Trình Hâm chột dạ nhìn sang giường Trần Hân, thấy thỏ nhỏ đã mặc quần áo chỉnh tề, tay đang mò mẫm trên bàn tìm kính mắt.
Nhớ lại giấc mơ, Trình Hâm đâm hối.
Trong cơn hứng thú đêm qua, hắn đã quên hôm nay không chỉ là ngày cá tháng tư, mà còn là ngày thi hai bài Tự nhiên, Xã hội.
Ngộ nhỡ Trần Hân đọc thư xong bối rối, quên hết bài học thì biết làm sao? Trình Hâm chớm có ý nghĩ lấy thư về.
Nghĩ đến đấy, hắn vội vàng đi đánh răng rửa mặt.
Lúc chuẩn bị xong xuôi, bước ra thấy Trần Hân đang đợi: “Mưa, mưa to đấy, cùng đi thôi.”
Ngoài trời đang đổ mưa tí tách.
Tiết thanh minh năm nay mưa rả rích đã mấy ngày.
Bình thường mưa thế này Trần Hân không ngại, giờ lại lo khó đón được xe về nhà.
Trình Hâm chúa ghét trời mưa, hôm nay lại hào hứng khác thường, vì có thể viện cớ ôm ai kia đi dưới một tán ô.
Cả hai khoan thai sánh bước.
Những giọt mưa buông xuống ô lộp độp trên đầu.
Trình Hâm chợt nói: “Đúng rồi, cậu đã biết hôm nay đổi lịch thi chưa? Xã hội dời lên buổi sáng, buổi chiều mới đến Tự nhiên.”
“Hả? Thế, thế à, sao, sao cậu biết?”
“Giờ tự học đêm qua, lúc cậu đi vệ sinh, anh Tuyển tạt sang thông báo.
Tôi lại quên không nói cho cậu.”
“Ừ, cũng, cũng tốt, buổi sáng, trí, trí nhớ, tốt hơn.” Thật ra Trần Hân cũng không thích khối xã hội vì phải học bài nhiều, cậu dự định lúc phân ban sẽ chọn ban Tự nhiên.
Bất chợt, Trình Hâm cười ha hả rồi xoa đầu làm tóc cậu rối bù: “Ha ha, sao cậu cả tin thế? Hôm nay là cá tháng tư, không nhớ à?”
Trần Hân vỡ lẽ, đập đập vào ngực Trình Hâm: “Cậu, cậu trêu tôi.”
Trình Hâm cười khoái chí ưỡn ngực ra chịu những cú đánh như gãi ngứa của cậu rồi nói: “Hôm nay là ngày cá tháng tư, thế nào cũng có vài trò chơi khăm nho nhỏ, cậu..
cậu đừng để bị lừa đấy.”
Trần Hân không nói gì, thầm nghĩ ai lại đi lừa gạt cậu.
Đến lớp, Trình Hâm nhìn thấy phong thư còn nguyên chỗ cũ, chẳng biết thế nào lại cứ muốn để đấy.
Quả nhiên, Trần Hân lấy phong bì ra, thấy đề “Gửi Trần Hân” thì tỏ ra sửng sốt.
Cậu chưa từng nhận được thư tay để ngăn bàn.
Cậu len lén nhìn sang Trình Hâm, sợ hắn thấy bức thư, vội kẹp vào quyển sách.
Trình Hâm làm như không thấy.
Trần Hân nhanh chóng kiềm nén sự tò mò, giở sách vật lý ra chuyên tâm ôn tập.
Còn Trình Hâm thì ngược lại, thấp thỏm mãi không yên.
Thi xong lý hóa sinh, Trình Hâm lại u sầu buồn bã.
Trần Hân dịu dàng an ủi: “Không, không sao đâu, đừng, đừng nóng vội, chậm, chậm mà chắc.”
Trình Hâm nghe thế cũng nguôi ngoai: “Ừ, tôi có cảm giác..
dù sao cũng tiến bộ hơn, lần này còn giải được vài câu.”
Trần Hân cười gật đầu: “Có, có tiến bộ, là, là tốt rồi.” Nhìn mưa giăng giăng ngoài cửa sổ, nụ cười của cậu lại biến đi.
Trình Hâm nhìn vẻ lo lắng trên mặt cậu: “Chiều nay cậu về quê à?”
“Ừ..”
“Nhà cậu ở đâu?”
“Ở, ở trấn Mễ.”
Trình Hâm vờ như bất ngờ: “A, nhà bà ngoại tôi ở Tây Kỳ, hình như cách trấn Mễ chẳng bao xa thì phải.”
Trần Hân nhớ Tây Kỳ cùng huyện, nhưng chưa đến bao giờ: “Có, có lẽ thế, tôi, tôi cũng không rõ.”
Ngày trước, bà ngoại của Trình Hâm đúng là ở Tây Kỳ, nhưng từ sau khi bố mẹ hắn ly hôn, bà đã chuyển sang nơi khác.
Hắn bèn nói: “Lâu rồi tôi chưa về thăm bà, vừa hay hôm nay bác tài xế sẽ chở về đấy chơi.
Hay thế này, tôi cho cậu đi nhờ một đoạn.”
“Thật, thật thế ư?”
Trình Hâm cười nói: “Thật đấy.
Tôi về đấy hai ngày chơi tiết thanh minh.
Cậu đi cùng tôi nhé, đỡ phải chốc chốc lại phải đổi chuyến xe.
Cậu xem, mưa dai dẳng thế này, có khi nhà xe còn phải nghỉ, không đón được xe khéo phải qua đêm bên ngoài ấy chứ!”
Trần Hân đã bị hắn ta thuyết phục: “Ừ, cũng, cũng được, nhưng, nhưng tôi đã hẹn, cùng đi, với bạn rồi.”
Trình Hâm khẽ nhíu mày: “À, con bé Liễu Hòa Thiễn chứ gì? Bố nó đâu sao không đến đón?”
Trần Hân không ngờ Trình Hâm còn nhớ kỹ tên cô bé: “Bác, bác ấy bận việc.”
“Thế này vậy, dù sao trên xe cũng còn chỗ, thêm một người nữa cũng chẳng hại gì.”
“Thật, thật ư? Cám, cám ơn cậu.
Tôi, tôi đi bảo, cho cậu ấy.”
Trình Hâm miễn cưỡng chiều ý: “Ừ, ta đi thôi.”
Lớp 11 và 12 chỉ thi buổi sáng rồi được nghỉ.
Giờ cơm trưa, căn-tin vắng vẻ hơn rất nhiều.
Trần Hân vừa tìm đã thấy: “Liễu, Liễu Hòa Thiễn ơi.”
“A, Trần Hân đấy à!”
Nhiều nữ sinh gần đấy quay lại nhìn Trần Hân, làm cậu thẹn đỏ mặt.
Liễu Hòa Thiễn lạch bạch chạy đến đây: “Thi tốt chứ?”
Trần Hân gật đầu: “Ừ, này, bạn, bạn tôi, có xe, cho, cho bọn mình, đi nhờ, nhờ về trấn.”
“Ồ, bạn cậu cũng ở gần đấy hay sao?”
“Ở, ở Tây Kỳ.”
Tây Kỳ có lẽ cũng không xa, nhưng Liễu Hòa Thiễn còn lưỡng lự: “Tớ không quen ai trong lớp cậu cả, đi nhờ xe người ta ngại lắm.”
“Không, không sao, tôi, xin, cậu ấy, đồng ý rồi.
Mưa, mưa suốt đấy.”
Liễu Hòa Thiễn cũng đang lo lắng việc này, cuối cùng gật đầu nói: “Thôi đành vậy.
Thế thi xong tôi đợi các cậu ngoài cổng ký túc xá nhé?”
“Ừ!”
“Tạm biệt!”
Trần Hân đang định đi mua cơm, liền phát hiện bộ tứ đang ngồi ở một bàn trống cách đó không xa, vẫy tay với cậu.
Trước mặt Trình Hâm có hai khay cơm đầy ắp.
“Mua cho cậu rồi này.
Trưa nay thế mà có đùi gà nướng đấy.”
“Cám, cám ơn.”
“Ăn thôi.”
Liễu Hòa Thiễn cũng trở lại bàn mình.
Các bạn hiếu kỳ to nhỏ: “Thiễn Thiễn này, ai thế?”
“À, bạn học cũ cùng quê ấy mà.
Hôm nay hẹn nhau về nhà.”
“Cậu ta đẹp trai ấy chứ.
Tên gì, lớp nào đấy, khai mau!”
“Trần Hân, lớp 10A8.”
“Ầu mai gót, có phải cái cậu thủ khoa đạt 1000 điểm ấy không?”
Liễu Hòa Thiễn gật đầu.
Các cô bé nhao lên: “Giời ơi, vinh dự phết! Thế nào thế nào, hai cậu trước đây học cùng một lớp à?”
Liễu Hòa Thiễn cười nói: “Hồi tiểu học kia.
Cậu ấy giỏi lắm nhé, mấy lần làm văn được điểm tối đa đấy, còn toán thì lúc nào cũng đạt tối đa.”
“Ôi tài thế!”
Có cô đề nghị: “Liễu Hòa Thiễn này, cậu thân với Trần Hân như thế, xin giúp tớ chữ ký đi!”
Cả bọn cười rộ lên: “Con bé này, mê mẩn người ta rồi à!” Liễu Hòa Thiễn cũng cười: “Được rồi được rồi, tớ sẽ hỏi cậu ấy.”
“Thế thì còn gì bằng! Thiễn Thiễn cố lên nhé!”
Bên này, Trình Hâm hỏi Trần Hân: “Ăn xong về ký túc ôn bài à?”
“Ừ.”
Trình Hâm nhớ đến phong thư kẹp trong quyển sách giáo khoa Giáo dục công dân.
Chốc nữa chắc chắn cậu sẽ giở quyển ấy ra ôn để chiều nay thi Xã hội.
Tào Kế cảm khái: “Ôi, kỳ này thể nào thằng Hâm ca cũng vượt mặt tao, tao lại đội sổ rồi.”
Tào Kế Tiếp hưởng ứng: “Biết thế thì lo mà học đi, đội sổ là bị cấm túc, khỏi đi chơi nữa đấy, liệu hồn!”
Trình Hâm gầm lên: “Câm ngay! Đã làm bài không được, đang tức còn gặp chúng mày!”
Trần Hân mỉm cười: “Đừng, đừng căng thế.”
Từ Tuấn Thưởng cũng nói: “Đúng đấy.
Hâm ca à, mày đừng sốt ruột.
Có phải ngồi tên lửa phóng đi đâu.
Việc học phải kiên trì, lâu ngày dài tháng mới mong kết quả.”
Trình Hâm lặng thinh.
Về đến ký túc xá, hắn bèn nói: “Cho mượn sách công dân chút, tôi quên đánh dấu đoạn này.”
Trần Hân buông quyển địa lý, cầm sách công dân lên, chợt nhớ đến, bèn rút phong thư ra kẹp vào sách địa rồi mới đưa sách công dân cho hắn.
Trình Hâm thấy thế nhíu mày.
Thấy Trình Hâm tỏ ra chăm chú, Trần Hân chầm chậm cầm phong thư màu vàng nhạt lên.
Bên trong có một tờ giấy trắng.
Cậu ngẫm nghĩ, lại xếp vào.
Một lúc sau, không nhịn được tò mò, rút thư, khẽ mở ra.
Trong thư chỉ có một bài thơ đánh máy..