Nhóc con! Gọi tôi là anh - Chương 50:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Nhóc con! Gọi tôi là anh


Chương 50:


Lăng Nhã Linh ngước lên nhìn anh, khẽ mím môi…

.

.

.

.

– Nếu như em nói, có thể chị vẫn còn sống thì sao??

.

Tâm Dương Khánh Nam nghe xong, dường như lồng ngực thực sự bị ai đó cầm gậy quất mạnh vào, xao động không tả nổi. Nhưng anh tự mình gạt hết mớ cảm xúc không đáng có ấy ra khỏi tâm trí. Như cô bé nói, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều. Huống chi…

…Huống chi thật sự vào ngày đó, chính mắt anh nhìn thấy những gì, anh đều nhớ rõ…

“Suốt 7 năm, mẹ không hề dẫn em đến nơi chôn cất chị, anh cảm thấy là không quá kì lạ sao??”

” Kể cả khi em đề cập đến chuyện đó, ba mẹ lập tức lờ đi, em thật sự cảm thấy thật rất nghi ngờ…”

.

” Dù không căn cứ được gì, dù sót lại tia hy vọng nhỏ nhoi thôi, anh Nam, anh giúp em được không??”

Nếu Dương Khánh Nam anh nói, anh không hy vọng gì, thì quả thật chính là nói dối… Tâm anh như bị xáo trộn, trở thành một đống tơ vò trong lòng ngực, mãi không thể gở rối được…

Ngay tối hôm đó ở khách sạn, anh liền mở máy tính mà đi lang thang trong hồ sơ bệnh án vào bảy năm trước…

L…

.

Lăng Từ Nhật…

Nhìn thấy tên cô, lồng ngựa anh như bị đè nén đầy khó chịu. Click vào, toàn bộ bệnh án của cô hiện ra trước mắt anh…

Tên bệnh nhân : Lăng Từ Nhật

Địa chỉ : XXXX

Tên người giám hộ : XXXX

Bác sĩ phụ trách : Cao Đường Quân

Bệnh trạng : Không xác định

Ngày sinh : XXXX

Ngày mất :

Đọc đến đây, đôi mắt anh khẽ nhíu lại, trống ngực cũng bắt đầu đập vội vã…

Ngày mất lại để trống sao??

Khẽ day trán. Anh tiếp tục click vào khu vực của bệnh viện tại Úc…

Đôi mắt anh căng lớn, một bệnh viện ngay trung tâm thành phố. Mà… Cao Đường Quân hôm nay lại ở Úc…

Như nghiệm ra điều gì, anh bật điện thoại gọi đường dài đến bệnh viện tại Trung…

– Alô??

– Là tôi, bác sĩ Dương…

– A…!!

Nghe được chất giọng trầm trầm đầy quen thuộc, đầu dây bên kia khẽ hốt hoảng đầy cuống quýt…

– Cho tôi tìm gặp viện trưởng Cao…

– Anh tìm viện trưởng?? – bên đầu dây khẽ khựng lại đôi chút – Thật tiếc quá, bác sĩ đã rời bệnh viện từ tối hôm qua…

– Vậy cô có thể cho tôi biết, viện trưởng đi đâu và làm gì không?? – anh hỏi đầy gấp gáp…

– À!!… Nghe nói là một cuộc nghiên cứu về một căn bệnh lạ. Địa điểm là… tại Úc…

Giọng anh run run, chiếc điện thoại cũng bắt đẩu cầm không vững…

– Cho tôi hỏi, thời gian phát tán của căn bệnh… thời kì đầu tiên kà vào thời gian nào ạ??…

-… Thời gian đầu tiên??…

.

.

.

.

-… hình như chính xác là vào ngày này 7 năm trước…

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN