Nhóc Cà Lăm - Chương 26: 26: Kiểm Điểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Nhóc Cà Lăm


Chương 26: 26: Kiểm Điểm


Thầy giáo ấy là Chu Tung.

Chợt phát hiện học trò cưng trong đám đánh nhau, mặt đầy máu, lập tức nộ khí xung thiên, vứt xe lao đến như gà mẹ che con, vừa mắng chửi không ngừng, vừa gọi điện cho Phương Tuyển.

Phương Tuyển chạy ngay đến, thấy Trần Hân đổ máu, Trình Hâm tóc rối đầu bù, cũng nhiếc móc ngay cho một trận.

Trình Hâm bị mắng mà không cãi lại một lời.

Hắn rất ân hận vì nóng nảy mà lại làm Trần Hân bị thương lần nữa.
Hai ông thầy tóm cổ cả bọn giải lên văn phòng.

Đứa nào đứa nấy áo quần xốc xếch, không sứt trán cũng u đầu.

Ngũ Chí Viễn bị nặng nhất, môi sưng vêu, mặt bầm xanh bầm đỏ.

Thầy khối trưởng Nhậm Hà nhìn cả đám toàn những “gương mặt thân quen”, lập tức nổi trận lôi đình, vung thước gỗ mắng sa sả: “Chúng mày ăn no rửng mỡ hay sao mà lại gây rối nữa? Nói bao nhiêu lần cứ như nước đổ đầu vịt đấy thôi, phải đánh vào xác mới may ra tỉnh ngộ! Có phải muốn bị đuổi học cả bọn không?”
Chu Tung bất bình nói: “Thưa thầy, chuyện này phải làm cho ra nhẽ ạ.

Đánh nhau thì không phải lần đầu, có điều lần này đến Trần Hân cũng bị vạ lây.

Thầy xem thằng bé mặt bê bết máu kia kìa!”
Lúc này thầy Nhậm mới nhìn thấy Trần Hân đang co ro nép sau Chu Tung và Phương Tuyển: “Chết thật! Sao lại đến nông nỗi này! Có việc gì em cứ kể rõ ngọn ngành, không thể bao che cho lũ côn đồ giả danh này nữa!”
Trần Hân nấc nở: “Thưa, thưa thầy, bọn em, em chơi bóng, các bạn, bạn A1, ném, ném bóng, trúng mũi, mũi em, chảy máu, máu, kính, kính hỏng, Trình Hâm, Trình Hâm đến bênh, vực em, em nên, bọn họ, họ đánh, đánh nhau, bên, bên kia, kia ra tay, tay đánh, đánh trước..”
Thầy Nhậm dỏng tai nghe cả buổi không hiểu gì, bất lực lắc đầu nhìn Phương Tuyển.

Phương Tuyển xoa xoa vai Trần Hân nói: “Thôi được rồi, cứ cho hai bên khai rõ đầu đuôi.

Tào Kế Tiếp, em nói trước xem.”
“Giời ơi, máu mũi lại chảy nữa rồi à!” – Chu Tung kêu toáng – “Thôi thôi, mọi người cứ tiếp tục nhé, tôi phải đưa Trần Hân lên phòng y tế ngay bây giờ mới được!”
Thầy khối trưởng gật gật đầu: “Ừ, ừ, mau đưa lên phòng y tế đi, rõ tội nghiệp.”
Trình Hâm vẫy tay với cậu: “Yên tâm nhé!” Thấy Chu Tung và Trần Hân thân thiết, lại biết cả hai đều từ Trung học số 1 chuyển sang, Trình Hâm nghĩ: Có thể hai người đã quen nhau từ trước.
Trên đường đi, Chu Tung muốn nói gì đấy nhưng Trần Hân đã lên tiếng trước: “Thầy, thầy, Trình Hâm có bị phạt, phạt nặng không ạ?”
Chu Tung thở dài.

Thằng bé này, còn lo cho tên kia nữa.

Anh lắc đầu: “Thầy cũng không biết.

Còn tùy vào trước đây nó đã bị kỷ luật gì chưa.”
“Có, có ạ, bị, hội đồng, kỷ luật, lẽ nào, lần, lần này, bị, bị đuổi?”
“Thế thì nghiêm trọng đấy.

Nhưng đánh nhau hẳn là có lý do, người ta phải xem xét chứ.” – Anh biết Trình Hâm là em họ Phương Tuyển, có lẽ sẽ được châm chước phần nào.
Nhìn Trần Hân âu sầu, Chu Tung lấy làm lạ hỏi: “Trần Hân này, em cảm thấy Trình Hâm là người thế nào?”
Trần Hân hơi đắn đo nói: “Cũng, cũng được ạ.”
“Nó không làm phiền em học tập chứ?”
Cậu vội xua tay: “Không, không đâu ạ.”
“Thế à..” – Chu Tung ngẫm nghĩ một lúc – “Trình Hâm đúng là loại học sinh nhà giàu lười biếng, thế nhưng..

con người ai cũng có ưu điểm cũng như khuyết điểm của riêng mình.

Hai đứa cố gắng giúp nhau cùng tiến bộ nhé.” Tuy nói thế nhưng Chu Tung vẫn chưa hình dung ra ưu điểm nào của Trình Hâm, trong lòng vẫn canh cánh không yên.
Trần Hân khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
oOo
Trong văn phòng, Tào Kế Tiếp đã kể rõ mọi chuyện, đặc biệt nhấn mạnh việc học sinh lớp 10A1 ném bóng trúng ngay mặt Trần Hân, Trần Hân còn ra sức khuyên can, lại bị bọn kia đả thương lần nữa.

Thầy Nhậm Hà vốn rất yêu quý cậu học sinh chăm ngoan học giỏi, nghe xong quay phắt lại nhìn bọn lớp kia: “Sao thế hả? Đã ném bóng vào mặt người ta chảy cả máu mũi, vỡ cả kính, rồi còn không chịu bồi thường.

Đã không chịu bồi thường còn đánh nhau nữa.

Cái thói du côn ấy học ở đâu ra?”
Một đứa cãi lại: “Ai bảo thằng ấy đòi hỏi quá đáng, những một nghìn đồng!”
Trình Hâm phì cười: “Một nghìn mà quá đáng sao? Một đôi kính cận trị giá bao nhiêu tiền? Làm người ta vỡ mũi, nếu vào bệnh viện khám, lại phải đóng bao nhiêu tiền? Rồi còn tiền chữa trị, đi lại, tiền thuốc men, bồi bổ…!Một nghìn đồng còn chưa đủ đâu, phải bồi thường năm nghìn mới đúng!”
Phương Tuyển lên tiếng: “Thôi được rồi, chuyện bồi thường sẽ tính sau.

Bây giờ các em nói đi, tại sao các em dùng bóng ném bạn, lại còn đánh bạn?”
Ngũ Chí Viễn nói: “Quả đấy không cố ý, nhỡ tay thôi! Chỉ tại bọn nó mắng bọn em là, là…!Chúng em tức quá nên mới đánh.”
Thầy Châu, chủ nhiệm lớp A1 vừa nhận được tin đã vội vàng chạy đến.

Nghe Ngũ Chí Viễn quanh co, thầy ấy bực mình hỏi vặn: “Mắng bọn bay là cái gì?”
Một đứa nhỏ giọng nói: “Là quân trộm cắp ạ.”
Tào Kế cười khẩy: “Chẳng lẽ không đúng? Chúng mày trộm thẻ của Trần Hân đi tiêu xài, không phải sao?”

“Tao không trộm!” Ngũ Chí Viễn to tiếng, mặt đỏ gay.
Từ Tuấn Thưởng khinh khỉnh nói: “Ừ, thì mày không trộm thẻ.

Mày chỉ tình cờ “nhặt được”, rồi vào siêu thị cà thẻ của người khác mất một nghìn mấy trăm đồng, chỉ chiếm đoạt tài sản công dân chứ đâu phải trộm!”
Trình Hâm bổ sung: “Bọn mày trộm tiền của bạn học, không xin lỗi thì thôi, lại còn hành hung người bị hại.

Xã hội ngày càng thối nát là vì những kẻ như chúng mày đấy!”
“Không phải thế!” – Ngũ Chí Viễn hét lên.
“Nín ngay!” – Thầy Châu quát.
Phương Tuyển nhíu mày: “Xem ra lúc nhặt được thẻ, các em đã biết rõ thẻ ấy là của ai, thế mà vẫn không hoàn trả, lại còn đem đi tiêu trộm.

Lúc trước muốn “giơ cao, đánh khẽ”, ngày nay mới đến nông nỗi này.

Thầy Nhậm, thầy Châu, chuyện này phải xử lý thế nào đây?”
Thầy khối trưởng nhìn đám học sinh mặt mày bầm tím: “Đầu tiên là tất cả về viết bản kiểm điểm ngay lập tức, mỗi đứa ít nhất một nghìn chữ, không được thiếu chữ nào, rõ chưa!”
oOo
Trần Hân từ phòng y tế về lớp, thấy Trình Hâm đang đánh vật với từng con chữ.

Cậu hồi hộp hỏi: “Thế, thế nào rồi?”
Trình Hâm ngẩng lên nhìn cậu, thấy hai lỗ mũi đút bông trông vừa buồn cười vừa có vẻ ngốc nghếch đáng yêu, liền bật cười một tiếng.

Trần Hân thấy hắn cười, nghĩ là việc không đến nỗi, chưa kịp thở một hơi đã nghe nói: “Tôi cũng chả biết nữa, thầy khối trưởng bắt cả bọn về viết bản kiểm điểm đây này.

Đến một nghìn chữ cơ!”
“Vậy, vậy có nghiêm trọng không?”
Trình Hâm thấy cậu lo lắng cho mình, trong lòng rất khoái chí, bèn nói: “Chả biết nữa, nhờ cả vào anh Tuyển đấy.

Nếu có đuổi học tôi sẽ đốt cái trường này!”
Trần Hân khẩn thiết ôm tay hắn: “Cậu đừng, đừng làm bậy!”
Trình Hâm cười xoa đầu cậu: “Đùa chứ, có lẽ chẳng đến mức ấy đâu.

Lần này bọn mình có lý do chính đáng mà!”
Trần Hân ngây ngẩn cả một buổi chiều, lúc thì đứng ngồi không yên, khi lại thất thần lo lắng, nghĩ đến cảnh Trình Hâm bị đuổi, nước mắt đã chực trào ra, chẳng thiết gì bài vở nữa.

Trình Hâm lại xé nát một tờ giấy vở vò thành một đống, nói với cậu: “Ôi, sao cậu cứ thẫn thờ mãi thế, chi bằng viết bản kiểm điểm hộ tôi đi!”

“Viết, viết thế nào?”
Trình Hâm cười, đứng dậy vươn vai: “Ừ nhỉ, học sinh gương mẫu mà lại! Thế này, cậu kể lại sự việc hôm nay, ra chơi bóng rổ này, bị thương này, đánh nhau này..

Còn phần sau là thành tâm nhận lỗi, đoạn ấy cứ để tôi lo, tôi đã có nhiều kinh nghiệm rồi.

Thế nhé!”
“Ừ.” – Trần Hân lấy giấy bắt đầu viết.
“À mà này, đừng viết văn hay quá, sẽ bị nghi ngờ mất!”
Trần Hân nghe thấy thế gạch bỏ mấy thành ngữ, dùng văn phong giản dị tường thuật lại sự việc trưa nay, dò dẫm 20 phút đã viết xong.

Trình Hâm xem qua, hài lòng xoa đầu cậu: “Thật là perfect!”, đoạn xé vở ra chép lại.
Trần Hân nhìn Trình Hâm, cảm giác tính cách của hắn rất khác mình.

Hắn phóng khoáng bất cần, gặp chuyện lớn cũng không hề nhụt chí.

“Làm bạn với cậu ấy thật tốt biết bao.

Mình mong sao lần này tai qua nạn khỏi, để cậu ấy còn được ngồi đây..

làm bạn với mình.”
Trình Hâm đang chép, liếc sang, thấy cậu đang nhìn hắn đăm đăm, liền nhe răng cười nói: “Nhìn gì đấy? Tôi đẹp giai lắm phải không?”
Trần Hân cười, lần đầu tiên sau cơn biến cố.

“Cứ thế nhé, cười thế mới đáng yêu.” Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ “mà!” – Trình Hâm nói – “Chữ cậu sao đẹp thế, giá mà chữ tôi được như cậu thì có viết ngắn thầy khối trưởng cũng bỏ qua cho mà xem.”
Trần Hân chợt nói: “Được, được chứ, luyện đi.”
“Hở?”
Trần Hân chỉ vào chữ hắn: “Cậu, có thể, luyện chữ, nhà tôi có, bảng chữ mẫu.”
“Đừng đùa nữa, chả được đâu.”
Trần Hân gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Được!”
Trình Hâm không nỡ chối từ: “Ừ, rồi tôi sẽ luyện.”
Trần Hân cười: “Ừ, lần sau, về nhà, đem mẫu, mẫu cho cậu.”
“Ừ.

Mà này, cậu thân với thầy Chu Tung lắm à?”
“Hả? À, thầy, thầy ấy là chủ, chủ nhiệm, trước kia.”
“Ở trường số 1 à?”
“Ừ.”
Trình Hâm hiểu ra: “Thầy ấy mang cậu sang Nhật Thăng phải không?”
Trần Hân gật đầu một cái.

Trình Hâm cười, trong lòng vô cùng cảm tạ Chu Tung.
Với sự giúp đỡ của Trần Hân, Trình Hâm rốt cuộc gom đủ một nghìn chữ, hớn hở đem bản kiểm điểm nộp lên.

Phương Tuyển lại giảng cho một bài, nói hắn chỉ biết khoa chân múa tay, không biết dùng cái đầu mà suy nghĩ.
Trình Hâm nói: “Nó đã trèo lên đầu lên cổ mình như thế, anh còn bảo em nhịn, chẳng hóa ra em là đồ hèn à?”
“Lẽ ra không nên lỗ m ãng như vậy, suýt nữa là đi tong rồi.” Phương Tuyển nói.
Trình Hâm vừa nghe thấy thế, biết mình đã an toàn, bèn hỏi: “Thằng khốn Ngũ Chí Viễn thì thế nào?”
Phương Tuyển nói: “Sẽ ra hội đồng kỷ luật.

Còn mày nhận thêm một lần cảnh cáo, lần sau là đi đời thật đấy!”
Kỳ thật, đây là lần đầu bọn 10A1 ra tay đánh trước, thế nhưng tính cả vụ trộm cắp, Phương Tuyển biết Ngũ Chí Viễn là đứa đầu sỏ, nếu không cho nó một trận nhớ đời thì chẳng còn thể thống gì nữa.

Vì thế, anh kịch liệt yêu cầu nhà trường nghiêm khắc xử lý để răn đe.

Ngũ Chí Viễn coi trời bằng vung, khét tiếng học hành dốt nát, lại cầm đầu lôi kéo bọn nam sinh lớp A1 đàn đúm sa đà.

Thầy Châu chủ nhiệm vốn ghét cay ghét đắng, cũng tán thành nghiêm phạt để làm gương.

Nhà trường mới lập hội đồng kỷ luật, đồng thời nêu tên trước toàn thể học sinh.
“Em biết rồi!” Nếu là lúc trước, Trình Hâm sẽ chẳng xem chuyện bị đuổi vào mắt, nhưng lúc này, hắn muốn ở lại, vì đã có Trần Hân.
“Bồi thường thế nào?” – Hắn không quên quyền lợi của cậu.
“Ngũ Chí Viễn đã chịu bồi thường 500 đồng, tiền mắt kính và thuốc men.”
“Mẹ kiếp, đồ chó chết ấy muốn bố thí cho ăn mày chắc?”
“Không được nói tục!” – Phương Tuyển trừng hắn – “Kính của Trần Hân khoảng hai ba trăm gì đấy, còn lại là tiền thuốc men bồi bổ.

Anh đưa tiền cho mày nhé?”
“Thế cũng được.

Đúng rồi, cho bọn em nghỉ vài tiết nhé.

Không có kính không nhìn được bảng đâu.”
“Được rồi, điền đơn xin phép rồi đưa đây.”
Trình Hâm xin nghỉ, cầm 500 đồng về đưa Trần Hân.

Thấy sự việc được giải quyết nhanh chóng, ổn thỏa, Trình Hâm cũng không bị gì, cậu mới thở phào nhẹ nhõm: “Lần, lần sau, đừng, đánh nhau.”
“Tôi chỉ có thể hứa sẽ không gây sự trước.”
Trần Hân thở dài.

Tốt nhất là phải xóa án cho hắn cậu mới yên lòng.

Nhưng muốn xóa án thì phải vào đội bóng.

Chuyện này cậu phải đi tìm thầy giáo mới được..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN