Nhóc Cà Lăm - Chương 24: 24: Đổi Chỗ Ngồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Nhóc Cà Lăm


Chương 24: 24: Đổi Chỗ Ngồi


Buổi tối trước giờ tự học, Phương Tuyển đem hơn 1200 đồng tiền bị mất trộm trả tận tay Trần Hân.

Lúc này căn-tin đã ngưng phục vụ, lần đầu tiên trong đời Trần Hân cầm nhiều tiền đến thế, lại phải giữ qua đêm.

Cậu nơm nớp lo sợ, đến lúc tan học, cứ mãi đứng chần chừ đợi mọi người ra trước, sợ chen lấn trong đám đông, nhỡ làm rơi mất tiền.

Hai tay cậu chốc chốc lại sờ s0ạng túi quần đã căng phồng mới tạm yên tâm.

Trình Hâm giục: “Đi thôi.”
Trần Hân quay sang cười: “Ừ.”
Trình Hâm nói: “Anh Tuyển đưa tiền cho cậu rồi à?”
Trần Hân gật đầu.
“Thế thì ổn rồi.

Đợi sáng mai xuống căn-tin nạp ngay vào thẻ.

Nhà trường đã giới hạn số tiền tiêu mỗi lần, còn áp dụng mật khẩu, như thế cũng an toàn hơn.”
Trần Hân lại gật đầu, sực nhớ, bèn móc tiền ra lấy 50 đồng đưa hắn: “Tôi dùng, dùng thẻ cậu, 50 đồng, giờ, giờ trả cậu này.”
Trình Hâm nhướn mày: “Thôi không cần đâu, xem như tôi khao cậu vậy.”
50 đồng đối với Trần Hân lại là số tiền khá lớn.

Cậu kiên quyết dúi vào tay hắn: “Nhận, nhận đi mà.”
Trình Hâm thấy cậu nài nỉ, đành phải nhận.

Trần Hân đếm lại số tiền một lần nữa, cẩn thận cuộn lại, thận trọng nhét sâu vào túi.

Trình Hâm thấy thế liền bảo: “Cậu giữ nhiều tiền nên lo lắng phải không? Hay thế này nhé, cậu cứ giao cho tôi giữ hộ, đến sáng mai ta cùng đi nạp vào thẻ.”
“Có, có ổn không?”
“Cứ tin tôi!” Hắn rút ví tiền mở ra.
Trần Hân trút được gánh nặng, cười toe đưa tiền cho hắn.

Trình Hâm cất cả vào ví rồi nhét lại vào trong túi quần: “Đi thôi!”
“Đợi, đợi đã.” Trần Hân cẩn thận kiểm tra cửa sổ đã đóng kỹ chưa, sau đó mới tắt đèn đóng cửa.
Trình Hâm buột miệng nói: “Ồ, hôm nay có phải cậu trực đâu?”

Trần Hân mỉm cười: “Có, có chuột đấy.”
Trình Hâm mới nhớ đến lời một thầy giáo lớp khác kể rằng màn hình lớp ấy bị chuột gặm hỏng cả dây điện, khuyên mọi người cài kỹ then cửa.

Hắn đưa tay sờ vào gáy cậu đẩy nhẹ đi về phía trước: “Chu đáo nhỉ!”
Lúc này không có Lưu Duệ Dương liến thoắng, Trình Hâm mới có dịp nói: “Chúc mừng cậu kỳ thi này đứng nhất toàn trường.”
Trần Hân tỏ ra nghi ngại: “Còn, còn chưa dán, dán kết quả mà.”
Trình Hâm cười: “Lại còn phải dán! Cái trường này xưa nay đã có ai thi đạt 1000 điểm đâu? Ngày mai sẽ công bố top 10 đấy, không tin cứ đợi mà xem!”
Trần Hân nhớ đến Trương Lập Huy, không biết cậu ta bao nhiêu điểm.
Hôm sau lúc ăn sáng, cả hai đi nạp tiền vào thẻ.

Tào Kế Tiếp biết tin Trần Hân thi toán đạt điểm tối đa, thi lý hóa sinh cũng chỉ còn thiếu 3 điểm là trọn vẹn thì hết lời xưng tụng, tíu tít như chích chòe.

Tào Kế nhắc: “Thôi đừng ba hoa nữa, cậu ấy ngượng đấy.”
Tào Kế Tiếp nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, cười sảng khoái: “Tóm lại, tại hạ rất ít khi tâm phục khẩu phục ai, nhưng lần này thật bái phục các hạ, xin nhận cho một tiếng đại thần!”
Từ Tuấn Thưởng bất chợt phá ra cười: “Ha ha ha, lần này thằng Trương Lập Huy xuống hạng là cái chắc!”
Tào Kế phụ họa: “Có thế chứ, thật là mát lòng mát dạ!”
Trần Hân cảm thấy hơi khó xử, thật ra cậu cảm thấy Trương Lập Huy rất tốt với mình.

Từ Tuấn Thưởng cũng không tự dưng nhắc đến cậu ta.

Quả nhiên, quay sang đã thấy Trương Lập Huy bưng bát mì rảo bước qua đây, mục tiêu rõ ràng là Trần Hân.

Nhìn trong bát cậu chỉ còn sót lại ít mì vụn, Trình Hâm vội phất tay: “Ăn xong cả rồi à! Đi thôi đi thôi!”
Tào Kế Tiếp kêu lên: “Gì chứ? Tao chưa ăn xong mà!”
Trình Hâm thấy Trần Hân đã ăn nốt chút mì trong bát, đứng lên nói: “Cho đáng kiếp cái tội lắm mồm!” Tào Kế cũng thè lưỡi trêu thằng em.

Trần Hân nói: “Cứ, cứ thong thả, mà ăn, tôi, tôi đợi cậu.”
Trình Hâm chộp cổ cậu: “Đi đi mà, cứ mặc nó đấy, tôi có bài toán này nghĩ mãi không ra, cậu giúp tôi với nhé!” rồi kéo người đi thẳng, bỏ lại Trương Lập Huy bê bát mì đứng ngẩn ngơ.
Bảng thông báo toàn trường đã niêm yết kết quả kỳ thi.

Quả nhiên Trần Hân đứng thứ nhất, bỏ xa Trương Lập Huy thứ nhì đến 50 điểm.

Lúc lên lớp, Phương Tuyển hả hê ra mặt, không tiếc lời khen ngợi Trần Hân.

Có người reo lên: “Thầy ơi, thế là tâm nguyện vào top 10 đã đạt được rồi đấy nhé!”

Phương Tuyển đổi giọng ngay: “Đúng là tôi cũng có chút hài lòng, thế nhưng mà..

Trần Hân là trường hợp đặc biệt.

Còn các anh các chị thì cứ ì ạch hết năm này sang tháng nọ thế kia làm cho tôi vô cùng lo lắng! Giá như lớp ta có thêm ai đấy lọt vào top 10 thì niềm vui nhỏ nhoi của tôi mới tạm gọi là trọn vẹn..”
Bên dưới thầm oán ông thầy được voi đòi tiên, duy có Lưu Duệ Dương tỏ ra hào hứng: “Thầy, hãy tin ở em, em sẽ cố gắng noi theo thần tượng!”, vừa nói vừa cười rúc rích vỗ vai Trần Hân bồm bộp.

Trình Hâm thấy thế bĩu môi.
Lời của Lưu Duệ Dương cũng đã giúp nâng cao quyết tâm học tập của Trình Hâm.

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó, mở sách giáo khoa ra cứ như bùa như ngải, Trình Hâm vốn mất căn bản nên chẳng hiểu gì, cuối cùng lại phải đem đến hỏi Trần Hân.

Trần Hân thấy hắn nghiêm túc hỏi bài toán trong sách giáo khoa kỳ một mới ngộ ra hắn đã tu chí học hành, liền hết sức cẩn thận, chậm rãi giải thích bài toán kia.

Trình Hâm vẫn ngớ ra.

Cậu phải nhắc lại kiến thức đã học từ lớp dưới, lúc này hắn mới miễn cưỡng gật đầu: “Ừm, hiểu rồi, để tôi suy nghĩ thêm ít nữa..”
“Được, nếu không hiểu, cứ hỏi, hỏi lại tôi.”
Trình Hâm nhận ra kiến thức cơ bản của mình quá kém, không thể nào làm phiền Trần Hân mãi, bèn đi tìm Phương Tuyển nói: “Anh ơi, em muốn học phụ đạo toán lý hóa, anh tìm thầy cô giúp em với nhé!”
Phương Tuyển kinh hãi đánh rơi cả bút.

Trước đây cả nhà đã từng mời không biết bao nhiêu là giáo viên và gia sư đến dạy Trình Hâm, nhưng chỉ một hai buổi là không còn ai trụ nổi.

Thằng ranh này thế mà lại chủ động tìm mình đòi phụ đạo, lẽ nào trên trời sắp giáng xuống thứ gì chăng! – Anh thầm nghĩ.
Trình Hâm thấy vẻ mặt Phương Tuyển nghệch ra, mất hứng nói: “Anh có nhận dạy không thì bảo? Nếu không thì thôi vậy!”
Phương Tuyển vội giữ tay hắn lại: “Ấy ấy, sao lại không, đừng nóng nảy! Dạy, dạy chứ! Em trai thân yêu đã quyết tâm như thế, người làm anh chẳng lẽ lại làm ngơ? Môn toán cứ để anh, còn lý hóa anh sẽ hỏi các thầy cô khác.

Mà lần này mày phải học hành cho tử tế vào, đừng để hỏng bét như mấy lần trước, đã biết chưa?”
“Em biết rồi!”
Thế là chẳng bao lâu sau, Trình Hâm được miễn vài tiết tự học tối để xuống phụ đạo lần lượt ba môn toán lý hóa với anh và hai thầy nữa cũng dạy trong trường.

Việc này hắn giấu biệt, nên Trần Hân cứ tưởng hắn mải chơi nên trốn tiết.

Một ngày kia, đến kỳ trực nhật phải lấy nước uống, Lưu Duệ Dương lại bị ốm nằm nhà, Trần Hân bèn xách thùng không xuống lầu, bắt gặp Trình Hâm trên hành lang.

Hắn hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
Trần Hân nói: “Xách, nước.”
“Sao chỉ có mình cậu, bạn cùng bàn đâu mất rồi?”
“Cậu ấy, bị ốm.” – Trần Hân cười gượng gạo.

Hừ, chẳng biết tại ai mà lần trước tôi phải xách nước một mình!
“Thế à, để tôi đi cùng cậu.”
Trần Hân tò mò hỏi: “Mấy, ngày nay, cậu, cậu đi đâu thế?”
Trình Hâm giơ quyển sách trên tay cho cậu xem, tỏ vẻ tự hào: “Đi học chứ đi đâu? Hôm nay thầy giáo có việc, cho nghỉ sớm.”
“Học, học gì đấy?”
“À, học lý.

Phụ đạo ấy mà, quên nói cho cậu biết.” Kỳ thật, Trình Hâm muốn bí mật dùi mài kinh sử rồi đến kỳ thi kế tiếp sẽ một bước lên mây, bất ngờ giành thứ hạng cao nhảy vọt cho Trần Hân mừng quýnh rồi nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa.

Thế nhưng bắt tay vào việc mới biết hắn bị mất căn bản trầm trọng, muốn tiến bộ không thể chỉ ngày một ngày hai.

Tuy vậy Trình Hâm vẫn giữ vững ý chí rèn luyện bản thân để trở thành một người..

xứng đáng với ai kia.
Trần Hân biết chuyện, hơi hối hận vì đã hiểu lầm một người bạn ăn năn hối cải, liền nói: “Tốt, tốt lắm!”
Thấy cậu tỏ ra hài lòng, tin tưởng, bao nhiêu mệt nhọc vì học hành căng thẳng những ngày qua dường như tan biến hết.

Trình Hâm tỉ tê: “Cậu cũng thật là, bạn cùng bàn bị ốm đã đành, còn không biết đi gọi Tào Kế với Từ Tuấn Thưởng giúp cho, gầy yếu thế này làm sao xách nổi?”
Trần Hân liếc hắn một cái: “Lần, lần trước tôi, cũng đi, một mình, chứ đâu!”
“Lần trước?” – Trình Hâm ra vẻ đăm chiêu – “Là khi nào, sao tôi không nhớ nhỉ?”
“Có, có đến lớp, đâu mà nhớ!”
Trình Hâm tự vỗ đầu mình một cái: “A, thì ra là lần đấy à? Sao cậu không bảo tôi sớm? Lần đấy cậu có một mình làm sao mà xách nước về tài thế?”
“Có, có người giúp.”
“Ồ, ai mà tốt bụng thế?”
“Trương Lập Huy.”
Ba chữ này đã giội một chậu nước lạnh vào đầu Trình Hâm, làm hắn tỉnh cả người.

Hắn nghiến răng ken két, tự giận bản thân đần độn đã để cái thằng Trương Lập Huy đáng ghét kia ghi điểm, chẳng trách cậu ấy lúc nào cũng khen là nó rất tốt.

Trình Hâm giằng lấy hết thùng không trong tay cậu, đưa sách sang cho cậu giữ, quyết nắm lấy cơ hội thể hiện lần này.

Hắn khua thùng đánh “boong” một tiếng: “Hôm nay đã có tôi ở đây rồi!”

Đến nơi, Trình Hâm tả xung hữu đột trên xe nước, một mình thoăn thoắt giành được ngay ba thùng.

Hắn khuân hai thùng chạy trước, để lại một thùng dặn Trần Hân trông giữ.

Trần Hân nghĩ mình là con nhà lao động, cũng không chịu thua kém cậu ấm kia, cắn răng cắn lợi vác thùng nước nặng trịch định đuổi theo.

Trình Hâm ngoảnh lại thấy thế quát: “Đã bảo đứng đấy chờ mà không nghe, còn vác lên lưng làm gì thế hả!”
“Tôi, tôi vác, vác được mà.” – Trần Hân th ở dốc, đành thả thùng nước xuống đất.
Trình Hâm cũng đặt nước xuống, quay lại vò đầu cậu, cáu kỉnh dạy bảo: “Đồ thỏ ngốc! Đã lùn rồi lại còn vác nặng thì làm sao lớn nổi? Khoa học đã chứng minh rõ ràng!”
Trần Hân liền nhìn hắn, tỏ vẻ tủi thân.
“Được rồi, ngoan ngoãn đứng chờ ở đấy đi!”
Trần Hân vâng lời.

Chờ chưa đến dăm phút sau, bỗng thấy mình cứ đứng trơ như phỗng thì thật ngốc, bèn nửa lôi nửa xách thùng nước kia.

Trình Hâm khuân hai thùng lên lầu vào lớp xong, quay trở lại đã thấy thùng còn lại nằm sẵn dưới chân cầu thang.

Trần Hân phân bua: “Tôi, tôi kéo đến, không, không vác nữa..”
Hắn bước đến vỗ nhẹ vào trán cậu, nhỏ giọng cưng chiều: “Thỏ ngốc này!” rồi xách thùng nước đi mất.
Trần Hân xoa xoa trán ngây ngô cười, đi đến phòng phụ đạo của Trình Hâm, cầm tờ bài tập lên xem, phát hiện sai khá nhiều, không khỏi thở dài ngao ngán.
OOo
Sáng nay thức dậy, trời có mưa phùn, mọi người đều mừng vì không phải tập thể dục.

Đánh răng rửa mặt xong, Trần Hân cầm lấy ô nói: “Đi thôi.”
Trình Hâm phất tay: “Ôi giời, mưa nhỏ thế thì che ô làm gì cho mệt!”
“Che, che chứ!”
Trình Hâm cầm lấy ô, sánh vai Trần Hân đi vào làn mưa bụi.

Chợt hắn cảm thấy có ô rất tốt, có thể tự nhiên ôm chặt cậu vào lòng, ngửi được hương thơm trên thân thể, cúi đầu là hôn được mái tóc mềm..

Từ ký túc xá đến tòa nhà lớp học là 100 mét.

Quãng đường ngắn ngủi thường ngày sáng nay trở nên ngọt ngào, thi vị, làm Trình Hâm xao xuyến cả tâm hồn.
Đến nơi, Trần Hân đón lấy ô thu lại rồi cả hai bước lên lầu, cùng nhau vào lớp học.

Trình Hâm thấy cậu cũng vào cửa sau, lấy làm lạ.

Trần Hân bước theo hắn đến bàn cuối cùng, ngồi xuống rồi mới quay sang nhìn hắn cười tươi như hoa: “Tôi, đổi chỗ.”
Trình Hâm ngây ngẩn cả người..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN