Nhóc con! Gọi tôi là anh - Chương 29: Tình huống gì đây?!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Nhóc con! Gọi tôi là anh


Chương 29: Tình huống gì đây?!


Sáng sớm, những ánh nắng mỏng manh của đầu đông khẽ khàng chui qua cửa sổ màu gỗ đặc, nhẹ nhàng nằm lên mái tóc đen nhung xõa tung trên chiếc gối lông êm ái… Đặt lên bờ mi khép hờ run run khó chịu như đang bị làm phiền… Cái lạnh tái tê cắt vào da thịt làm người ta khong muốn trở mình thức giấc…

– Này bà!! Dậy đi!!

– Ưm ~…!! Biến!!…

Lăng Từ Nhật cứng đầu, vùi sâu hơn vào trong chăn một cách lười biếng, miệng lầm bầm nguyền rủa nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhất quyết không chịu mở ra…

– Giờ có dậy không?? – Dương Khánh Nam từ từ mất kiên nhẫn, đuôi lông mày cũng bắt đầu nheo lại, nói thì thầm vào vành tai… – Bà không nhớ hôm nay là ngày gì à??…

– Ngày gì?? Kỉ niệm hai mươi năm Chiến tranh thế giới thứ II, hay mừng ngày Nữ hoàng Elizabeth lên ngôi??…

Lăng Từ Nhật ụp mặt xuống gối, miệng đều đều nói nhỏ. Thật!! Hôm qua vì mọi chuyện đã êm xui nên cô có “lỡ” ngủ hơi khuya, giờ thì thực sự không thể dậy nữa rồi…

Anh ảo não nhòm con heo lười trước mặt. Chưa ai từng nói với cô rằng trí tưởng tượng của cô đây hoa màu và phong phú sao?? Mấy chuyện đó mà cô cũng có thể lôi ra làm ví dụ được, viển vong!!…

– Dậy đi!! – giọng anh quát nhỏ như đang cố gắng kiềm chế… Lăng Từ Nhật đưa bàn tay ra khỏi chăn, phẩy phẩy năm đầu ngón tay… – Năm phút nữa!!…

– Tôi cho bà 20s để bước ra cái chuồng bông đó!!…

Chống nạnh, anh nói. Lăng Từ Nhật cáu gắt lật chăn, mặt đầy đường hắc tuyến nhìn anh. Anh là cái gì?? Bố người ta à??… Tuy nghĩ vậy, nhưng sau khi “chiêm ngưỡng” nhan sắc đầy chất “phong hàn” thì cô chả dám ho he tiếng nào nữa, lủi thủi xách quần áo bước vào nhà vệ sinh, không quên lầm bầm nguyền rủa…

– Chết tiệt!! Hói hết đầu đi đồ độc địa!!…

… Rầm…

Dương Khánh Nam khoanh tay nhướn mày, là cô đang chửi anh đấy à?? Càng ngày công nhận gan cô càng lớn, đến mái tóc của anh mà cũng lôi ra được. Cũng may vì cô còn chưa lôi tên họ và bàn thờ tổ tiên anh ra chửi và đập phá đấy nhé!! Chẹp chẹp!!… May mắn may mắn!!…

Cạch…

Lăng Từ Nhật bước ra, xoa xoa cái mũi đỏ ửng vì lạnh. Grzzz!! Mùa đông đi học đúng thật là cực hình… Chán nản nhìn con người ngồi vắt chân chễm chệ trên ghế kia mắt chăm chú đọc sách, hừ một tiếng vô cùng ganh tỵ. Sao nhìn anh ấm thế nhỉ??…

– Xong chưa?? – Dương Khánh Nam mắt rời khỏi tờ báo, đáp ngay mặt cô đang đứng khép nép với bộ dáng buồn cười, anh nhướn mày một cái… – Bà đứng kiểu gì thế??

– Tôi lạnh ~!! – Cô nhăn mặt, không phải là do dáng đứng cô có vấn đề, mà là do thời tiết hôm nay có vấn đề nga ~!! Lạnh vô cùng, Lăng Từ Nhật thật hối hận khi bước chân xuống giường…

– Bà cứ làm quá!! – Anh bĩu môi một cái, đứng dậy đi về phía Lăng Từ Nhật, quàng một cái khăn choàng cỡ lớn vào cổ cô… – Ấm hơn chưa??…

Lăng Từ Nhật cảm nhận được hơi ấm truyền từ cái cổ, cư nhiên cái khăn choàng cỡ lớn màu xanh lam yên vị ở đấy… Nhưng mà…

Lăng Từ Nhật cảm nhận được hơi ấm truyền từ cái cổ, cư nhiên cái khăn choàng cỡ lớn màu xanh lam yên vị ở đấy… Nhưng mà…

– Sao lớn quá vậy??

– Tại bà nhỏ quá thôi!! Đồ lùn!!…

Thật lòng mà nói cái khăn choàng này lớn thật. Quấn đến bốn, năm vòng mà vẫn qua cái mũi, sắp che hết cả đôi mắt to. Nhìn gương mặt lấp ló sau cái khăn khổng lồ như con mèo nhỏ nằm giữa đống len mềm, trông buồn cười hết mức…

– Ông làm gì đấy??

– Gì là gì?? Đi thôi!!…

Dương Khánh Nam ngó lơ câu hỏi, lập tức lôi cô ra xe… Nơi mà tên nhóc Dương Duy đang càu nhàu vì lạnh, kế bên là Lăng Nhã Linh lơ đãng ngắm nhìn tuyết rơi…

– Lạnh quá!!! – Lăng Từ Nhật xoa xoa cái tay, run run người. Thật lạnh, lạnh quá!! Lạnh chết mất… Dương Duy đang đạp xe cùng nhăn nhó…

– Chị im mồm đi!! Làm như mình chị lạnh ấy!! Đây còn muốn chết cóng đây này!!…

– Kệ nhóc!! Dính chị à??…

– Chị…!!

Dương DUy tức đến xì khói, tuy nhiên vẫn không thể đáp trả một câu nào… Dương Khánh Nam lên tiếng…

– Ráng bữa nay đi!!! Mai nghỉ đông rồi còn gì!!

– Em hận ông hiệu trưởng trường mình ghê gớm!! Nhất là khi ổng đặt ra cái luật ngớ ngẩn như tiệc tùng gì đó trước khi nghỉ đông!!…

Dương Duy luyên thuyên đầy mệt mỏi. Một ngày “đầy giông đầy bão” thế này mà ổng cũng nhất quyết lôi đi cho bằng được. Ta thù!!! =.=

.

.

.

Tới trường, ngay lập tức “dân cư di tản”, cô cũng lủi thủi mà bước nhanh đến lớp. Cái chính là đây!! Hôm nay lễ hội thật thì không nói làm gì, cô là cô rất mê mấy cái đó nga ~!! Nhưng có một chuyện làm cô rất muốn rút đầu trong chăn mà ngủ hôm nay…

– Bà đến trễ quá!!

Tố Mạc Như đứng cạnh cửa lớp chau mày nhìn cô bước lại gần mình. Lăng Từ Nhật chỉ cười xuề xòa, nói giọng hối lỗi…

– Xin lỗi xin lỗi!!… – khẽ liếc mắt xung quanh, Lệ Nhan không có ở đây, chắc là đi trước rồi!!…

– Đi lẹ đi!! Không mấy anh chị khối 9 lại than thở trách móc!!

Tố Mạc Như xoay lưng đi trước. Trong kì trước khi quyết định bóc thăm chọn người tình nguyện giúp CLB Kịch trong buổi biểu diễn “Công chúa bạch tuyết”, xui thay cô cùng Tố Mạc Như, Lệ Nhan cùng hai cô bạn khác đã “vinh hạnh” được chọn trúng. Chẹp chẹp!! Trùng hợp trùng hợp!! Quá mức trùng hợp!!…

– Mấy em làm gì đến trễ thế??

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN