Trình Hâm và Từ Tuấn Thưởng ngồi bệt dưới cột rổ xem tập ném bóng.
Thầy thể dục đi đến gọi: “Trình Hâm!”
Trình Hâm không đứng lên, chỉ ngẩng đầu nhìn thầy, tỏ ra nhàm chán: “Lại gì nữa ạ?”
Thầy thể dục cũng không chấp nhất, hai tay chống hông đứng trước mặt hắn: “Em suy nghĩ lại chuyện đến giúp đội bóng rổ nhé?”
Đội bóng rổ trường trung học Nhật Thăng vốn lẹt đẹt, hai năm nay mới khởi sắc, có thể vào đến vòng tứ kết giải vô địch học sinh toàn thành phố, nhưng so với những đội đứng đầu thì vẫn còn thua xa, nên gần đây, đội bóng tích cực chiêu hiền đãi sĩ.
Thầy thể dục phụ trách đội bóng đã năm lần bẩy lượt đề nghị Trình Hâm, hắn đều từ chối, nhưng thầy vẫn không từ bỏ ý định.
Lần này cũng thế, hắn lắc đầu ngay: “Em không thích.”
Thầy thể dục nói: “Sao thế? Vì đội bóng có Ngũ Chí Viễn à?” – Ngũ Chí Viễn chính là tên học lớp A1 khiêu khích Trình Hâm.
“Có nó thì không có em, có em thì không có nó, thế thôi ạ!”
Thầy thể dục nói: “Ôi, đừng nhỏ mọn như bọn con gái thế chứ!” – Ngũ Chí Viễn chơi bóng không giỏi bằng Trình Hâm, thế nhưng lại có vị trí vững chắc trong đội, chắc chắn cũng chẳng thể nào phục tùng hắn.
Trình Hâm trả treo: “Ai kia lèo nhèo suốt mới giống bọn con gái đấy! Em không đi đâu cả, em ghét cay ghét đắng cái thằng kia!”
Quả bóng Trần Hân ném ra đập vào góc bảng rổ, dội ngược lại nện ngay lên lưng thầy thể dục.
Mặt mũi cậu trắng bệch, vội chạy đến cúi đầu xin lỗi: “Em, em xin lỗi, thầy ạ, em, nhỡ tay..”
Trình Hâm cầm quả bóng đứng lên cười, xoa đầu cậu trấn an: “Cậu không cố ý, thầy ấy là người đàn ông rộng lượng, không giận đâu mà, đừng lo.”
Thầy thể dục nhìn cậu nói: “Ồ, không sao đâu.”, đoạn quay sang Trình Hâm: “Này, em suy nghĩ lại nhé? Lần này nếu em giúp đội bóng đạt giải cao thì nhà trường có thể sẽ xóa án kỷ luật cho em.”
Trình Hâm giận dỗi nói: “Chả cần!”
“Cái thằng, cứ suy nghĩ đã, nếu đổi ý thì cứ đến chỗ thầy!”
Trình Hâm đưa bóng rổ cho Trần Hân đang tò mò bên cạnh: “Được rồi, tập tiếp đi!”
Trần Hân yên lặng cầm lấy bóng bước ra trước rổ, suy nghĩ chuyện của Trình Hâm: Cậu ấy chơi giỏi thế mà lại không vào đội bóng thì thật là đáng tiếc! Cậu tính nhân lúc không có mặt Trình Hâm sẽ hỏi Từ Tuấn Thưởng lý do vì sao hắn cự tuyệt thầy thể dục, nhưng lúc nào Trình Hâm cũng kè kè theo đuôi cậu nên chẳng hỏi được gì.
Đến bữa cơm chiều, Trần Hân vừa ngồi vào bàn, định bụng ăn xong sẽ tìm cách hỏi cho ra lẽ, thình lình nghe được một giọng khá quen: “Chỗ này còn trống à?”
Ngẩng đầu lên, thì ra là Trương Lập Huy đang bê khay cơm.
Trần Hân nhìn dáo dác, không thấy bọn Trình Hâm, bèn gật đầu: “Ừ.”
Trương Lập Huy đắc ý ngồi xuống ngay: “A! Cậu cũng thích ăn khoai tây à?”
Trần Hân nhìn xuống phần khoai tây xào của mình, gật đầu một cái.
Thật ra cậu cũng không thích món khoai tây cho lắm, chẳng qua vì nó rẻ, lại dễ no, nhưng cậu lười giải thích.
Trương Lập Huy thấy cậu thờ ơ cũng không mất hứng, trái lại còn hỏi han việc học trên lớp, nói chuyện các thầy cô.
Trần Hân vừa ăn vừa lúng búng trả lời.
Tên kia lại bắt đầu nói đến kỳ kiểm tra hàng tháng, đang thao thao bất tuyệt bỗng thấy một cái khay cơm nặng nề dằn xuống trước mặt Trần Hân: “Nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Trần Hân ngẩng đầu, thấy bộ mặt cau có của Trình Hâm liền nói: “Không, không có gì đâu, chuyện, chuyện học ấy mà.”
Câu trả lời vô tư của cậu không ngờ lại giáng ngay cho hắn một đòn thật nặng.
Trình Hâm hụt hẫng nghĩ: Phải rồi, cậu ấy học giỏi, Trương Lập Huy cũng học giỏi, chơi với nhau thật xứng.
Chứ dốt như mình thì biết nói chuyện gì với cậu ấy đây?
Tào Kế cũng vừa đến, nhìn Trương Lập Huy: “Ái chà, lớp trưởng lớp A1 mà cũng đến đây nhập bọn à?”
Trương Lập Huy nghe Tào Kế nói thế cười đáp: “Ôi, việc gì lại phải căng thẳng thế?”
Trình Hâm chợt nhấc khay cơm lên nói: “Chúng ta đi thôi, kẻo lại quấy rầy người khác!”, nói đoạn bỏ đi, để lại Trần Hân đầy kinh ngạc.
Tào Kế Tiếp hỏi: “Này, có chuyện gì thế? Sao Trần Hân lại cùng ăn với Trương Lập Huy, mà thằng đấy lại nói gì?” Trương Lập Huy học giỏi đứng đầu cả khối, lại điển trai khỏe mạnh.
Mà “con gà tức nhau tiếng gáy”, nên trong đám nam sinh có nhiều người gai mắt.
Tào Kế vỗ thằng em một cái: “Thì nói chuyện của học sinh giỏi với nhau, học kém như bọn mình phắn đi chỗ khác thì hơn.”
Tào Kế vốn muốn mỉa mai Trần Hân, vô tình lại đâm vào vết thương lòng ai đó.
Cái gì cũng không nói, bộ mặt nặng như chì.
Từ Tuấn Thưởng chỉ: “Hâm ca, bàn bên kia còn trống, sang đấy ngồi đi!”
Bất thình lình Trình Hâm đi đến thùng rác, trút cả khay cơm mới tinh tươm vào đấy.
Cả bọn há hốc mồm.
Tào Kế xuýt xoa kêu: “Giời ơi, phí của! Mày không ăn thì để đấy tao ăn hộ cho cũng được mà! Ôi thật là tội lỗi!”
Trình Hâm phớt lờ y, chỉ nói: “Tao không đói, đi trước đây!” Lúc bỏ đi quay lại một lần, thấy Trương Lập Huy còn đang tíu tít.
Tào Kế Tiếp hỏi: “Này, nó làm sao thế?”
Từ Tuấn Thưởng biết từ lúc xong trận đấu, Trình Hâm đã không vui.
Vốn muốn đi theo hỏi han nhưng khổ nỗi chơi bóng xong, bụng đói sôi sùng sục, bèn phất tay: “Ăn thôi ăn thôi, tao đói lắm rồi, cứ mặc kệ nó một lúc không chết đâu!”
Ăn xong, Từ Tuấn Thưởng đến kí túc xá tìm Trình Hâm nhưng không có, về lớp cũng chẳng thấy đâu.
Cậu ta ngẫm nghĩ một hồi rồi leo lên sân thượng nhà ký túc.
Trình Hâm đang hút thuốc, ngồi bệt, dựa lưng vào ban công.
Từ Tuấn Thưởng bước đến: “Không phải anh Tuyển tịch thu hết rồi à, ở đâu ra thế?”
Trình Hâm phun ra một hơi rồi mở miệng: “Buôn lậu đấy!” Hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc ra vẻ điệu nghệ, gương mặt hiện ra sau làn khói mang theo tâm trạng chán chường.
Cái gọi là “buôn lậu” chính là gã chủ tiệm tạp hóa vụng trộm đem hàng vào trường bán cho bọn học sinh, có thức ăn, có cả “hàng cấm” như thuốc lá.
Từ Tuấn Thưởng xòe tay: “Cho một điếu với!” Trình Hâm móc túi ném cho cậu ta cả gói thuốc.
Từ Tuấn Thưởng bắt được, thành thục rút một điếu ra châm lửa, đưa lên miệng: “Không đói à?”
Trình Hâm im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng: “Tuấn Thưởng này, mày thấy sau này tao có thể làm việc gì?”
Từ Tuấn Thưởng giật mình, gãi gãi đầu: “À..
có lẽ sẽ tiếp quản công ti của bố mày.” Việc kinh doanh của bố Trình Hâm rất phát đạt, hắn từ lâu đã nổi danh con nhà giàu lêu lổng.
Trình Hâm cười cay đắng: “Không biết tiếp quản có nổi không đây!”
Từ Tuấn Thưởng nhìn hắn: “Ừm..
bây giờ thì chưa được, sau này học lên có lẽ sẽ được thôi.”
Trình Hâm nhả khói, ngước nhìn bầu trời đầy mây ảm đạm.
Hắn thấp giọng: “Hôm trước tao hỏi bọn mày có mơ ước gì, ngẫm lại thấy ước mơ của bọn mày tuy viển vông nhưng cũng có.
Còn tao, tao không biết mình muốn gì nữa.
Ngày qua tháng lại, hứng thú chẳng có mà lý tưởng cũng không.
Sống kiểu ấy thì sống để làm gì?”
Từ Tuấn Thưởng nghe nói thế hốt hoảng, điếu thuốc trên miệng rơi xuống, cuống quýt chộp lấy tay Trình Hâm: “Mày, mày đừng nghĩ quẩn, có chuyện gì thì từ từ giải quyết cũng được mà!”
Trình Hâm quay lại nhìn cậu ta một lát, bật cười: “Giời ạ, mày tưởng tao muốn chết à? Yên tâm đi, trên đời này còn biết bao nhiêu vui thú thế kia!”
Từ Tuấn Thưởng nhẹ nhõm thở ra: “Thế thì tốt.”
Trình Hâm đưa tay cào cào hai má: “Nếu tao chăm chỉ học hành ngay từ bây giờ, không biết có thể trở thành học sinh giỏi không nhỉ?”
Từ Tuấn Thưởng đang rút điếu thuốc khác, nghe hắn hỏi thế, tay khựng lại giữa chừng, điếu thuốc này cũng rơi luôn.
Cậu ta dở khóc dở cười nhìn hai điếu thuốc còn nguyên dưới đất.
Thằng này hôm nay lại làm sao thế nhỉ? Đúng rồi, chỉ vì thằng Tào Kế nói “bọn mình học dốt” đây mà..
Nhưng dốt thì cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, lại còn muốn làm học sinh giỏi cơ! Chẳng lẽ ảnh hưởng của Trần Hân lại lớn đến thế? Trong lòng Từ Tuấn Thưởng đã nảy ra vô vàn câu hỏi, không kịp trả lời câu của Trình Hâm.
Trình Hâm hỏi ra một câu chấn động, đợi mãi không thấy trả lời, đành cười nói: “Thôi vậy, là tao mơ mộng hão huyền.”
Từ Tuấn Thưởng định thần, vội nói: “Ồ, không đến nỗi thế đâu.
Hâm ca này, tao còn nhớ mấy năm trước mày học cũng khá mà.
Muốn học giỏi ngay thì chưa được, nhưng nếu mày có chí thì sẽ đến lúc làm nên thôi.”
Trình Hâm sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Bỏ đi! Tao đùa đấy! Tao mà giỏi giang cái nỗi gì!” – nói xong quay lưng đi mất.
Trong bộ tứ, Trình Hâm học kém hơn cả.
Tào Kế Tiếp thành tích tốt nhất, lúc nào cũng xếp trong 100 hạng đầu.
Từ Tuấn Thưởng tiếp theo, ở khoảng giữa bảng thành tích khối.
Còn Tào Kế quanh quẩn trong 100 hạng cuối.
Trình Hâm thì dĩ nhiên đội sổ.
Hắn mà lội ngược dòng thành học sinh giỏi thì ắt sẽ được ghi tên vào sử sách toàn trường.
Nói đến nguyện vọng thi đại học, Từ Tuấn Thưởng đã nhắm sẵn Đại học Điện ảnh Bắc Kinh.
Thành tích của Trình Hâm nát như tương, được cái nhà hắn giàu, chạy trường không khó.
Nhưng mà ông bô hắn muốn sớm tống thằng quý tử ra nước ngoài, lông bông vài năm, tiếng là du học, kỳ thật là để “mạ vàng”, tránh khỏi đến lúc nắm công ti bị người người đàm tiếu.
Trình Hâm lại nhớ đến Trần Hân.
Chắc chắn cậu ấy sẽ đỗ Đại học Bắc Kinh, cùng lên thủ đô với Từ Tuấn Thưởng..
Mà sao lại nghĩ đến nhóc cà lăm cơ chứ, cậu ấy học ở đâu thì có liên quan gì đến mình? Nhưng..
hôm nay thấy cậu ấy trò chuyện vui vẻ với Trương Lập Huy, bỗng dưng cảm thấy..
thật ghen tị, lại bất lực.
Lần đầu tiên trong đời, cậu ấm Trình Hâm tự ti đến vậy.
“Ôi, tại sao chỉ vì một tên nhóc cà lăm mà mình lại phiền não thế này?” – Trình Hâm tự hỏi..