Nhóc con! Gọi tôi là anh
Chương 52:
Cao Đường Quân sợ anh mất khống chế, nói nhàn nhạt…
– Ngày đó, nhịp tim con bé ngừng đập là sự thật…
Dương Khánh Nam nheo mày, ý không hiểu, liền được Cao Đường Quân hiểu ý tiếp lời…
– Ngày đó, ở giây phút cuối cùng của cơn phẫu thuật, tôi đã tiêm vào người con bé một loại kháng thể chống xâm nhập của vi rút. Loại vi rút này không xâm nhập vào tế bào đã chết. Loại kháng thể đó gây chết tế bào ở động mạch bao quanh cơ tim, dẫn đến hiện tượng chết giả…
– …
Dương Khánh Nam im lặng không lên tiếng, vì quả thật ngay giờ phút này, anh không biết nên nói cái gì…
Tim anh như bị xốc trộn, nghẹn ngào cố nén không lên tiếng… Lăng Từ Nhật, cô còn sống…
– Vậy trong bảy năm, tại sao cô không nói??
– Chuyện này chỉ có người giám hộ của con bé được biết…. Trong bảy năm, tôi đã tiến hành lọc máu nhiễm vi rút ra khỏi người con bé, vấn đề nguy hiểm này cần được phải thận trọng – ngừng lại đôi chút, Cao Đường Quân lại tiếp lời – Tôi đương nhiên là không muốn gieo rắt hy vọng cho cậu, để cậu sinh ra ảo tưởng… Đến một lúc nào đó, khi hy vọng càng lớn, sự dập tắt sẽ lại còn đau hơn…
…
Cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh… Đến cả tiếng lá rơi xào xạc ngoài cửa sổ cũng nghe thật quỷ dị…
Anh khẽ bước lại chiếc giường trắng, đôi mắt dịu dàng khẽ nhiễm một tầng nước. Đôi bàn tay anh chạm vào gò má cô, hơi run rẩy…
Đây là gương mặt mà anh đã mong chờ bảy năm nay sao??
Đây là gương mặt anh yêu thương, nhung nhớ bao nhiêu năm nay sao??…
…
Anh vẫn nghĩ đây là ảo giác, là một giấc mơ. Giấc mơ mà bảy năm nay ngày nào anh cũng mơ đến…
Thoáng chốc, anh cảm nhận được sóng mũi mình cay xè…
– Bây giờ thì sao??…
Anh lên tiếng dời tầm mắt của Cao Đường Quân… Vị bác sĩ liếc nhìn sang anh, tỏ ý không hiểu. Anh lặp lại…
– Cô ấy, bây giờ ra sao??
Tuyệt nhiên vẫn không hề nhận ra ánh mắt dịu dàng bản thân dành cho cô…
– Giờ thì ổn rồi – Cao Đường Quân chẹp miệng – Sẽ tỉnh lại, chỉ không biết là bao giờ…
Vừa dứt lời, Dương Khánh Nam liền cảm nhận dưới tay mình có gì đó động đậy…
Khẽ nhấc bàn tay, giọt nước mắt anh khẽ lăn dài, đọng lên gương mặt thanh tú của cô gái 21 tuổi…
Tiếng nói khẽ vang lên giữa không trung…
– Nam…..
…
.
Chap này hơi ngắn, xin lỗi ạ. Cũng xin thứ lỗi vì biệt tích vả tuần qua
Có ai quên au hông?? Chap sau chương cuối rồi, đợi nghen :))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!