Nhóc Cà Lăm - Chương 28: 28: Ớt Cay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Nhóc Cà Lăm


Chương 28: 28: Ớt Cay


Biết thể nào Trần Hân cũng còn trên lớp, Trình Hâm chạy ngay đến, túm về ký túc, bảo rằng có chuyện quan trọng.

Về đến nơi, hắn nói: “Này, bà tôi bảo tôi gầy nên đóng gói một phần canh bắt tôi đem về ăn.

Nhưng nhiều canh quá, tôi lại no rồi, không ăn nổi nữa.

Canh này để nguội thì tanh lắm.

Cậu ăn một ít hộ tôi nhé?”
Trần Hân còn đang hoang mang, không ngờ hắn cấp tốc kéo về chỉ để húp canh.

Cậu lúng túng nói: “Tôi, tôi cũng no rồi.”
Trình Hâm cười: “Canh suông ấy mà, lõng bõng toàn nước, tè phát hết ngay.

Nào chia ra uống ngay kẻo nguội.

Cà-mèn của cậu đâu rồi?”
Không đợi Trần Hân trả lời, hắn hai ba phát lôi cà-mèn của cậu ra rửa sạch rồi đổ xúp, sau đó dúi vào tay cậu: “Đây này, uống ngay đi, còn mười phút nữa đến giờ tự học rồi đấy.” Nói xong liền uống ừng ực phần mình.
Trần Hân chần chừ giây lát rồi cũng ăn.

Cậu không biết cái thứ đen đen trong canh là gì, nhưng hương vị cũng mặn mòi dễ chịu.

Trình Hâm thấy thế cười đắc ý: “Thế mới ngoan chứ.

Nào ta lên lớp đi!”
Đến lúc tan học trở về, Trình Hâm bắt đầu lục lọi đống hàng tiếp tế, lẩm bẩm: “Bà cũng thật là, đã bảo không thích uống sữa tươi nguyên chất mà cứ gửi nhiều thế này..” Hắn bèn ra khỏi phòng gọi ba đứa kia đến rồi nói: “Tao không uống sữa này đâu, đứa nào muốn thì cứ lấy đi!”
Từ Tuấn Thưởng lắc đầu nói: “Dạo này tao uống sữa chua cơ.

A, có khô bò này, cho tao một gói nhé!”
Tào Kế hấp háy mắt: “Ái chà, dại thế, sữa tươi nhập khẩu cơ mà! Cứ để đấy tao! Kế Tiếp, mày thì sao?”
“Tao lấy hai hộp thôi.

Sữa không đường nhạt thếch, tao cũng chẳng mê gì mấy.”
“Ha ha, thế là tao gom được món hời rồi!”
Từ Tuấn Thưởng lườm: “Đồ tham ăn tục uống.

Còn phần Trần Hân thì sao?”
Tào Kế quay lại hỏi: “Cậu uống sữa tươi không?”
Trần Hân xua tay: “Không, không cần đâu!”
Tào Kế Tiếp nhìn thằng anh một cách khinh bỉ: “Mày tưởng mặt ai cũng dày như mày đấy phỏng? Hỏi thế ai lại bảo có bao giờ?”, sau đó cầm năm sáu hộp đem đến để lên bàn Trần Hân: “Phần cậu này.”
Trần Hân vội chối: “Không, tôi, tôi không quen..”
Tào Kế nhìn cậu từ đầu đến chân: “Chậc chậc, đúng là nhóc cần bồi bổ nhiều hơn.

Thôi giữ lấy mà uống đi, của thằng Hâm chứ của ai mà ngại.

Mấy hộp này cho cậu, còn lại tôi bao trọn gói, hi hi!”
Trần Hân ngây ngô đứng nhìn.

Bọn Từ Tuấn Thưởng xem đống quà vặt của Trình Hâm như của chùa, chia chác không hề khách khí.

Cuối cùng Trình Hâm rống lên: “Đủ rồi, tao còn sống sờ sờ đấy!”
Cả bọn phá ra cười nắc nẻ, mỗi tên ôm một đống bao túi lỉnh kỉnh: “Đội ơn Hâm ca, đội ơn bà nhé!” rồi chạy biến về phòng.

Trình Hâm cũng bật cười: “Cái lũ ăn tham này!”
Trần Hân dè dặt đi đến chỉ đống sữa tươi trên bàn: “Cái này, cậu, cậu uống đi, nhé.”
Trình Hâm nói: “Không uống sữa tươi đâu, chán đến tận cổ rồi! Cậu không uống thì đành vứt đi vậy.

Chi bằng cậu uống thì hơn, đỡ lãng phí.

Dù sao bà tôi cũng nhọc công mang đến mà.”
Trần Hân nghĩ đến bà mình, cúi đầu nói: “Cám, cám ơn cậu.

Nhưng..

lần, lần sau, đừng cho tôi nữa.” Cậu biết thực ra Trình Hâm muốn giúp đỡ, lại sợ cậu ngại nên mới gọi bọn Tào Kế đến.

Cảm động là thế nhưng là một người tự trọng, Trần Hân vẫn cảm thấy day dứt trong lòng.
Trình Hâm đang sắp xếp thức ăn vào tủ, ngoảnh lại, thấy vẻ mặt khó xử của Trần Hân.

Hắn nhớ đến lời Phương Tuyển dặn, bèn gật đầu với cậu: “Được rồi, để chốc nữa tôi sẽ điện cho bà, bảo lần sau đừng mang sữa tươi đến nữa.

Lần này cậu uống giúp tôi nhé.

Nếu cậu ngại thì tháng tới đem cho tôi ít khoai sấy đi.

Bà cậu sấy khoai ngon cực kì, ở ngoài không thấy chỗ nào bán cả.”
Nghe thế, sắc mặt Trần Hân dịu xuống, gật gật đầu: “Ừ.”
oOo
Cuối giờ văn hôm nay, thầy giáo cầm bài làm văn lần trước của Trần Hân đến bên bàn cậu: “Trần Hân này, em chỉnh lại bài này tí nhé.

Thầy sẽ cho đăng lên tạp chí văn học của trường.”
Trần Hân lần đầu nghe nói trường Nhật Thăng có cả tạp chí văn học.

Cậu gật đầu: “Vâng ạ.”
“Nếu em có hứng thú sáng tác thì cứ gửi lên, đừng ngại.

Tuy rằng chẳng đáng là bao, nhưng bài đăng lên tạp chí cũng có nhuận bút đấy.”
Trần Hân mừng rỡ: “Vâng, vâng ạ.

Thế, tạp chí, đăng, những thể, thể loại nào ạ?”
Thầy văn nói: “Ồ, miễn là nội dung trong sáng, phù hợp với lứa tuổi học trò, còn thể loại gì cũng được: Tản văn, thơ, nhạc, truyện ngắn, truyện dài..

Đợi đấy để thầy đem số vừa rồi cho xem.”
“Em, em cám ơn thầy ạ!”
Thầy giáo vừa đi, Trần Hân nhanh chóng bắt tay vào dò lại bài viết.

Biết viết văn thế mà cũng kiếm ra tiền, cậu hết sức phấn khởi.

Trình Hâm cũng không muốn quấy rầy, chờ cậu sửa bài xong mới lên tiếng: “Biết tiền nhuận bút là bao nhiêu không?”
Trần Hân vội quay sang: “Bao, bao nhiêu thế?”
Trình Hâm thấy vẻ mặt sáng mắt vì tiền của cậu thật đáng yêu, bèn phì cười: “Bài sáng tác thì 50 đồng, bài làm văn trong lớp thì 20, chả bõ dính răng.”
“Ôi, thật thế sao!” Trần Hân vui sướng.

Bà cậu bán rau ở chợ mỗi ngày chẳng được là bao.

Hai anh em đi nhặt xác ve suốt cả mùa hè cũng chỉ được vài ba chục.

Vậy là bây giờ cậu đã có thể làm ra tiền rồi!

Trình Hâm xoa xoa tóc cậu: “Nhóc mê tiền này, cố lên nhé!” Hắn cũng tự nhủ phải cố lên, chỉ còn một tuần là thi tháng.
Trần Hân đem bài viết đã chỉnh sửa kỹ lưỡng đến nộp cho thầy, lại đem thêm hai bài khác nữa.

Thầy văn xem qua rồi ngẩng lên nhìn cậu: “Trần Hân này, em có muốn đến làm cán sự biên tập cho tạp chí không?”
Trần Hân ngây người: “Thật, thật ạ?”
“Ừ, em trưởng ban năm nay lớp 12, muốn ngưng việc để tập trung ôn thi đại học.

Thế nên ban biên tập thiếu mất một người.

Công việc cũng không nặng, chỉ là chọn lọc, sửa sang bài vở, cùng vài việc lặt vặt khi phát hành.

Mỗi học kỳ chỉ ra một số thôi.”
Trần Hân cảm thấy đây là một cơ hội rèn luyện thật tốt, nhanh chóng nhận lời: “Vâng ạ.”
Thầy văn gật đầu: “Thế được rồi, tiết 8 chiều nay, thầy sẽ đưa em đến ban văn học nhé.”
Lúc về lớp, Trần Hân kể lại cho Trình Hâm.

Hắn bĩu môi: “Hừ, cái ban tẻ ngắt đấy có gì hay, đi chơi bóng với tôi có phải vui không!” Trần Hân cười không nói.
Đến hẹn, thầy giáo dẫn Trần Hân đến lầu ba ký túc xá.

Đến nơi cậu mới biết thì ra nơi đây còn có đội bóng rổ, đội bóng đá, ban diễn kịch..

nhưng chỉ có ban văn học là được ưu ái xếp một phòng riêng.

Trong phòng có năm sáu người ngồi.

Trần Hân bước vào, thấy có hai người quen, một là thầy Châu, còn người kia là Trương Lập Huy.

Cậu ta thấy Trần Hân, liền đứng dậy cười: “Hoan nghênh cậu đến ban văn học!”
Thầy Châu cũng cười nói: “Thầy Tưởng dắt Trần Hân đến rồi à! Nào lại đây, đừng ngại.”
Thầy văn giới thiệu: “Đây là bạn Trần Hân, lớp 10A8, sau này sẽ cùng làm việc với nhau.

Thầy Châu à, tôi giao em ấy cho thầy nhé!”
Thầy Châu gật đầu: “Ừ, đừng lo.

Trần Hân đến đây ngồi nào.

Đây là La Tử Văn, lớp 11A3, trưởng ban tờ tạp chí” Tân Dương “của trường ta, đây là bạn Trương Lập Huy, học cùng khóa với em, là phó ban..”
Trần Hân xoay sang nhìn Trương Lập Huy một lúc, thì ra cậu ta đã là phó ban văn học, thật không hổ là học sinh giỏi toàn diện các môn.

Trương Lập Huy nhìn cậu, tủm tỉm cười.
Thầy Châu giới thiệu mọi người trong ban, sau đó nói: “Trần Hân tính hay ngại ngùng nhưng văn chương khá lắm.

Bạn ấy mới vào, chắc còn nhiều bỡ ngỡ.

Trương Lập Huy học cùng khóa với Trần Hân, em chú ý giúp đỡ bạn ấy nhé!”
Trương Lập Huy sảng khoái cười: “Tất nhiên rồi ạ! Nào, Trần Hân, sang đây ngồi với tôi!”
Thầy Châu có việc phải đi, Trương Lập Huy bắt đầu nhiệt tình nói về công tác của ban, cũng buôn dưa một lúc.

Trần Hân mới biết thì ra thầy Châu ngoài việc dạy học còn là một nhà văn thực thụ, với một số tác phẩm gây được danh tiếng trên văn đàn.
Hết tiết 8 chính là giờ cơm tối.

Chuông vang lên, Trương Lập Huy xếp gọn đống giấy tờ: “Trần Hân này, cùng đi ăn nhé!”
Trần Hân nhớ đến Trình Hâm, hơi do dự nhưng vẫn nể mặt gật đầu: “Được, được thôi.”
Trương Lập Huy xách cặp: “Đi nào đi nào.

Hôm nay vui quá! Không ngờ cậu lại đến đây, từ nay chúng ta sẽ được làm việc với nhau rồi!”
Trần Hân hơi hoang mang.

Không phải Trương Lập Huy từng nói xem cậu là đối thủ sao? Vì cậu nên cậu ta mới trượt hạng đầu, sao lại tỏ ra ân cần hăng hái thế?
Trương Lập Huy lại quay sang cười nói: “Cậu biết không, thật ra tôi đã biết cậu từ lâu rồi đấy.”
Trần Hân li3m môi: “Thế, thế à?”
“Đúng thế, từ sơ trung đã nghe thầy tôi khen cậu rồi.

Lúc ấy tôi cứ nghĩ sẽ ra sức ganh đua thật lực với cậu cơ, nhưng mãi không có cơ hội gặp mặt.

Thế mà cậu lại chuyển đến đây, xem ra hai ta cũng có duyên phận nhỉ?”, nói rồi bật cười to.
Trần Hân bình tĩnh không đáp.

Cậu cảm thấy Trương Lập Huy cũng khá giống Lưu Duệ Dương, nhưng nói không nhiều bằng.

Thật ra, cậu rất hâm mộ tính cách hoạt bát của hai người họ, ước sao mình cũng được một phần như thế.
Ký túc xá ở gần căn-tin, lúc cả hai đến nơi hãy còn vắng vẻ.

Mua cơm xong, mọi người liền ùn ùn kéo đến, Trần Hân và Trương Lập Huy đến một bàn trống ngồi vào.

Trần Hân nhớ đến Trình Hâm, dáo dác nhìn quanh không thấy hắn.

Trương Lập Huy vẫn say sưa lôi cuốn cậu vào câu chuyện.
Trình Hâm chờ trong lớp không thấy cậu về, liền xuống căn-tin.

Đôi mắt sáng quắc như điện quét một vòng, phát hiện ngay Trần Hân ngồi bên đấy.

Lại nhìn đến cái người đang ngồi với cậu, sắc mặt thoáng chốc sa sầm..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN