Nhóc con! Gọi tôi là anh - Chương 6: Học phụ đạo với ác quỷ (a)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Nhóc con! Gọi tôi là anh


Chương 6: Học phụ đạo với ác quỷ (a)


Lăng Từ Nhật thở hồng bộc bước vào lớp. Thở hồng hộc?? Vì sao ư?? Đương nhiên là vì cái tên Dương Khánh Nam kia chứ còn sao nữa…

– Bà làm gì mà thở hồng hộc ghê thế??

Tố Mạc Như và Lệ Nhan từ khi nào đã đứng bên cạnh bàn nhìn Lăng Từ Nhật chống nạnh, cất giọng… Lăng Từ Nhật không làm gì, nhe răng cười nhìn hai con bạn…

– Vấn đề nhỏ với cái xe ý mờ!! – Gì chứ!!! Nó là cả một vấn đề lớn đấy. Chả là sáng nay cái tên Dương Khánh Nam ấy đến thời kì bệnh bộc phát, lao như tên điên ra khỏi nhà. Còn cô ư??… Đương nhiên là “căng hải” chứ còn gì nữa…

Nghe vậy, Tố Mạc Như cùng Lệ Nhan chả nói gì nữa, hờ hững nhìn Lăng Từ Nhật một chút rồi quay đầu đi. Để lại Lăng Từ Nhật nằm ườn trên bàn thở dài… Còn vài lần cuốc bộ đến trường như thế nữa, chắc cô sẽ đứt dây gân mà chết mất…

.

.

.

– Đây là phiếu điểm kì kiểm tra vừa rồi!! Cô đọc tên các em lên nhận nhé!!

Cô Chu Hương Thảo oang oang miệng, trên tay là cả sập phiếu điểm của kì kiểm tra vừa rồi. Cơ mà trong lớp có nhiều đứa nhàn nhã lắm a~!! Bằng chứng là Uyển Mai bàn trên đang ngâm nga hát và… sơn móng chân kia kìa. Chẹp chẹp!! 8a2 mà lị…!!

Sau khi phiếu điểm đựơc phát ra, đương nhiên… những thành phần đứt dây thần kinh hệ số 8 sẽ không ngần ngại mà gào rú, la hét, leo lên bàn và nhảy cái điệu mà Lăng Từ Nhật cảm thấy chỉ có thể vứt cho hai từ “củ chuối”…

Nhiều phần tử còn lại sẽ gục mặt xuống bàn khóc ròng, chuẩn bị nhét vài ba cái gì cứng cứng vào mông. Hay thậm chí có đứa không thèm xem mà vo vo tờ giấy, vứt vào ngay hộc bàn…

Lăng Từ Nhật lúc đầu hơi lấm lét cười, lúc sau hơi khựng lại, cuối cùng thì gương mặt trở nên xanh lè và tái mét. Gấp vội tờ giấy bỏ ngay vào cặp…

– Sao thế?? Điểm có vấn đề gì à??

Tố Mạc Như xoay người, nhìn vẻ mặt tái xanh của cô bạn hơi chau mày… Lăng Từ Nhật lắc đầu, không nói gì thêm…

… Không ngờ lại có thể vướn vào một thứ như thế này…

.

.

.

.

– Dương Khánh Nam!! Mang hộ cái này xuống phòng GV hộ tôi cái!! – Hạ Kim Vy lên tiếng, nhắc nhở thằng bạn. Dương Khánh Nam chậc lưỡi, mặt hầm hầm…

– Này Nam!! Lớp trưởng nói không nghe à??

Phía sau, Gia Hòang Đăng khẽ húych tay thằng bạn bỡn cợt. Cư nhiên sau đó nhận được cái lườm tóe khói cùng bộ mặt sát khí của thằng bạn…

– Này!! Ông tính giết người bằng ánh mắt đấy hả??…

Gia Hoàng Đăng đưa tay lên ngực, thở phì phò như vừa thấy thứ gì đó ghê gớm lắm… Dương Khánh Nam nghiến răng, gằn giọng…

– Biến đi!! Tôi không có tâm trạng…

Nói đến đây, Dương Khánh Nam tối sầm mặt. Hở nhớ đến sáng nay, Dương Khánh Nam lại không kiềm được gịân dữ. Mà giận dữ về chuỵên gì, chuyện làm tên này cáu như vậy còn gì ngòai con nhóc bướng bỉnh nhà anh nữa chứ…

Gia Hoàng Đăng lắc lắc vỗ vai Dương Khánh Nam…

– Tôi biết ông chắc hẳn là đang có chuyện bức tức Nam ạ!! Tốt nhất là ông nên đi hóng gió tý đi… – Xoay qua Hạ Kim Vy… – Tiện thể mang giùm chồng hồ sơ này xuống phòng GV giùm nhé!! Thanks nhiều!!

Và đương nhiên… chưa để Dương Khánh Nam líêc nhìn lần thứ hai, Gia Hoàng Đăng đã kéo tay Hạ Kim Vy lao ra ngoài với tốc độ ánh sáng…

Dương Khánh Nam nhìn theo bóng hai người khúât sau cửa lớp, chau mày. Đây chính cái gọi là đùn đẩy công vịêc đấy…

.

.

.

– Em biết không?? Nó không phải là một lỗi lầm lớn nhưng có thể gây ảnh hưởng đến thành tích học tập của em!!

– Em biết không?? Nó không phải là một lỗi lầm lớn nhưng có thể gây ảnh hưởng đến thành tích học tập của em!!

– Vâng!! Em biết… – Lăng Từ Nhật cúi thấp đầu như đứa trẻ phạm lỗi, vo vo gấu váy đến nhăn nheo…

– Không sao!! Chỉ mong em có thể cải thiện điểm số ở lần sau. Hoặc là em có thể tự ôn tập cùng bạn bè, hay là chính cô sẽ bồi dưỡng thêm cho em ở môn này vào mỗi buổi tối cuối tuần…

Cô Chu Hương Thảo đưa lại bảng điểm cho Lăng Từ Nhật, khẽ cắn cắn môi, cô cúi đầu bước bứơc ra khỏi phòng GV, nhìn bảng điểm trên tay mà ray rứt…

– Không ngờ bà cũng có ngày này nhỉ??

Lăng Từ Nhật giật thót quay người, cư nhiên thấy Dương Khánh Nam đứng dựa vào tường, ai tay đút túi quần trông rất nhàn nhã… Khẽ nheo mày…

– Ông đứng đây từ bao giờ thế??

Dương Khánh Nam không nói gì, khẽ nhún vai…

– Từ đoạn… ảnh hưởng đến thành tích học tập, hoặc đại loại thế…

Dương Khánh Nam nghiêng đầu cười ma mãnh, thích thú nhìn gương mặt méo xệch của Lăng Từ Nhật…

– Giờ sao?? Đưa đây…

Dương Khánh Nam đưa bàn tay trứơc mặt Lăng Từ Nhật như đứa trẻ xin kẹo. Cô chán nản, móc trong túi váy ra tờ bảng đỉêm đã nhăn nheo, đưa cho Dương Khánh Nam… Nheo nheo mày, học sinh dân chuyên có khác…

Anh : 9.8

Văn : 9

Toán : 9

Địa: 8.8

Sử: 10

Tin:10

Sinh:9.8

Lý:10

GDCD: 10

Công nghệ: 9.3

Nhưng… cái gì đây?? Dương Khánh Nam căng to mắt. Trong một bảng điểm của học sinh giỏi, thế mà sao lại có con số này…

Hóa : 5
(t/g ko tin ai học Toán và Lý trên 8 mà Hóa=5đ đâu…)

Dương Khánh Nam che mịêng nín cười. Gìơ thì cậu đã hiểu cái câu thành tích học tập cần nâng cao của cô giáo Thảo rồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN