, đừng khóc.”
Bà nội gật đầu, trên mặt hiện nét cười: “Ừ, ừ, bà..

bà vui quá đấy.

Nếu bố cháu mà thấy được, chắc cũng mừng lắm.”
Thím Ba bảo: “Tốt quá rồi.

Bây giờ Hân Hân đã đỗ đại học, thím chỉ còn chờ hưởng phúc thôi.”
Thấy bà nội ngừng khóc, Trần Hân cầm di động lên.

Trình Hâm vẫn chưa gác máy.

Trần Hân alô một tiếng, đầu kia bảo: “Bà khóc đấy à?”
“Ừm.” Tuy Trình Hâm đã báo kết quả, Trần Hân vẫn muốn tự mình xem.

Cậu thử lại một lần, lại được.

Nhìn bảng điểm hiện ra trước mắt, tim Trần Hân nhảy nhót: May quá! Tiếng Anh không bị hỏng! Lúc này cậu mới nhớ đến Trình Hâm, hỏi: “Điểm của cậu, thì sao?”
Trình Hâm đắc ý trả lời: “Này nhé, toán 115, văn 109, tự nhiên 254, tiếng Anh 94, hề hề, thấy anh lợi hại chưa? Ấy, ta gác máy, vào nhóm chat đi, xem bọn kia thi thế nào.”
Trần Hân vừa ấn nút, nghe bà bảo: “Hân Hân, bà về trước nhé.

Cháu nhớ gọi cho mẹ báo tin mừng.”
Trần Hân gật đầu: “Vâng ạ.”
Rồi cậu chăm chú xem những dòng tin nhắn lũ lượt tràn ra trên màn hình.

Từ Tuấn Thưởng thi được 478 điểm, với các ngành nghệ thuật thế là tốt rồi.

Tào Kế Tiếp đạt 613 điểm, so với điểm chuẩn hàng năm của Đại học H trong tỉnh thì thừa sức, có lẽ cậu ta nên cân nhắc những trường tốt hơn.

Tào Kế thi chỉ đạt 368 điểm, còn chưa đủ điểm năm vừa rồi vào trường đại học hạng ba, chắc chỉ có thể vào trung học chuyên nghiệp, không biết có thể vào trường trung cấp dầu khí như ý bố mẹ Tào không.

Làm mọi người bất ngờ nhất chính là Tạ Thế Kiệt, sau ba tháng liều mạng tưởng chết đi sống lại, đã xuất sắc lội ngược dòng với tổng điểm 474! Nếu so sánh điểm chuẩn các năm trước thì kết quả này đủ để vào những trường đại học hàng đầu của khối thể thao.
Trong nhóm bạn thân, Trình Hâm đăng lên: “Chúng mày có biết Trần Hân thi được bao nhiêu điểm không?”
Tào Kế Tiếp: “Không cần nói cũng biết chắc chắn là trên 700 rồi.”
Trình Hâm: “Tao vừa tra hộ xong, chính xác là 728 nhé! Toán với tự nhiên đều đạt điểm tối đa!”
Bọn bạn bùng nổ, dùng tất cả những ký tự và biểu tượng có thể dùng để hò hét vang trời, đòi Trần Hân khao một chầu.

Trần Hân cao hứng, nhận lời khao cả bọn một bữa.
Trình Hâm còn lên nhóm lớp đăng tin đặc biệt công bố thành tích của Trần Hân, lập tức bị một trận hoan hô, hoa tươi, vỗ tay vùi lấp mất.

Có người còn đoan chắc thành tích của Trần Hân đã lọt vào tốp 10 của tỉnh..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN