Nhóc con! Gọi tôi là anh
Chương 13: Giận
Cô làm gì để cho anh giận ư?? Thật sự không biết. Cô đã vò đầu bứt tai và tốn hết bao nhiêu chất xám cho vấn đề này. Cô thật sự không hiểu, cơ mà đáng lý ra… người giận phải là cô ấy chứ. Từ cái vụ kinh nguyệt đến nay cũng đã hơn cả tuần rồi, cô không chấp thì thôi. Mắc gì anh phải giận dai như đàn bà thế chứ??…
– Chị làm sao đấy??
Lăng Nhã Linh chuyên tâm nấu ăn, cần mẫn xem từng biểu hiện vui mắt trên gương mặt của cô chị mình… Lúc tím lúc đỏ, trông ngộ dã man a ~!!…
– Chả sao cả!! – Lăng Từ Nhật khó chịu lèm bèm. Đầu cô đang rất rối a ~!!… Lúc thường thì Dương Khánh Nam hở chút ra là trêu ghẹo cô đủ điều làm cô muốn bốc hỏa. Giờ thì không thấy cái bản mặt đáng nguyền rủa của anh ta, cô lại thấy ấm ức trong lòng là như thế nào??… Ay da cái đời ~~!! Thật là định mệnh…
…
.
.
.
..
– Ui ~!! Thật hiếm khi thấy ông vô sớm!!
Hạ Kim Vy cùng Gia Hoàng Đăng bước đến. Ai ya ~ hoan nghênh hoan nghênh. Thật lâu quá chưa gặp cái couple làm mưa làm gió này. Gia Hoàng Đăng vỗ vỗ vai thằng bạn hỏi thăm…
– Ê mày!! Sao mặt đen kịt thế?? Vợ đá ra khỏi nhà à??…
Dương Khánh Nam nghe hay lọt lỗ tai được một chữ “vợ”, mặt xuống sắc thêm vài phần, không tự chủ nghiến răng ken két… Con nhóc cứng đầu đó, lì lợm không ai bằng. Lần này thật không giận không được. Chỉ còn nước thiếu bay vào mà đè Lăng Từ Nhật cô ra bóp cổ…
– Sao thế?? Trúng rồi à?? A a, quả thay mày ngoại tình nên “vợ”…
– Một tiếng nữa thôi là mày chả còn cơ hội ẵm cháu nữa đâu!! ( Ai hiểu câu này??)
Gia Hoàng Đăng nghe thằng bạn chí cốt nói xong, mặt méo xệch. Anh đang hù dọa đến thế hẹ trẻ mai sau ấy à?? Ặc ặc!! Không được đâu nha!!… Hạ Kim Vy thấy bản mặt tái mét của Gia Hoàng Đăng, an ủi…
– Tâm trạng tên đó không tốt, nói nữa là lên đó thăm Lão Thiên luôn đấy!!…
Gia Hoàng Đăng gật đầu đồng tình. Phút chốc, xoay qua nhìn gương mặt âm độ của Dương Khánh Nam, cảm thán…
…
.
.
.
…
…
Reng reng reng…
Tiếng chuông trường vừa điểm chưa dứt, đã thấy bóng người nào đó chạy vèo vèo với tốc độ tên lửa ra khỏi lớp. Cô chủ nhiệm 8a2 khẽ vuốt trán, cơn bão nào mới lướt qua vậy bây??…
– Này Mạc Như!! Hình như vừa rồi…
Lệ Nhan nghiêng đầu hỏi Tố Mạc Như bên cạnh, chỉ thấy cô nàng uất ức cắn môi không nói gì. Cô thậm chí rất gay gú. Vội như vậy… không phải là định đi tìm Dương Khánh Nam đó chứ??…
…
Lăng Từ Nhật vội vã thở gấp chạy lên từng bậc cầu thang. Cô quyết định rồi, nhất quyết là hôm nay, cả tuần cô chịu đựng đã đủ rồi. Hôm nay chắc chắn, cô sẽ hỏi cho ra lẽ… Ừ thì ý chí thì cao ngất trời lắm!! Cao quá nên chẳng để ý phía dưới nữa (không phải là nghĩa bóng mà chính xác là nghĩa đen luôn). Lăng Từ Nhật chạy vội, chạy nhanh mà thắng không kịp. Đến lúc quẹo cua, liền trật chân mà ngã rầm xuống phía dưới…
… A!!…
… Ý chí bỗng bị đánh bật đi rất nhanh a ~!!…
…
.
.
.
…
Dương Khánh Nam ngồi trong lớp làm thêm bài tập, lười biếng nguệch ngoạc vài đường vào vở, thở dài. Ánh mắt chân thật đặt vào quyển đề cương nhưng tâm hồn lại lơ lửng phía nào rồi???…
– Ở đó không có cô y tế đâu, cô ấy đi tập sự ở trường khác rồi, ngày mốt mới về!!…
Giọng nói từ một cô gái ngoài cửa truyền vào làm anh bất đắc dĩ dóng tai lên nghe. Không nghe không được, nó đập uỳnh uỳnh vào tai anh thế cơ mà…
– Ừ!! Tội cho con bé đó ghê cơ, chạy giỡn cho lắm vào rồi nằm một đống ở phòng y tế, chân sưng to như cái giò heo…
Hai cô bạn nói xong rồi cười khúc khích, anh bên trong phòng không nhịn được nhếch môi. Người gì đâu mà ngu ngốc dữ vậy??…
– Ừ!! Nhìn thấy cũng tội ghê lắm. May mà hai ta đỡ cô bé ấy vào phòng y tế, chứ không là nằm ở hiện trường đến tối mất… Mà hình như lớp 8 bà nhỉ??…
– Phải phải!! Hình như tên gì gì ấy…Long Từ Nha hay gì hả bà??…
Cô bạn vò đầu khiến người kế bên cười ảo não, một câu nói ra khiến Dương Khánh Nam ngồi bên trong chết sững…
– Người ta tên Lăng Từ Nhật…
– Người ta tên Lăng Từ Nhật…
Câu nói của cô bạn vừa dứt, Dương Khánh Nam đã đập cửa chạy đi… Lăng Từ Nhật??!! Cô muốn làm anh lo lắng thế nào nữa mới vừa lòng đây??…
…
… Rầm…
Cánh cửa phòng y tế đập rầm ra khiến Lăng Từ Nhật ngồi bên trong khẽ giật thót, ly nước khó khăn lắm mới hứng được cũng suýt rơi xuống sàn nhà… Cau mày nhìn lên, rồi một cái giật thót run người, lắp bắp môi…
– Dương…
– Bà còn gọi tên tôi????
Dương Khánh Nam bỗng quát ầm lên khiến Lăng Từ Nhật giật thót, mặt anh nóng hầm hầm. Từng bước đi như trút giận lên sàn nhà, ầm ầm suýt vỡ gạch… Đi đến Lăng Từ Nhật, anh thô bạo kéo chân Lăng Từ Nhật ra, khiến cô la lên một tiếng, rơi nước mắt vì đau. Thấy vậy, Dương Khánh Nam cũng giảm lực ở tay lại…
– Sao lại thành ra cái dạng này??…
Dương Khánh Nam nhìn mắt cá của Lăng Từ Nhật sưng lên, không khỏi đau lòng. Cũng may cho cái tật hậu đậu của cô là không nặng lắm. Chườm đá vài hôm là hết… Nhìn ánh mắt “thân tình” của Dương Khánh Nam, Lăng Từ Nhật khẽ nuốt ực, nói nhỏ…
– Tại cái cầu thang…
– Cầu thang?? – Dương Khánh Nam nhướn mày…- Bà không còn cái lý do nào hay hơn sao??…
Lại quát khiến Lăng Từ Nhật co cả lưng, miệng lại lèm bèm nói nhỏ…
– Thì là tại ông…
– Tôi làm gì bà??… – Dương Khánh Nam lên tiếng bất mãn…
– Tại ông vô cớ giận tôi chứ bộ…
Lăng Từ Nhật bĩu môi. Dương Khánh Nam nghe xong sững người, lấy lại gương mặt đen thui hỏi giọng uy hiếp…
– Bà cũng biết tôi giận??
– Biết!! – Lăng Từ Nhật gông cổ lên – … Tôi chỉ không biết gì cái quái thai gì mà ông giận, chỉ vậy thôi!!…
– Lý do đơn giản mà cũng không hiểu…
Dương Khánh Nam cười khẩy khoanh tay, điệu bộ bất cần. Lăng Từ Nhật nghi ngờ nghiêng đầu nhìn…
– Tại vì bà NGỐC NHƯ HEO!!!!
Anh bỗng hét toáng khiến Lăng Từ Nhật một lần giật nãy, thuận tay đưa lên áo vào lồng ngực kiểm tra nhịp tim… Cuối cùng uất hận nhìn Dương Khánh Nam không nói. Hừ!! Ứ thèm nói lý với anh nữa…
Dương Khánh Nam đi lại kệ, móc vài lọ thuốc xem xét rồi đổ ra tay, đưa nước và thuốc cho Lăng Từ Nhật khiến cô nhướn mày…
Dương Khánh Nam đi lại kệ, móc vài lọ thuốc xem xét rồi đổ ra tay, đưa nước và thuốc cho Lăng Từ Nhật khiến cô nhướn mày…
– Uống đi!!
– Chắc ổn không đấy?? Ông đưa nhầm tôi một cái là chấm hết…
– Nhiều lời!! Uống mau!!
Chưa kịp để cô nói xong, anh đã mau chóng tống mấy viên thuốc vào miệng cô rồi đổ nước vào, khiến cô ho sặc sụa… Thật tình, có vài viên thuốc giảm đau mà cũng lắm lời…
– Lần sau bà phải cẩn thận hơn, nghe chưa??…
Anh bất đắc dĩ ngồi xuống nhìn Lăng Từ Nhật. Anh từ đầu vốn giận cô chính là do cô quá cúng đầu ương bướng quá đi thôi. Giờ rồi cũng phải đầu hàng vì chính sự ngốc nghếch của cô nàng… Hey ~!! Sao mà anh lại phải chịu nhiều cực khổ như thế này??…
– Vậy… ông còn giận tôi không??
– Không!! Không giận!!
Dương Khánh Nam cố ý nói thật to cho Lăng Từ Nhật nghe. Tâm trạng phút chốc tốt lên hẳn, cười toe…
…
.
.
.
…
– Ế?? Đi chơi ở trường??
– Ừ!! Chị không biết gì cũng phải, nằm trong phòng y tế hết ba tiết mà!!
Lăng Nhã Linh bất đắc dĩ thở dài, nhìn cô chị đang dùng đá chườm chân. Trái lại, Lăng Từ Nhật vẫn cười toe. Biết sao được, làm hòa với Dương Khánh Nam làm tâm trạng cô tốt lên hẳn nha…
– Khi nào đi??
– Em nghe nói là tuần sau…
Dường như nghe vậy, mắt Lăng Từ Nhật bỗng sáng lên. Cũng phải, tuần sau nghĩa là chân cô đã tự lành rồi, có thể thoải mái đi chơi a~!! Nghĩ thế, Lăng Từ Nhật nhảy cẫng lên, quên luôn cả cái chân đang đau… Rồi sau ba giây, cái miệng nhỏ lập tức la oai oái…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!