Nhóc con! Gọi tôi là anh - Chương 5: Sợ??
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Nhóc con! Gọi tôi là anh


Chương 5: Sợ??


… Sáng hôm sau khi mặt trời ló dạng, những ánh nắng tươi sáng nhẹ nhàng len lỏi qua tấm mành tranh mỏng. Chiếu rõ lên góc khuất của căn phòng, hắt lên cả những đường nét thanh tú của người con gái đang say giấc nồng. Khẽ nheo mày vì bị đánh thức, Lăng Nhã Linh xoa xoa thái dương ngồi dậy. A ~!! Thật là đau đầu nha ~!!…
Khẽ nhìn dáo dác xung quanh. Đây không phải là phòng khách sao?? Lại nghĩ đến chuyện phòng khách, quả thật là cô không tốt, cô thật hư. Dù bị Dương Duy ép uống rượu, nhưng cuối cùng chính cô là người uống chưa được đã say rồi. Ôi ~!! Đó là rượu trái cây thật sao??…

Lại dáo dác nhìn khắp căn phòng, ánh mắt Lăng Nhã Linh chợt khựng lại. Dương Duy??
Dương Duy nằm trên chiếc sofa trắng trong góc, sát bên với cánh cửa sổ. Nằm rúc sâu vào cho đỡ lạnh. Cô tái mặt, điều hòa lạnh như vậy, nằm nguyên cả đêm cậu không bị gì đấy chứ??… Nghĩ đến đó, Lăng Nhã Linh lập tức nhảy khỏi giường, phóng nhanh về phía Dương Duy nằm co ro. Không nghĩ gì liền lay mạnh, la hét…

– Này!! Dương Duy!! Này này…
Lăng Nhã Linh lat mạnh vai của Dương Duy. Vì còn đang say giấc, bị một lực đẩy không hề nhẹ cộng thêm tiếng ồn chói tai làm cậu không thể nào ngủ tiếp. Cậu vò rối mái tóc, uể oải ngồi dậy ngáp dài…

– Đây đây!! Bà phiền tui chết mất Nhã Linh ạ!!…

Lăng Nhã Linh cảm thấy Dương Duy còn tâm trạng để trách móc mình thì thở phào. Lỡ như cậu cũng say rượu như Lăng Từ Nhật thì nguy…

Ể??

Lăng Từ Nhật??

Như vừa kịp nghĩ ra điều gì đó, Lăng Nhã Linh lại lay mạnh vai của Dương Duy…

– Chị đâu?? Ông bỏ chị ấy đâu rồi!!…

– Chị?? Chị Nhật á hả??…

Dương Duy ngu ngơ hỏi lại. Ừ mà đúng, hình như hôm qua… – Chắc ở với anh Nam…- Dương Duy khẽ hồi tưởng…- Hôm qua hình như anh ấy có về…
Chưa kịp để cậu nói hết câu, Lăng Nhã Linh đã phóng như tên lửa ra khỏi phòng… Cậu khóe mắt hơi giật giật, rồi cũng lật đật chạy theo… Làm gì lo dữ vậy?? Sợ Dương Khánh Nam ăn thịt chị ấy hay sao??…

– Tui chính là không sợ anh ăn thịt chị ấy, mà là lo điều ngược lại…

– Hả?! Điều ngược lại?! – Dương Duy nghe xong mồm mở to, mặt tái xanh. Điều ngược lại, nghĩa là… người bị ăn chính là Dương Khánh Nam ca ca của Dương Duy sao??…

Lăng Nhã Linh thậm chí đến cửa phòng cũng không thèm gõ, phép lịch sự tối thiểu cũng bay mất. Thẳng chân đạp cửa bay vào. Không hề để ý phía sau Dương Duy mồm mở to có thể nhét vào một quả trứng. Đây là Lăng Nhã Linh dịu dàng hiền thục sao?? Chẳng lẽ chuyện Lăng Từ Nhật say có thể gây tổn thất nghiêm trọng như vậy??…
__________________________________________
Thật sự Au rất xin lỗi mn *cúi đầu* vì do có chút việc cần giải quyết nên chắc Au sẽ Drop bộ này một thời gian…
Cảm ơn mn luôn ủng hộ truyện “Nhóc con! Gọi tôi là anh. Mong mn ko quên Au nhé!! *hicc…*
LOVE ALL!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN