Nhóc con! Gọi tôi là anh - Chương 48:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Nhóc con! Gọi tôi là anh


Chương 48:


Anh thậm chí còn có một điều chưa nói cơ mà… Đó là…

.

.

Anh yêu em…

.

.

.

Sau ngày đó, dường như Dương Khánh Nam đã trở thành một người mất hồn…

Cha mẹ Lăng cũng không cho anh cơ hội gặp Lăng Từ Nhật lần cuối, họ đã đưa Lăng Từ Nhật sang Úc để sắp xếp cho cô…

Ha… đến cơ hội gặp mặt cô lần cuối, anh cũng không có…

Anh không ăn, không uống, anh gầy gò, anh tiều tuỵ đến đáng thương…

Anh chỉ ở phòng cô, để khi mỗi đêm khi giật mình tỉnh dậy, anh mong trong giấc mơ sẽ lại được gặp cô…

– Lại sắp sang thu rồi…

Dương Kháng Nam ngước đôi mắt vô hồn nhìn trời, khẽ lẩm bẩm…

– Ông!! Sắp sang thu rổi kìa!!

– Tôi biết tôi biết!! – anh từ phía sau bước lên, khẽ cười… – Bà nói điểu đấy 999 lần rồi…

Và sau khi nhận được cái liếc xéo của cô, Dương Khánh Nam bật cười ha hả…

– Tôi tưởng bà ghét lạnh!!

– Tôi ghét lạnh!! Nhưng tôi thích mùa đông!! – Lăng Từ Nhật ai oán phản bác, lập tức lại bị Dương Kháng Nam bẻ họng…

– Đúng là thứ ngược đời!!

Lăng Từ Nhật giận dỗi xoay đi. Lúc sau lại trầm lặng, đôi mắt to chứa đầy tạp xúc, hướng về phía bầu trời thăm thẳm…

Dương Khánh Nam tưởng cô giận thật, bèn cười tà lấy lá phong đỏ, rải từ trên đầu cô rải xuống, còn khúc khích cười…

– Tuyết rơi này!!

Bị dọa cho giật mình, chân mày của Lăng Từ Nhật liền nheo lại đến khó coi… Cô hốt một đống lá phong, định ném về phía anh…

– Này thì tuyết rơi!!

Định vung ra, nhưng rồi nhìn thấy đám lá phong đỏ bị nhàu nát trong tay, cô liền thả ra. Anh cười cười…

– Sao thế?? Không dám à??

– Ai nói không dám?? – cô liếc anh một cái, chẹp miệng – Sợ ông vấy bẩn không khí thôi!!…

Cô đi trước, anh lại lẽo đẽo theo sau. Bất chợt, cô lên tiếng…

– Này!!

– Hửm??

Dương Khánh Nam anh thề, anh đã thấy lỗ tai của cô đỏ ửng lên…

– Năm sau… tôi muốn được ngắm lá phong đỏ…

Càng về sau, cô càng nói lí nhí. Nhưng tất nhiên anh có vẫn có thể nghe được…

Liền xấu xa nhếch môi cười một cái… Anh bước ngang cô, tay vỗ vỗ đầu…

– Ừ!! Rồi năm sau, năm tới rổi lại năm tới nữa. Đến khi chúng ta có con, có cháu, răng tóc cũng rụng hết, thu nào cũng sẽ lại ra đây!!

Lăng Từ Nhật nghe nghe, vốn thấy có điểm không hợp lý, nhưng nhất thời không tìm ra, vui vẻ ngoắc ray, gật đầu cái rụp…

.

Một kí ức khẽ tràn về trong tâm trí khiến lòng anh tê tái…

Anh cứ tưởng, lúc đó anh đã lừa cô, nhưng đâu có ngờ, người bị lừa mới chính là anh…

Ha… đồ ngốc đó còn hứa, sẽ cùng anh đi ngắm lá phong vào mùa thu mấy chục năm sau nữa cơ đấy…

Và giờ thì đồ xấu xa ấy lại đi trước anh một bước rồi…

Soạt…

Tiếng động nhỏ khẽ vang lên khiến anh chú ý. Nheo mày, anh thấy con Mun đang cào cào thứ gì đó dưới tấm ga giường, nheo mày, anh bế nó lên, mắng…

– Mèo hư!! Đừng có phá!!

Lập tức, ánh mắt anh cũng bị thu hút xuống vật lộ ra khỏi tấm ga giường. Nheo mày, anh liền rất nhẹ nhàng mà nhấc nó lên…

Một tờ giấy??…

… Đúng hơn, là một bức thư…

Trong thâm tâm anh vội vã lướt qua hình bóng của Lăng Từ Nhật, vội vã xé tờ giấy ra, đôi mắt liền đọc nhanh vôti ra mấy dòng chữ…

.

Tèn tén ten

Dương Khánh Nam, ông phát hiện ra rồi đúng chứ? Nhưng trễ quá. Vì năm nay, ông phải đón mùa thu đến một mình rồi.

Xin lỗi ông nhé. Ông chắc là cảm thấy tôi ích kỉ lắm. Mà sao tôi biết được, có khi ông đang vui sướng cười ha hả cũng nên?

Đùa thôi đùa thôi. Tôi đi rồi thì đừng có mà khóc đấy, sẽ chẳng có ai dỗ sữa cho ông nữa đâu.

Còn nữa, nhớ chăm sóc ba mẹ giùm tôi nhé. Bảo họ hãy tha lỗi cho đứa con bất hiếu này. Nhớ nói với nhóc Duy, chăm sóc em gái tôi cho tốt vào. Không là tôi về ám đấy nhé.

Mùa đông này giữ ấm cho tốt vào, đừng có để bị cảm nữa đấy.

À, còn một điều nữa…

Những lúc mà hai ta cãi nhau, chắc nhiều lần đã “tổn thương sâu sắc” tới ông lắm ha. Thật ra, nói ghét ông chính là sự thật đấy.

Ghét ông ghét ghét ghét đến nỗi… chỉ muốn cưới ông vể làm chồng thôi.

Còn một điều cuối cùng…

.

Tôi hy vọng một ngày nào đó, ông lại cãi nhau với tôi nữa nhé?!…

Dương Khánh Nam cầm bức thư, tay cũng run lên từng hồi. Từng giọt nước khẽ tóc tách rơi xuống, làm nhoà cả chữ mực tím…

Anh chợt cười, lệ vẫn tuôn…

.

– Cái đồ đầu heo!! Lần tới cãi nhau, đừng có mong mà thắng!!

.

.

.

.

The end…
_______________________________________________

Hello mn! nếu Au dừng lại tại đây chắc mn hụt hẩng lấm nhỉ??

Sau khi suy nghĩ xong, Au quyết định sẽ làm thêm chap mới để kết thúc là HE nhé

Mong mn luôn ủng hộ Au…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN