Nhóc con! Gọi tôi là anh - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Nhóc con! Gọi tôi là anh


Chương 25


Dương Khánh Nam ão não lê chân đạp chiếc xe cũ về nhà, lòng rối bời. Có phải là anh có hơi quá đáng với cô hay không?? Chỉ là cảm thấy phút chốc, trong mắt cô tràn đầy sự sững sờ và tức giận. Tự thở dài một chút, có lẽ anh nên hỏi ra lẽ chuyện này trước, rồi sẽ xin lỗi Lăng Từ Nhật sau vậy…

… Két…

Cái cổng sắt bạc màu được anh nặng nề kéo ra. Khẽ nheo nheo mày, chắc là giờ này Lăng Từ Nhật đang khó chịu ngồi nhăn nhó ở góc nào đó mà lôi họ tên anh ra chửi rủa…

– Anh Nam??!

Lăng Nhã Linh từ phía trong bỗng dưng hớt hả chạy ra khỏi nhà, mồ hôi nhễ nhại gấp gáp nhìn anh. Phía sau là Dương Duy lững thững đút tay túi quần bước theo. Không khỏi nheo mày thắc mắc, anh hạ giọng…

– Hai người sao vậy??

Dương Duy nhìn anh một chốc, khẽ nhún vai. Chỉ có Lăng Nhã Linh hấp tấp, nhào vào một chốc liền hỏi nhanh…

– Anh Nam… chị… hai người cãi nhau sao??!

Dương Khánh Nam nheo mày, chuyện lúc sáng có được coi là cãi nhau không nhỉ??… Anh nhìn Lăng Nhã Linh, cố ý lái sang vấn đề khác…

– Có chuyện gì sao??…

Lăng Nhã Linh vuốt mồ hôi, cố gắng trấn áp bản thân bình tĩnh một chút, nuốt nuốt nước miếng kể lại, điệu bộ thê thảm như vừa mới đánh trận về…

– Chị có về trước anh một lúc… nhưng anh Nam!! Tại sao chị ấy lại bị thương??

– Bị thương?? – Dương Khánh Nam nhướn mày. Chính là bị thương sao?? Rõ ràng trước đó không thấy mà… Hay ngay cả vụ lúc sáng, chính Lăng Từ Nhật miệng chắc chắn kể tất cả là do cô làm, hoàn toàn chả đụng chạm gì do Hoãn Thu hay Trương Đồng Thư cơ mà, cớ sao lại có thương tích?? ( cha này ngu ghê )…

– Em có chắc không??…

– Em…

– Là thật!!…

Lăng Nhã Linh chưa kịp gật đầu lên tiếng, Dương DUy đã lên giọng chen ngang từ phía sau. Tiếp đến, anh chỉ lách người qua mà đứng đối diện cậu em một khoảng xa. Dương Duy thấy được cái nhìn tò mò của anh mình, thuận tay đưa lên di di một bên trán, chệch lên phía thái dương một chút…

– Ở đây!! Một vết bầm thâm lớn, còn có máu đã khô!! Chắc do để lâu không băng…

Dương Khánh Nam nghe đến, giật bắn người… Bầm?? Thâm?? Còn có máu??… Vậy là sao??… Nghĩ đến Lăng Từ Nhật, cả ngày ngồi trong lớp học, gồng mình chịu đau đớn vì một vết thương như vậy, lòng anh phút chốc khẽ nhói, vội lay lay vai Lăng Nhã Linh, hỏi gấp gáp…

– Thế Lăng Từ Nhật đâu?? Cô ấy đâu??…

Ôi trời!! Sao giờ phút này anh có thể hỏi ngu đến như thế cơ chứ?? Lăng Từ Nhật không ở phòng cô thì còn có thể ở đâu?? Nghĩ là làm, giày không cởi đã vụt chạy vào nhà, phóng lên cầu thang. Mặc dù không thể nghe được tiếng Lăng Nhã Linh gọi tên anh í ới…

Ôi trời!! Sao giờ phút này anh có thể hỏi ngu đến như thế cơ chứ?? Lăng Từ Nhật không ở phòng cô thì còn có thể ở đâu?? Nghĩ là làm, giày không cởi đã vụt chạy vào nhà, phóng lên cầu thang. Mặc dù không thể nghe được tiếng Lăng Nhã Linh gọi tên anh í ới…

… Rầm…

Dương Khánh Nam đập mạnh cửa phòng cô bung ra. Dáo dác nhìn xung quanh. Nhưng chưa kịp lên tiếng, khung cảnh trước mắt khiến anh sững sờ…

Lăng Nhã Linh cùng Dương Duy chạy lên theo sau, mồ hôi còn túa nhiều hơn cả lúc nãy… Vội vỗ vỗ ngực…

– Em… em chính là hỏi anh!! Cả hai… cả hai cãi nhau làm sao mà…

.

.

.

… -…mà chị ấy bỏ đi luôn vậy??

Anh sững sờ nhìn căn phòng màu kem hiu quạnh không một bóng người. Đồ đạc và vật dụng thường dùng, kể cả quần áo… đều trống không. Không còn bất kì thứ gì cả, mọi thứ đều rất sạch sẽ đến kinh ngạc khi nhìn qua chiếc tủ áo hay bàn học của Lăng Từ Nhật. Cứ ngỡ trước đây chưa từng có ai sống trong căn phòng này…

– Tụi em cố cản chị ấy… – Dương Duy nhún vai… – Nhưng dường như không có tác dụng!!…

Dương Khánh Nam nghiến răng ken két, liền xô Dương Duy qua một bên, lao thẳng ra khỏi cổng mà điên cuồng chạy thẳng. Anh rất điên, rất sôi máu và rất… hối hận…

Anh cho dù được người ta hết lời khen ngợi rằng luôn rất thông minh, rất nhạy bén. Nhưng thực tế anh biết anh rất ngu ngốc, ngu ngốc đến nỗi luôn không biết cô cần gì và cô nghĩ gì. Cứ luôn nghĩ rằng cô ngốc nghếch và vô tư lắm, chẳng dễ gì mà tổn thương được…

… Và bây giờ thì anh làm tổn thương cô rồi. Ha ~!! Mày sáng mắt ra chưa Dương Khánh Nam??… Tiếp tục suy nghĩ ấu trĩ đi, rồi đến lúc mất cô ấy, đừng có mà hối hận…

– Hạ Kim Vy!!!!! Bà ra đây cho tôi!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN