Vừa đặt chân vào ngôi trường Bắc Đại, Trần Hân và các bạn ai cũng ôm trong lòng niềm hứng khởi với bao hoài bão, ước mơ.
Đêm hôm ấy, ba người nằm trò chuyện rôm rả.
Trần Hân biết được hai bạn kia đều là những người tài.
Lương Chấn Nam đoạt huy chương bạc cuộc thi sinh học toàn quốc, kết quả thi đại học vào tốp 10 toàn tỉnh.
Còn Lôi Diệm vốn học tiếng Nga, tuy nhiên vì yêu thích sinh học, mà tài liệu chuyên môn lại chủ yếu bằng tiếng Anh nên đến lớp 10 mới bắt đầu đổi ngoại ngữ, học chỉ ba năm mà thi đại học đạt đến 128 điểm tiếng Anh.
Cậu ta bảo có thể giao tiếp thông thạo với người Nga, lại còn nghe hiểu tiếng Triều Tiên nữa, thật là một thiên tài ngôn ngữ.
Đáng lẽ ra thì một người có năng khiếu như vậy sẽ vào Đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, thế nhưng cậu ta không muốn ôm khư khư một thứ tiếng cả đời, mà lại yêu thích khoa học vì tính thiết thực của nó.
Đương nhiên, hai người kia cũng rất phục Trần Hân, bởi cậu là thủ khoa tự nhiên toàn tỉnh, thi đại học đạt đến 728 điểm, hỏi có mấy người? Tật nói lắp của Trần Hân dễ nhận ra, thế nhưng không ai câu nệ.
Nói chung, sinh viên Thanh Hoa, Bắc Đại không xem bản thân là giỏi, vì những người bên cạnh có thể còn xuất sắc hơn nhiều.
Ai vào đây cũng có thành tích học tập nổi trội.
Có được thêm những người bạn tốt, Trần Hân rất vui.
Sáng hôm sau, cậu làm thủ tục báo danh xong, trở về phòng thì bạn cuối cùng cũng đến.
Cậu này tên Hứa Thị, người Bắc Kinh, tốt nghiệp trường trung học phổ thông chuyên trực thuộc Đại học nhân dân.
Vóc dáng Hứa Thị cũng không khác Trần Hân là mấy, thế nhưng rắn rỏi hơn nhiều.
Hứa Thị vui vẻ, nói liên tu bất tận, mà Trần Hân lại rất thích nghe những câu chuyện của cậu chàng Bắc Kinh này, vì cậu ta có óc hài hước đặc trưng của người xứ kinh đô.
Ba người còn lại mới chân ướt chân ráo đến Bắc Kinh, nay có Hứa Thị là người bản xứ chỉ dẫn, ai nấy cũng đỡ bỡ ngỡ, ra ngoài làm gì cũng thuận lợi hơn.
Trừ Hứa Thị ra, ai cũng từng học nội trú ở phổ thông nên cho dù tính tình có khác nhau, mọi người đều biết cách sống sao cho hòa thuận.
Ở trong một môi trường tập thể, mỗi người tự khắc chế cái tôi của bản thân từ những chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt, tránh cãi cọ lôi thôi, không làm phiền người khác.
Vài ngày sau, Trần Hân đã khá quen thuộc với mọi thứ xung quanh.
Nơi cậu thích đến nhất chính là hồ Vị Danh và thư viện.
Ai cũng bảo hồ Vị Danh là nơi hẹn hò nổi tiếng, nhưng Trần Hân chỉ thấy mấy tên lính mới như mình dạo quanh, có lẽ vì thời gian không phù hợp, cậu đến là giữa ban ngày ban mặt, còn các anh các chị thì ra đây tâm sự dưới ánh trăng cơ.
Mỗi buổi tối, Trần Hân sẽ cùng Trình Hâm trò chuyện, mỗi người kể những gì mình đã làm trong ngày.
Trình Hâm gửi cậu một bức ảnh chụp hắn đang luyện bài “quân thể quyền”, động tác mạnh mẽ trông rất oai phong.
Ba bạn cùng phòng Trần Hân đều thích chơi game, tự học tối tan, về phòng thường lên mạng rủ nhau í ới, gọi cả Trần Hân cùng chơi.
Trần Hân cũng từng chơi game nhưng cậu lại thích tán gẫu với Trình Hâm hơn nên thường từ chối.
Hứa Thị liền nói: “Này, hai cậu vừa mới tỏ tình hay sao mà dính vào nhau mãi thế?”
Trần Hân cười: “Không, hai năm rồi.” Thật ra chưa đến hai năm, nhưng cảm tình vẫn luôn nồng đượm.
“Hừ! Anh và bạn gái quen nhau nửa năm thì đã nhạt như nước ốc, chú mày có bí quyết gì mà tình cũ vẫn cứ như thủa ban đầu, bảo anh thử xem!” – Hứa Thị sán lại gần, khoác vai Trần Hân.
Trần Hân chưa đến 18 tuổi nên dĩ nhiên là em út trong phòng.
Trần Hân không nói người yêu mình đang học Thanh Hoa, như thế sẽ lộ ngay, vì trước đấy đã trót bảo cả trường chỉ có hai người đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, đành cười trừ: “Có gì đâu cơ chứ!” Quả thật, hai đứa không làm gì mà tự nhiên ngày nào cũng đều như mật ngọt.
Lôi Diệm đề nghị: “Ê các cậu, mai là cuối tuần rồi, bọn mình sang Thanh Hoa chơi nhé.
Nghe bảo bên ấy lớn hơn trường mình nhiều lắm.”
“Được thôi.” – Trần Hân vốn cũng định ngày mai sang.
Trình Hâm còn chưa nghỉ, chẳng biết có gặp được hắn không.
Mang tâm trạng nôn nao đi ngủ, sáng hôm sau, Trần Hân thay quần áo mới.
Trước ngày lên Bắc Kinh, Trình Hâm đã lôi cậu đi mua quần áo, tuy hành lý có nặng, song Trần Hân thấy cũng đáng, vì ở Bắc Kinh mọi thứ sẽ đắt đỏ hơn.
Nghĩ đến hôm nay sang thăm Trình Hâm, Trần Hân đeo kính sát tròng.
Hứa Thị dẫn đầu mọi người ra khỏi cửa Đông Bắc Đại, đi vào cửa Tây Thanh Hoa.
Quả thật, ai cũng cảm thấy khác hẳn.
So với trường họ, Thanh Hoa có vẻ rộng lớn hơn nhiều, đi mỏi cả chân mà chẳng thấy tòa nhà nào, chung quanh toàn là cỏ cây hoa lá, vườn hoa lớn đến mức xa xỉ ở chốn kinh đô tấc đất tấc vàng.
Vì là cuối tuần nên trong sân trường có không ít người, vừa là các sinh viên, cũng có thể là khách bên ngoài vào thăm thú, vì Thanh Hoa ra vào tự do.
Càng đi càng thấy xa, đi đến chồn chân mỏi gối, chẳng trách Trình Hâm bảo phải mua xe đạp.
Kỳ thật, diện tích Bắc Đại không nhỏ hơn nhiều so với Thanh Hoa, có điều các khu của Bắc Đại phân tán, còn Thanh Hoa tập trung, cho nên từ cổng đi vào mới xa như thế.
Đi mãi mới nghe một tiếng khẩu lệnh dõng dạc, Trần Hân nghĩ đến Trình Hâm, đề nghị: “Hay, bọn mình, đi xem bọn họ, tập quân sự đi.”
Hứa Thị từ sơ trung đã phải học quân sự, bảo: “Tập quân sự thì có gì mà xem?”
Lôi Diệm cười: “Bạn cậu ta đang học ấy mà.”
Hứa Thị chưa biết đến Trình Hâm, giờ đây nghe thế hiểu ra: “Bạn cậu học Thanh Hoa à, giỏi thế.
Đi gặp cũng được.
À mà chỉ sợ không tìm được người, ai cũng ăn mặc đồng phục cả mà.” – Cậu ta nói có lý, tân sinh viên chính quy của Thanh Hoa đến ba nghìn người, phân chia làm mấy chục đội hình huấn luyện, muốn tìm một người quả là mò kim đáy bể.
Nhưng mọi người cũng đi theo tiếng hô, đến sân huấn luyện, thực chất là sân thể thao và sân bóng.
Lớp lớp sinh viên trang phục tề chỉnh thao luyện theo đội ngũ đều tăm tắp, đánh quyền, luyện đao, kỹ thuật không tốt, nhưng nom vẫn ra dáng lắm.
Trần Hân nhìn tới nhìn lui trong biển người, cứ mong bắt gặp một bóng dáng thân quen nhưng rồi đành thất vọng.
Nhưng Trình Hâm từng bảo đa số các khoa là nam nhiều nữ ít, chỉ khoa hắn là tỷ lệ quân bình, mà nữ sinh còn nhiều hơn một ít.
Hứa Thị nghe bạn mách, liền bảo: “Khoa nhiều nữ sinh à? Thế thì tìm xem đội nào ngồi nghỉ ấy!”
Phần lớn đội ngũ đều đang huấn luyện, thế nhưng đi vào trong, bọn họ thấy bên kia sân bóng rổ có vài đội đang nghỉ giải lao, nhìn kỹ thì thấy dọc theo sân bóng có không ít nữ sinh.
Hứa Thị bảo: “Kìa! Sang bên ấy xem sao!”
Lương Chấn Nam tò mò hỏi: “Sao cậu biết đội đang ngồi nghỉ thì nhiều nữ?”
Hứa Thị lườm cậu ta: “Có gì lạ đâu! Huấn luyện viên đều là nam, mà bọn con gái thì hay làm nũng, là đàn ông con trai phải thương hương tiếc ngọc, nên lớp nào nhiều nữ sinh thì thường được nghỉ nhiều.”
Trần Hân cảm thấy cậu ta rất có lý, nghe theo, mở to mắt nhìn về hướng sân bóng rổ.
Bỗng cậu reo lên: “Thấy rồi! Cậu ấy, đang chơi bóng!” Một nhóm mặc áo quân trang đang chơi bóng rổ với một nhóm mặc áo phông đen.
Cả bọn chạy đến gần sân bóng, may mà Thanh Hoa không có người gác cửa, để mọi người tùy ý tham quan huấn luyện quân sự, nên bọn Trần Hân không bị ai ngăn cản cả.
Trên sân bóng rổ, Trình Hâm đang cực kỳ dũng mãnh tung hoành.
Tiếng hò reo chốc chốc lại vang lên.
Thì ra là huấn luyện viên quân sự đang đấu bóng với sinh viên, bởi vì có người thét huấn luyện viên cố lên, ngay sau đó các nữ sinh không ngớt kêu tên Trình Hâm thật lớn.
Xem ra hắn đã kịp nổi tiếng ở nơi này.
Lương Chấn Nam quay sang: “Có người trùng tên với cậu kìa!”
Mặt Trần Hân ửng hồng, chơi hay nhất trên sân chính là bạn trai của cậu.
Hứa Thị huých Trần Hân đang cười mê đắm: “Này, bạn cậu là người nào đấy?”
Trần Hân giơ tay chỉ Trình Hâm vừa ghi ba điểm: “Kia kìa.”
Hứa Thị tròn mắt: “Cậu ta cũng tên Trần Hân à?”
Trần Hân bảo: “Gần âm thôi.
Cậu ấy tên Trình Hâm, họ Trình như, Trình Giảo Kim ấy.”
Hứa Thị và Lôi Diệm lắc đầu chép miệng: “Thật là duyên số.”
Trình Hâm lúc này đã chú ý đến mấy người vừa tới đứng xem, liếc mắt một cái đã nhận ra, nhưng vì phân tâm nên bóng bị huấn luyện viên đoạt mất.
Hắn phóng ra nụ cười cao áp nghìn vôn, ra sức vung tay về phía Trần Hân liên tục.
Cậu cũng vẫy vẫy tay với hắn.
Trình Hâm vụt chạy đi tranh bóng.
Có bạn trai nhỏ đến rồi, phải ra vẻ một chút mới được!
Thấy Trình Hâm tươi cười vẫy tay nhiệt tình như thế, các nữ sinh lập tức quay sang xem là thần thánh phương nào, thì thấy có mấy cậu trai mặc thường phục đang đứng xem đấu bóng.
Trong đó có một anh chàng áo sơmi trắng quần tây đen đặc biệt tuấn tú, cả người tản ra phong vị thư sinh tươi mát dịu dàng làm cho người ta không dời mắt được, nói chung là khác hẳn với đám nam sinh đen đúa trong lớp mình!
Bị nhiều người chú mục, nụ cười của Trần Hân sượng đi, gương mặt nóng lên.
May cho cậu, chẳng bao lâu sau, mọi người lại quay đi, tập trung vào trận đấu.
Suy đến cùng mà nói, thả mồi bắt bóng làm gì! Soái ca qua đường cùng lắm chỉ có thể ngắm cho bổ mắt một tí thôi, còn Trình Hâm thì học trong cùng một khóa, biết đâu có thể giành đến tay!
Trong kỳ huấn luyện quân sự năm nay, Trình Hâm biểu hiện đặc biệt xuất sắc, thành tích huấn luyện ưu tú khó ai bì, lại còn cao to đẹp trai, đã được chọn làm người cầm cờ dẫn đầu trong buổi diễn hành.
Vừa khôi ngô tuấn tú lại vừa chơi bóng giỏi, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Chưa hết kỳ học quân sự, hắn đã được bình chọn là hót boi khoa kinh tế, cũng trở thành ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị hót boi toàn trường!
Trần Hân chăm chú nhìn hắn không chớp mắt.
Động tác nhanh nhẹn uyển chuyển mạnh mẽ đẹp mắt thế kia, thật là không ai sánh kịp! Trong lòng Trần Hân tự hào khôn tả.
Lương Chấn Nam than thở: “Bạn cậu cừ khôi thật, may mà cậu ta học Thanh Hoa.”
Lôi Diệm khoác vai Trần Hân, kết luận: “Cậu ta rồi sẽ trở thành tình địch toàn dân cho mà xem!”
Trần Hân cười khúc khích.
Làm gì đến nỗi thế!
Trình Hâm đã là hoa có chủ rồi mà!
Hứa Thị nhìn một lát rồi hỏi cậu: “Cậu ta học chuyên bóng rổ à?”
“Ừ.”
“Xem ra đội bóng trường ta sẽ gặp khó khăn rồi.
Sao lúc trước cậu không bảo cậu ấy thi vào Bắc Đại?”
Trần Hân cười tủm tỉm, không phải không thi, mà là Bắc Đại không chịu nhận.
Các nữ sinh ngồi gần nghe thấy thế không vui, thì ra là bọn trường bên cạnh à? Có vài cô còn quay lại lườm bọn họ.
Tuy nhiên Trần Hân cứ mãi dán mắt lên Trình Hâm nên không để ý.
Chơi bóng xong, Trình Hâm chạy sang bên này.
Một cô nương đưa cho hắn chai nước khoáng ướp lạnh đã mở sẵn nắp: “Trình Hâm, uống nước đi này.”
Trình Hâm nhìn cô, lịch sự cười lắc đầu: “Tôi không uống đâu, cám ơn bạn nhé!”
Trần Hân bây giờ hối hận sao lúc nãy không chạy đi mua nước.
Trình Hâm chạy đến đưa tay ra: “Cho anh uống nước với.”
Nhìn chai nước đã uống một nửa trên tay mình, Trình Hâm gượng gạo cười: “Thôi..” Còn chưa nói xong, Trình Hâm đã chộp lấy cái chai, ngửa cổ lên trời nốc cạn.
Hắn nhét chai rỗng vào tay cậu: “Tí nữa bỏ thùng rác giúp anh nhé.
Thấy trường anh đẹp không?”
Trước mặt bàn dân thiên hạ, cử chỉ Trình Hâm như thế chả khác nào vạch áo cho người xem lưng! Mặt Trần Hân nóng bừng, gật gật đầu: “Trường các cậu đẹp lắm, vừa rộng, lại vừa đẹp.”
Trình Hâm đắc ý nhướn mày: “Anh đã bảo rồi mà! Chờ tập quân sự xong sẽ dắt em đi dạo một vòng.
Ái chà, tập hợp rồi! Em tự đi chơi trước nhé, bye bye!” Nói xong phất tay một cái, quay người chạy về đội ngũ.
Trần Hân cầm cái chai rỗng, đắm đuối nhìn theo bóng lưng Trình Hâm, không chú ý đến vô số ánh mắt hình viên đạn đang nhằm vào cậu.
Trong cái thời đại toàn dân đều là hủ, mọi người đánh hơi chuyện gay lọ rất tinh.
Đã hơn nửa tháng trôi qua, chẳng có cô gái nào lọt được vào mắt xanh của Trình công tử, cứ nghĩ là hắn kén cá chọn canh, nào ngờ chàng chỉ thích con trai, đã thế lại còn sang tận trường bên tìm soái ca tươi mát!
Thật sự khiến người người công phẫn!
Hứa Thị chú ý đến Trần Hân đã một lúc lâu, cười gian nói: “Xem ra nhóc với bạn học kia quan hệ không tầm thường nhỉ?”
Trần Hân lúng túng cười.
Trình Hâm khi nãy quá sức lộ liễu đi, nhưng cậu không trách hắn, như thế cũng có lợi, nhiều người sẽ bỏ ý định theo đuổi Trình Hâm.
Lôi Diệm giục: “Thôi, đi nào, bọn mình còn xem nơi khác!”
Trần Hân quay lại nhìn Trình Hâm trong hàng ngũ.
Hắn đứng đầu, cùng luyện tập bài “quân thể quyền”, mỗi cái vung tay đá chân đều hiên ngang khí phách.
Hứa Thị nhìn bộ dạng Trần Hân lưu luyến, chỉ lắc đầu cười.
Cuộc sống đại học của Trần Hân nhanh chóng đi vào quỹ đạo, dạ hội đón tân sinh viên, lễ khai giảng, thi tiếng Anh cấp bốn, chọn môn học, rồi sẽ lên lớp chính thức.
Mỗi ngày, cậu nghe các bạn bàn tán những điều mới mẻ, như ăn cơm ở căn-tin số mấy ngon, như vào câu lạc bộ nào.
Nhìn thấy những tấm áp-phích chiêu sinh sặc sỡ của các câu lạc bộ trong trường, Trần Hân thấy được đời sống tinh thần của mình trước đây sao mà nghèo nàn thế, các hoạt động của sinh viên Bắc Đại thật là muôn màu, muôn vẻ.
Tuy nhiên, giáo sư đã khuyến cáo rằng chương trình học năm nay khá nặng, không nên tham gia hoạt động câu lạc bộ nhiều.
Trần Hân hơi lo ảnh hưởng việc học, định không ghi danh, thế nhưng các bạn cùng phòng đều tham gia câu lạc bộ, cậu cảm thấy nếu chỉ dự một cái có lẽ cũng không mất nhiều thời gian, bèn đăng ký vào câu lạc bộ thư họa, bởi cậu cũng đang có ý định bắt tay vào luyện chữ.
Mỗi ngày trôi qua bận rộn mà sôi nổi.
Một hôm, Trương Diệp Huy đến Bắc Đại thăm Trần Hân, sau khi tham quan một vòng, than thở: “Lẽ ra tôi phải thi Bắc Đại, trường cậu to đẹp thật, chả bù với trường tôi, bé như lỗ mũi ấy.” Thật ra điểm thi của cậu ta làm sao không đủ vào Bắc Đại, chẳng qua từ trước đã một lòng hướng đến Nhân Đại, nói thế thôi, nhưng chuyện đã định rồi.
Trần Hân cười an ủi: “Chùa đất Phật vàng mà.”
Trương Diệp Huy bảo: “Nghe nói Thanh Hoa còn lớn hơn nữa, Trình Hâm học quân sự xong chưa, bọn mình sang tìm cậu ta chơi đi.” Trường bọn họ còn tập quân sự sớm hơn Thanh Hoa, bây giờ đã kết thúc.
Trần Hân đáp: “Chưa đâu, còn vài ngày nữa.”
Trương Diệp Huy nói: “Quốc khánh này các cậu ở lại Bắc Kinh chứ? Lúc ấy bọn mình cùng đi thăm thú một chuyến đi, tôi muốn đến Cố Cung, còn Trường Thành nữa.”
Trần Hân đã sớm nghe Hứa Thị bảo ngày lễ mà đến Cố Cung và Trường Thành thì chỉ có nước ngắm đầu người lô nhô, bèn đề nghị: “Hay, hay là bọn mình, đi Di Hòa Viên trước nhé.” Di Hòa Viên ngay bên cạnh Bắc Đại, nghe nói là đẹp đến mê hồn.
Trương Diệp Huy gật đầu: “Cũng được.
Lúc ấy gọi Lôi Nhị đi cùng.” Lôi Nhị là bạn gái cậu ta, “Nhị” có nghĩa là nhụy h0a.
“Ừ.” Đến quốc khánh, Từ Tuấn Thưởng và Tạ Thế Kiệt hẳn cũng học quân sự xong rồi.
Mọi người có thể cùng tụ tập.
Buổi tối Trần Hân lên mạng tán gẫu với Trình Hâm, kể chuyện Trần Hân đến chơi, nói rằng Bắc Đại rộng lớn hơn Nhân Đại nhiều.
Trình Hâm hả hê: “Sao em không bảo nó sang Thanh Hoa chơi một thể, tha hồ mà lác mắt nhé.” Lần đầu tiên Trình Hâm có cái hơn được Trương Diệp Huy, tỏ ra dương dương tự đắc.
Trần Hân trả lời: “Sao cậu không tự đi mà bảo?”.