Lúc Trình Hâm trở về thì đã khá muộn, sắp vào tiết thứ ba.
Xe tắc-xi dừng ở cổng trường, hắn trả tiền rồi về thẳng lớp.
Lát sau, các học sinh hết giờ thể dục cũng lục tục kéo lên.
Tào Kế về lớp sớm nhất.
Gặp Trình Hâm, y nhắc lại lời thông báo của thầy thể dục, cũng không quên kể chuyện Trần Hân: “Lúc phân tổ, chẳng ai muốn chơi cùng bé cà lăm cả.
Tuấn Thưởng mới kéo nó vào tổ ta.”
Trình Hâm nghe xong, hài lòng gật đầu: “Có thế chứ!” Lúc này, Trần Hân cũng lên đến.
Giờ thể dục hôm nay, cậu học cách dẫn bóng, còn ném vài quả vào rổ, gương mặt trở nên hồng hào, vui vẻ hẳn ra.
Rửa mặt xong, một lọn tóc ướt vểnh lên.
Trình Hâm không nhịn được, đưa tay vuốt xuống.
Trần Hân không thích bị xoa đầu như trẻ con, nghiêng mặt tránh đi: “Đừng, đừng sờ mà!”
Trình Hâm mỉm cười, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ dài tinh xảo: “Tạm thời chưa gặp được người chữa bút, tôi mua cho cậu cái mới này, viết thử xem có vừa ý không?” Hắn đem cái bút hỏng đến quầy bảo hành, họ xem xét cả buổi, gọi điện khắp nơi, cuối cùng vẫn nói không chữa được, vì mẫu bút này ngừng sản xuất đã lâu, hiện nay không có ngòi thay thế.
Họ hỏi Trình Hâm có muốn đổi bút cũ lấy bút mới không, sẽ được giảm giá.
Trình Hâm đương nhiên không chịu đổi.
Hắn bèn mua cho cậu một chiếc bút mới, định bụng sẽ đi nơi khác tìm người sửa chữa.
Trần Hân nhìn chiếc hộp đẹp đẽ kia, ngập ngừng: “Chắc, chắc là đắt tiền, lắm nhỉ?”
Trình Hâm nói: “Không đắt đâu, còn thua cây bút của cậu đấy!” Đúng là Trình Hâm chọn mua cây bút không đắt lắm, giá hơn 400 đồng.
Nhưng đối với Trần Hân mà nói, 400 đồng là một khoản tiền quá lớn.
Trần Hân do dự nhận lấy, cẩn thận mở hộp ra.
Bút mới gần giống bút cũ của cậu, cũng thân đen nạm vàng, có điều kiểu dáng khác nhau đôi chút.
Cậu nói: “Cho tôi, tôi mượn tạm, chờ bút chữa xong, xong tôi sẽ, sẽ trả lại.”
Trình Hâm khoát tay: “Đợi đến lúc ấy tính sau.
Hôm nay cậu chơi bóng rổ thấy vui không? Lần sau tôi sẽ dạy cậu!”
Trước đây, Trần Hân ngại mình đeo kính nên không dám đến gần sân bóng rổ, nhưng hôm nay chơi thử mới thấy thú vị làm sao.
Cậu cười rạng rỡ: “Vui, vui lắm.
Từ, Tuấn Thưởng dạy tôi, dạy tôi ném bóng.”
Trình Hâm thấy cậu cười thì hơi tiếc nuối đã bỏ giờ thể dục.
Nếu không, hắn sẽ biểu diễn cho bé cà lăm phục lăn.
Hắn chơi bóng còn giỏi hơn Tào Kế với Từ Tuấn Thưởng nhiều.
Bút mới viết rất êm tay, còn có phần trơn tru hơn bút cũ.
Trần Hân làm bài tập làm văn, nắn nót từng chữ, lại hết sức từ tốn như sợ làm đau ngòi bút.
Chữ cậu hiện ra rõ ràng, đẹp đẽ.
Trước đây Trình Hâm từng thán phục những bài viết chữ đẹp trên mạng, còn giờ đây, hắn thấy những trò khoe mẽ ấy chẳng là gì nếu so với nét chữ của Trần Hân.
Bỗng Trình Hâm nghĩ đến các giáo viên thường chê hắn viết chữ chẳng khác nào vẽ bùa ma, chú quỷ.
Có lần, thầy giáo dạy văn còn bảo: “Nét chữ, nết người” rồi cầm vở của Trình Hâm rêu rao trước lớp, cạnh khóe hắn là thứ “giẻ cùi tốt mã”.
Trình Hâm tức lắm, càng viết tháu hơn cho giáo viên khỏi đọc.
Bây giờ nhớ lại, hắn mới thấy những điều họ nói thật ra cũng không sai.
Ngược lại, Trần Hân lại là học trò yêu của thầy văn.
Lúc nào thầy ấy cũng giơ bài của Trần Hân lên cao để cả lớp cùng chiêm ngưỡng, còn nhắc đi nhắc lại rằng: “Nhìn xem, thế này mới đáng gọi là” văn hay, chữ tốt “, các anh các chị xem lại mình đi! Lớp này còn có một anh, văn đã lủng củng, chữ lại y như gà bới, chẳng khác nào tra tấn người đọc cả!”
Hắn hỏi Trần Hân: “Này, cậu làm sao mà viết chữ đẹp thế?”
Trần Hân dừng bút: “Tôi, tôi bắt chước bố tôi.” Thời trước, máy tính chưa xuất hiện, máy đánh chữ cũng không phổ biến, bố mẹ Trần Hân thường viết thư tay trao đổi tâm tình.
Bố của Trần Hân viết bút lông hay bút máy đều cực kỳ đẹp mắt.
Cũng chính bằng chiếc bút Pa-ke, ông đã đoạt nhiều giải thưởng trong các hội thi viết chữ.
Đáng tiếc là ông qua đời quá sớm, chỉ kịp để lại cho vợ con chiếc bút cùng những lá thư.
Trình Hâm để một quyển vở mới toanh trước mặt Trần Hân rồi bảo: “Cậu thiết kế chữ ký hộ tôi nhé, hàng ngày tôi luyện tập để ký tên đỡ xấu.”
Trần Hân hơi ngạc nhiên nhìn Trình Hâm, thì ra hắn cũng biết thân biết phận.
Cậu nói: “Để tôi, tôi thử xem.” Tên của Trình Hâm hơi khó viết, chữ Hâm gồm ba chữ kim ghép lại, vừa đơn điệu lại rườm rà.
Sau khi thử đi thử lại đến 16 lần, Trần Hân đưa cho Trình Hâm xem mẫu chữ mà cậu ưng ý nhất: “Mẫu này được không?”
Trên trang vở trắng có hai chữ vừa thân quen vừa xa lạ.
Trình Hâm vốn rất ghét cái tên của mình, vừa khó nghe, vừa khó viết, lại sặc mùi nhà giàu mới nổi.
Tên hắn mà cũng có thể viết đẹp đến thế ư? Trình Hâm đem vở kéo về, tỉ mẩn bắt chước từng nét chữ.
Trần Hân thấy hắn chẳng đoái hoài bài vở mà chỉ lúi húi viết tên.
Cậu khẽ lắc đầu, tập trung viết nốt bài văn.
Hai tiết tập làm văn, Trình Hâm tiêu hết một tiết rưỡi để tô chuốt tên mình, lúc chỉ còn 20 phút mới lôi bài ra viết qua quýt cho có lệ.
Đề bài yêu cầu viết 800 chữ, Trần Hân viết được 1200, còn hắn chỉ viết được 300 chữ cũng nộp lên.
Hết tiết, hắn đem chữ ra khoe với cậu: “Giống không?”
Trần Hân gật đầu: “Giống”
Trình Hâm mở cờ trong bụng, cười khoe cả răng nanh trắng ởn.
Hihi, vậy là từ nay hắn đã có chữ ký mới thật đẹp, thật oách!
Suốt giờ văn, Trình Hâm nỗ lực không ngừng, rốt cuộc đã thành công rực rỡ.
Viết tên xong, càng nhìn lại càng khoái chí, thì ra mình cũng có thể viết chữ đẹp cơ mà.
Hắn đem tất cả sách vở ra nắn nót ghi tên mình lên bìa.
Kết quả bị Tào Kế chế nhạo: “Hâm ca à, giáo viên cầm vở mày lên sẽ nghĩ gì đây? Ồ, bìa vở viết tên thật đẹp.
Giở ra, lại thấy cả bầy giun.
Thì ra là nhờ người khác đề tên hộ! Người ta sẽ nghĩ như thế đấy!”
Trình Hâm cho Tào Kế một phát vào gáy: “Ý mày bảo chữ tao xấu à!”
Tào Kế cười khanh khách: “Sự thật mất lòng mà.
Mày thử hỏi Trần Hân xem!”
Trần Hân vội quay đi chỗ khác, vờ như không nghe thấy, cắm cúi làm bài.
Dù sao cậu cũng không dám vuốt râu hùm.
Trình Hâm nghiêng đầu nhìn xuống, thấy cậu cắn chặt môi, miệng mím lại, mặt đỏ gay.
Hắn thò móng vuốt chụp lấy tai Trần Hân, nhẹ nhàng xoa sát: “Hừ, tên nhóc nhà cậu cũng cười nhạo tôi à!”
Trần Hân vội vàng giơ tay che tai thỏ: “Nào, nào, nào có!”
Bây giờ cả hai đã thân hơn trước.
Trần Hân bị Trình Hâm trêu chọc cũng cười nhiều hơn.
Trình Hâm phát hiện cậu rất giống một con thú nhỏ: Chỉ cần hắn làm ra vẻ vô hại thì có thể chậm rãi đến gần, nhưng nếu đến quá gần thì thú nhỏ sẽ xù lông lủi mất.
Lúc Trình Hâm đùa nghịch, Trần Hân cũng hưởng ứng theo, nhưng cậu chưa bao giờ tự mình trêu chọc, cũng chưa từng chủ động bắt chuyện với hắn.
Trình Hâm cảm thấy cậu chưa thật sự cởi mở với mình.
Nhưng hắn không nản chí, còn cố gắng không ngừng, muốn cạy mở cái miệng và cả tâm hồn của nhóc hến cà lăm.
Có đôi khi cả nửa ngày, Trần Hân không nói câu nào, chỉ vùi đầu vào học tập, chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân.
Trình Hâm lo lắng: Cậu ấy không cảm thấy cô đơn sao? Nhưng dần dần, nhìn nét mặt thanh thản của cậu, hắn lại nghĩ có lẽ đó là bản tính trời sinh của Trần Hân.
Ngược lại với Trần Hân, Trình Hâm lúc nào cũng bồn chồn, bứt rứt, chẳng chịu ngồi yên.
Trong giờ học, hắn không thèm nghe giảng, cũng chả làm bài, không nhìn lơ đãng cũng đeo tai nghe nghe nhạc suốt ngày.
Bây giờ không ngồi cạnh cửa sổ, hắn đã chuyển sang ngắm Trần Hân.
Trần Hân vốn nhạy cảm, cậu không thích người khác nhìn mình chằm chằm như sinh vật lạ.
Như lúc này đây, đang nghe giảng tự dưng chột dạ, cậu nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt đắm đuối của Trình Hâm.
Hắn bèn nhếch môi: “Chán quá!”
Trần Hân thở ra một hơi.
Chán thì nhìn tôi làm gì.
Liền viết lên giấy nháp đưa cho hắn: “Chán thì nghe giảng.”
Trình Hâm lật lật vở, đáp ngay: “Nghe không hiểu.”
Trần Hân ngẫm nghĩ rồi viết: “Đến trường phải cố gắng học, đừng lãng phí!”
Trình Hâm đọc được câu kia, nhe răng ra cười đáp: “Không sao đâu, nhà tôi giàu lắm!”
Trần Hân lại viết: “Ý tôi nói là lãng phí thời gian và tuổi trẻ.”
Lãng phí thời gian và tuổi trẻ ư? Câu này Phương Tuyển đã nhai đi nhai lại không biết bao nhiêu lần, hắn chỉ xem như gió thoảng bên tai.
Giờ đây nhìn sang vở Trần Hân, thấy viết đầy những con chữ đẹp đẽ, hắn lại cảm thấy tiếc nuối.
Lần đầu tiên, Trình Hâm lắng nghe xem cô giáo đang giảng gì, nhưng chẳng bao lâu, những danh từ vật lý trôi vèo qua đầu óc hắn như nước đổ lá khoai.
Đã không hiểu bài, hắn còn đi học làm gì? Để qua ngày đoạn tháng hay sao? Bất giác, Trình Hâm đắm chìm vào suy tưởng..