Nhóc con! Gọi tôi là anh - Chương 19 : Cuộc thi can đảm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Nhóc con! Gọi tôi là anh


Chương 19 : Cuộc thi can đảm


… Cũng đã đến lúc…

… Chuyến đi chơi ba ngày hai đêm này sắp kết thúc…

Lăng Từ Nhật uể oải chống cằm nhìn chiếc túi đầy quần áo cùng đồ lưu niệm, khẽ thở dài… Sáng ngày mai là đã khởi hành về trường rồi… Mà suốt hai ngày nay, Dương Khánh Nam và cô cứ tránh mặt nhau suốt. Cảm giác rất khó chịu, cứ như bị hàng ngàn con kiến bò đi bò lại trong tim…

– Bà đừng ngồi đó nữa!! Đi tắm đi!!…

Lệ Nhan bước ra ngoài phòng tắm, bước gần lại chỗ Tố Mạc Như nói lớn. Tố Mạc Như khẽ bỏ quyển sách đang đọc dở trên tay xuống, đôi mắt hờ hững liếc qua chỗ Lăng Từ Nhật, vội bước đi….

Lăng Từ Nhật nghe tiếng “Cạch” phát ra từ phía cửa… Đã biết Tố Mạc Như đang yên vị trong phòng tắm, lại khẽ thở dài một cái…

– Tôi ngủ đây!! Có gì bà gọi tôi dậy nhé?…

Chưa nghe được câu trả lời, cả thân người đã ngã phịch xuống giường nệm êm ái. Cố nén khó chịu trong lòng mà chuyên tâm đánh một giấc, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ… Lệ Nhan nhìn qua Lăng Từ Nhật, đuôi lông mày khẽ nhếch lên một cái. Bình thản tiến về phía cửa phòng tắm, gõ nhẹ…

– Đi thôi!!! Cô ta ngủ rồi…

.

.

.

Trong một cái nghĩa địa gần bờ biển, nhóm học sinh trường THCS Huyền Lai đứng đến dày đặc. Ánh đèn tỏa sáng lốm đốm đẹp như đom đóm vào mùa hạ. Tiếng nói đùa rôm rả cùng tiếng hét chói tai đầy tức giận của các thầy cô. Cũng trong số đó, một đôi mắt lười biếng liếc qua hết biển người rồi lại thở dài, lẩm bẩm…

– Không có ở đây…

Dương Khánh Nam đuối lý vò rối đầu. Thôi nào!! Đáng lý anh phải vui mừng khi không thấy ai kia ở đây chứ?? Cớ sao lại thấy hụt hẫng và tiếc nuối lạ thường…

– Đầu mày như tổ chim luôn rồi kìa. Cần không?? Tao cạo một phát là cọng nào cũng như cọng nào thôi…

– Đầu mày như tổ chim luôn rồi kìa. Cần không?? Tao cạo một phát là cọng nào cũng như cọng nào thôi…

Gia Hoàng Đăng đứng một bên hõm đá, dựa người vào gốc cây, trên tay đã nắm chặt bàn tay của Hạ Kim Vy… Dương Khánh Nam gắt, hầm hầm sát khí nhìn Gia Hoàng Đăng…

– Tao đã nói là muốn ở phòng trọ mà mày cứ lôi tao đi cho bằng được…!!

– Có sao!! Vui mà!!

Gia Hoàng Đăng nhún vai, cười phởn nhìn Dương Khánh Nam làm anh muốn giơ chân đá một phát cho bay nguyên hàm… Chốc chốc chưa kịp thở dài yên ổn, đã nghe thấy tiếng một thầy phụ trách “hét” lên…

– THCS Huyền Lai!!! Im lặng!!!!!…

Và ngay tắp lự, ba phần bốn những cái miệng ồn ào cũng đã được đóng lại, nhìn thầy phụ trách với ánh mắt kì thị. Hắng giọng, thầy nói tiếp…

– Ok!! Đây chính là sự kiện cuối cùng của chuyến đi chơi ba ngày hai đêm này!! Sự kiện có mang tên “Cuộc thi can đảm”!!!…

Thầy vừa dứt lời, lũ quỷ phía dưới đã ồ lên một tiếng, bắt đầu nhao nhao. Chỉ có Dương Khánh Nam lười nhác đánh mắt xung quanh… Hơi bất ngờ, anh bắt gặp hai cô bạn hay đi cùng Lăng Từ Nhật đứng ở đằng xa, mà một trong hai cô nàng đó thì anh thấy hơi… quen quen…

… Mà cũng không quan trọng lắm. Vậy Lăng Từ Nhật?? Cô đang ở đâu??…

– Được rồi các em!!! – thầy phụ trách nói tiếp…- các em hãy một nhóm hai bạn, cùng nhau nắm tay nhau đi qua nghĩa địa theo bản đồ mà thầy sẽ cho khi các em bắt đầu khởi hành… Dù làm gì, các em cũng không được bỏ tay ra trong suốt quá trình đi, không tách nhóm. Nếu không, các em sẽ bị loại!! Rõ chưa???…

Tất cả “dạ” một tiếng thật to, thật rõ rồi háo hức đi tìm bạn đồng hành. Gia Hoàng Đăng huých tay Dương Khánh Nam một cái…

– Đi!! Mày tìm người đi cùng trước rồi đi luôn!!

– Phiền!! – Dương Khánh Nam nhàn nhạt… – Ngồi đây được rồi!!…

Hạ Kim Vy nhìn Dương Khánh Nam, thở dài một cái, rồi cũng lôi tay Gia Hoàng Đăng đi…

… Tố Mạc Như tim cô dường như đập nhanh đến nổ tung… Cảm giác như bị Dương Khánh Nam từ đằng xa nhìn chằm chằm vào người cô không rời mắt, xấu hổ đến mức không dám quay đầu lại. Có phải vì ở đây không có Lăng Từ Nhật, nên ánh mắt anh mới nhìn thấy cô??…

… Tố Mạc Như khẽ quay lưng đi, trên môi vẫn còn đọng lại nụ cười tủm tỉm…

.

.

.

Lăng Từ Nhật hớt hở chạy về phía địa điểm tập trung, trên trán nhễ nhại mồ hôi. Thật tình, cô ngủ quên mất. Mà tại sao không ai kêu cô dậy hết vậy?? Huhuhu….

Lăng Từ Nhật chạy vội đến chỗ thông báo. Nhưng mà sao… lại toàn là mồ mã không vầy nè?? Chợt run người… Quay lưng tính bỏ chạy…

– A!!… Oái!!

Vừa quay lưng lại, mặt cô đã đập vào thứ gì đó cưng cứng. Khẽ nhăn mặt xoa mặt… Sao ở đây lại có bức tường cứng thế này??… Vội ngước đầu lên, một hình ảnh đập ngay vào đôi mắt khiến cô sững sờ…

Dương Khánh Nam ngồi cạnh mỏm đá đang vò rối mái tóc, thở dài ão não. Đang định đứng lên phủi áo quay về phòng trọ… Phút chốc, cái bóng hình quen thuộc nhanh nhẹn bỗng lướt nhanh qua…

– Lăng Từ Nhật??

Anh khẽ nheo mày, không chần chừ bước theo Lăng Từ Nhật. Và giờ thì cả hai gặp nhau trong hoàn cảnh này đây…

– Ồ?? Sao hai em còn ở đây?? Không có bản đồ à?? – thầy phụ trách từ đâu xuất hiện, nhìn hai đứa…- Đây đây!! Hai em là cuối cùng đấy, đi đi nhé!! Và nhớ đừng có mà bỏ tay ra… – thầy phụ trách dúi vào tay Dương Khánh Nam tấm bản đồ nhỏ, rồi vụt chạy đi mất…

– Ơ… thầy…!!

Lăng Từ Nhật run run, lắp bắp môi. Sao lại ra cớ sự thế này??… Dương Khánh Nam nghiêng đầu nhìn gương mặt mếu máo của Lăng Từ Nhật. Đã hai ngày rồi không được gần cô như thế này… Phút chốc, trên môi nở một nụ cười nhè nhẹ…

– Đi thôi!!

Dương Khánh Nam đưa tay ra định nắm tay cô. Nhưng mau chóng, Lăng Từ Nhật rụt tay lại, thu tay vào lồng ngực cắn cắn môi dưới, không dám nhìn anh. Tim Dương Khánh Nam khẽ nhói lên một cái. Cũng phải thôi, nguyên nhân bắt đầu cũng từ anh mà ra cả, không thể trách cô được…

… Rít!!!!!!!!!…..

Lăng Từ Nhật mặt xanh lè, giật thót xoay đầu. Cái tiếng gì vậy??… Người cô bịn rịn mồ hôi vì căng thẳng. Nếu lúc này nói cô không sợ, thì chính là nói dối…

Khẽ ngước đôi mắt nhìn Dương Khánh Nam đứng cách mình khoảng năm sáu bước chân, chân mày khẽ run. Có phải cô lại làm anh giận rồi phải không??…

– Aaaa!!!!!!!

Dương Khánh Nam bỗng giật thót, thảng thốt xoay nhìn Lăng Từ Nhật, lo lắng chạy nhanh lại chỗ cô..

– Này!! Bà có sao không??…

Lăng Từ Nhật lúc này không thể chịu đựng nổi nữa, không thể kiềm chế nữa!! Đáng sợ quá!! Vừa rồi cô vừa mới thấy một cái đầu rớt từ trên cây xuống, làn da trắng bệch xanh lè, đôi đồng tử trợn trắng, máu mắt nhỏ ra lăn xuống ai bên thái dương, cằm bị rách mất một nữa, cái lưỡi dài ngoằn nhớp nháp lè ra ngoài, mái tóc phủ xuống, dưới cổ có rất nhiều máu, vấy cả lên gương mặt kinh dị đó…

Khi nhớ lại, mặt cô tái lại vì sợ, khóc rống lên…. Dương Khánh Nam hoảng hồn nhìn Lăng Từ Nhật, rồi nhìn sang cái đầu giả lăn lông lốc dưới gốc mộ đằng kia, hiểu rõ sự tình…

– Thôi!! Ngoan nào!!…

Dương Khánh Nam nói dịu dàng, đột nhiên thấy áo khoác của mình bị kéo nhẹ, liền vừa vặn nhìn xuống… Lăng Từ Nhật nắm lấy gấu áo Dương Khánh Nam, trên gương mặt là cái mũi đỏ ửng với hai hàng nước mắt. Biết là không nên… nhưng anh cảm thấy gương mặt này sao mà dễ thương quá… Làm cho anh chỉ muốn bắt nạt cô mãi…

Anh chợt phì cười, bế cô lên nhẹ nhàng khiến Lăng Từ Nhật ngạc nhiên mà im phăng phắc, nhìn anh với đôi mắt “kì thị”… Bắt đầu lắp bắp…

– Ông… ông đang…

– Sao nào?? – Dương Khánh Nam nhìn cô cười ranh ma… – Nếu bà chắc chắn vẫn còn có thể đi được, tôi sẽ để bà xuống!!…

Lăng Từ Nhật nghe anh nói, nhìn xuống đôi chân run rẩy bị rạch một đường lớn vì khi nãy va quẹt vào góc cây chìa ra, cắn cắn môi ấm ức… Không nói, úp gương mắt sưng húp của mình vào anh và mong muốn sẽ không còn gặp thứ gì đó như ban nãy nữa. Dụi dụi vào lồng ngực của Dương Khánh Nam như chú mèo con ngoan ngoãn…

… Với hai bạn trẻ, dường như đó đã là một đêm ngắn mà rất dài…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN