Nhóc Lười Kết Hôn - Chương 24: 24: Gọi Nhanh! Anh Dâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Nhóc Lười Kết Hôn


Chương 24: 24: Gọi Nhanh! Anh Dâu


24.

“Gọi nhanh!” “Anh dâu.”
Nói tới cũng vô lý.
Lần đầu gặp mặt giữa Đông Bối Bối và em trai của Tần Lĩnh rất chi là này nọ, đó là một lần theo dõi và phản trinh sát “Không đánh không quen”.
Chuyện là thế này —
Đầu tháng ba, sau khi thời tiết dần trở nên ấm áp, Đông Bối Bối thường xuyên ra ngoài hơn so với tháng hai.
Trong tuần, ngoài gặp gỡ ăn xuống với bạn bè ra, sẽ có hai ngày cậu đến tiệm hoa của Mẫn Hằng, năm ngày đến phòng tập yoga của Danny.
Hôm đó, Đông Bối Bối lái xe đến phòng tập trong tâm trạng vui vẻ, khi tình cờ liếc nhìn vào kính chiếu hậu thì cậu thấy một chiếc Volvo bạc số đôi 89 đi theo sau xe.
Ban đầu cậu không có cảm giác gì, vẫn lái xe đến phòng tập như thường lệ, đậu xe dưới tầng, bản thân thì đi lên trên.
Kết quả là ngày hôm sau cậu lại tiếp tục thấy chiếc Volvo biển số 89 trong kính chiếu hậu.
Ngày thứ ba cũng thế.
Thứ tư thứ năm vẫn y như cũ.
Vào ngày thứ sáu, trước khi ra cửa Đông Bối Bối gọi điện cho Mẫn Hằng.
Mẫn Hằng nghe xong thì kích động: “Theo dõi ông á?! Chán sống rồi! Tên nào biến thái vô sỉ dữ thế! Ông chờ đó, tôi mặc quần rồi qua ngay!”

Mặc quần?
Đông Bối Bối: “Ông đang ấy?”
Mẫn Hằng: “…!Tui đang ẻ!”
Cùng ngày, chiếc xe xanh của Đông Bối Bối đi trước, Volvo bạc theo sau, Porsche của Mẫn Hằng theo chót.
Đông Bối Bối đi theo tuyến đường đến phòng tập như thường lệ, khi đến một khoảng trống, cậu lái vào con đường cậu quen thuộc.
Nhìn vào kính chiếu hậu, chiếc xe bạc vẫn đi theo sau.
Đông Bối Bối nhanh chóng lái xe vào một con hẻm nhỏ, rẽ trái rẽ phải, thành công bỏ lại chiếc xe kia.
Cậu vẫn luôn giữ điện thoại với Mẫn Hằng.
Đông Bối Bối: “Tui cắt đuôi gã rồi.”
Mẫn Hằng: “Yên tâm, tui đang theo.”
Đông Bối Bối: “Ông ở đâu?”
Mẫn Hằng quét mắt nhìn xung quanh: “Quán súp đậu mà ông thích ấy.”
Đông Bối Bối: “Được, tui tới tiền.”
Không bao lâu sau, Mẫn Hằng và Đông Bối Bối dựa vào ưu thế địa lý thiên nhiên trong hẻm, một trước một sau kẹp lấy chiếc Volvo bạc kia.
Ba chiếc xe ngừng lại, Mẫn Hằng đeo kính râm đá cửa, rút một cây gậy golf từ ghế sau ra, Đông Bối Bối cũng đẩy cửa bước xuống, trong tay cầm một cây chày cán bộ mới mua vứt tạm trong xe.
Kính của chiếc Volvo bạc được dán đen nên không quan sát rõ bên trong.
Mẫn Hằng vác gậy golf trên vai, dáng vẻ lưu manh đứng bên cạnh, Đông Bối Bối giơ cây chày cán bột lên, dùng đầu chày gõ gõ cửa kiếng xe.
Gõ lần đầu, trong xe im lặng, giả chết.
Gõ lần hai, vẫn im lặng.
Mẫn Hằng lấy gậy nện thẳng một phát vào trước mui xe, lõm vào một cục, lần này cửa kính ghế lái mới hạ xuống, lộ ra khuôn mặt vô cảm sau vô lăng, làm cho Đông Bối Bối nhìn thấy kiểu gì cũng rất quen thuộc.
Đông Bối Bối cầm chày cán bột chỉ đối phương, nhướng mày: “Cậu…”
Nhìn quen lắm, gặp ở chỗ nào ta?
Đối phương cho cậu ba chữ khô cằn: “Tôi là Tần Mộc Sam.”
Ai?
Không biết.
Đông Bối Bối cầm chày cán bột với vẻ mặt không tốt.

Lúc này cậu thanh niên mới báo xuất thân một cách đúng nghĩa: “Tần Lĩnh là anh tôi, anh ruột.”
Đông Bối Bối:?
Mẫn Hằng ở đầu xe:…
Mẫn Hằng kéo kính râm lên đầu, vừa nghe đối phương nói, cậu chàng lại phang thêm gậy nữa vào mui xe, chửi ngay lập tực: “Cậu khùng hả? Em chồng theo dõi anh dâu? Đọc trịn quá 180 phút hả gì?!”
Vừa nói cậu chàng lại muốn cho xe của đối phương thêm một gậy, nhưng bị Đông Bối Bối ngăn lại.
Đông Bối Bối nhìn người trong xe, thanh niên này quả thật rất giống Tần Lĩnh và Tần Đại Hải, tuổi cũng tương xứng.
“Tần Mộc Sam,” Đông Bối Bối buồn bực hỏi: “Cậu theo tôi làm gì?”

Tần Mộc Sam phiền muộn.
Mình lái xe tệ vậy đó hở?
Chiếc xe xanh sang tay kia có bán cũng chẳng được 10 ngàn, tính năng còn kém, vậy mà cậu còn để mất dấu.
Hay là nói trình độ lái xe quá nát, kỹ năng không bằng ai?
Tức mình!
Không đúng, bây giờ không phải là lúc rối rắm chuyện này!
Cậu theo dõi là để xem đến cùng thì người đương nhiệm này đang muốn chơi cái trò bí thuật gì!
Cậu là hiện thân công lý của nhà họ Tần, là sứ giả bảo vệ vững chắc của anh trai mình!
Thì sao có thể bị hết cả hồn vì bị chặn đầu xe?
Thiết lập thế này không đúng!
Tần Mộc Sam xị mặt “De xe ra, mấy người để tui quay đầu xe trước đã.”
Mẫn Hằng ra tay là giáng cho “kẻ đeo bám biến thái” một cú K.O: “Đứng trước mặt là anh dâu của cậu! Cậu có thể! Nói chuyện lễ phép hơn hay không! Chủ ngữ vị ngữ cũng không biết hả?”
Tần Mộc Sam: “…”
Mẫn Hằng hung dữ: “Gọi đi! Nhanh lên!”
Tần Mộc Sam: “…!Anh dâu.”
Ba phút sau —
Ba chiếc xe đậu cạnh nhau trong bãi đậu của một con hẻm hướng ra sông.
Mẫn Hằng khoanh tay đứng bên cạnh, Tần Mộc Sam ngước mắt nhìn Đông Bối Bối –
Tần Mộc Sam: “…”
Tức cái mình, rõ ràng cậu cũng cao tới mét 8, sao lại vẫn thấp hơn đương nhiệm này một xíu vậy?
Sắc mặt của Đông Bối Bối vẫn như thường, trông rất dễ nói chuyện, “Được rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết vì sao lại đi theo tôi chưa.”
Tần Mộc Sam mím môi, không ừ hử gì hết.
Mẫn Hằng buông tay xuống, với lấy gậy đánh golf, Tần Mộc Sam liếc thấy vội chặn lại: “Tui, tui muốn xem bình thường anh làm gì.”
Đông Bối Bối:?
Đông Bối Bối chớp mắt mấy cái: “Không làm gì hết, tập yoga, đến tiệm hoa, hẹn ăn cơm uống trà với bạn bè.”
Đông Bối Bối nói với giọng lười lười: “Cậu muốn biết thì có thể hỏi tôi, tôi sẽ nói cho cậu.”
Tần Mộc Sam: “…”
Thiết lập của đương nhiệm này cũng không đúng á á á.
Đừng có là cái loại giống như người trước, bên ngoài giả vờ ngoan ngoãn, bên trong lén lút trổ bóng, rồi tính toán ép khô ông anh chăm chỉ kiếm tiền của cậu?
Nhưng sao…
Tần Mộc Sam nhớ tới mấy ngày nay mình theo dõi quả thật toàn là đi phòng yoga, tiệm hoa và gặp bạn bè.
Một mặt cậu cảm thấy đương nhiệm này sẽ không đơn giản như bề ngoài, một mặt lại tự hỏi sao người này lại có thể sống đơn giản như thế, cuộc sống chỉ có vài ba điều.
Tần Mộc Sam:???
Đông Bối Bối thấy vẻ mặt của Tần Mộc Sam đầy nghi hoặc, dáng vẻ như không hiểu gì: “Tốt nhất cậu vẫn nên xin lỗi trước đi.”
Tần Mộc Sam gật đầu, đang định nói thì dừng lại, đổi giọng: “Tôi xin lỗi?”
Đông Bối Bối gật đầu: “Đúng vậy.”
Tần Mộc Sam: “Tại sao?”
Mẫn Hằng nổi khùng, đưa tay làm cái bốp lên đầu thằng cu: “Vô duyên vô cớ theo dõi người ta, cậu nói xem tại sao? Tại sao?”
“Xin lỗi!”
Tần Mộc Sam bị đánh đến rụt cổ, vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Lúc này Đông Bối Bối mới phản ứng lại: “Cậu cũng biết tôi và anh cậu kết hôn, cậu không yên lòng về tôi, không biết tôi có phải người tốt hay không nên mới cố ý đi theo tôi?”
Tần Mộc Sam sắp khóc đến nơi.
Cậu, người hiện thân của công lý, người bảo vệ của nhà họ Tần, cuối cùng cũng không cần phải âm thầm chịu đựng, cuối cùng cũng có người hiểu được tấm lòng bao la của cậu.
Câu tiếp theo của Đông Bối Bối: “Aiz, thằng nhóc này, tôi muốn đánh cậu quá.”
Tần Mộc Sam: “…”
Nếu đã chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, cuối cùng Đông Bối Bối cũng không nói gì, thả Tần Mộc Sam đi.
Mẫn Hằng không vui: “Cứ để thằng cu đi vậy hả? Sao ông không gọi cho chồng ông ngay và luôn tại đây, để chồng ông biết em ổng lén lút làm gì sau lưng ổng, người nhà ổng không yên tâm về ổng cỡ nào.”
Còn nói: “Bây giờ ông không nói, rồi bữa nào ông với em ổng có mâu thuẫn gì, ông không giải thích được cho mà xem.”
Đông Bối Bối không để ý lắm: “Kệ đi, một thằng nhóc mà thôi.”
Tần Mộc Sam mới 19, vừa lên đại học.
Mẫn Hằng: “Nhóc thì sao? Trẻ con chưa đủ 18 không cần phải chịu trách nhiệm dân sự, không cần chịu trách nhiệm cho hành vi của mình hả?”

Đông Bối Bối: “Hôm qua Tần Lĩnh gửi cho tui tiền xài.”
Mẫn Hằng: “50 ngàn?”
Đông Bối Bối: “500 ngàn.”
Mẫn Hằng thực tế lắm: “Ài, ông nói đúng, trẻ con mà, biết sai là được rồi.”
“Đi, ông mời tui ăn cơm.”
Cuối cùng Đông Bối Bối cũng không nói việc này với Tần Lĩnh.
Một là Tần Lĩnh lại đi công tác, anh ở ngoài bận bịu đến tối tăm mặt mày, cậu không cần phải vì những chuyện nhỏ nhặt này làm anh phiền lòng;
Hai là bản thân cậu cũng không quá để ý đến chuyện này;
Ba là, không bao lâu sau, Tần Mộc Sam add wechat của cậu, nghiêm túc giải thích với cậu, đồng thời mong cậu đừng nói với Tần Lĩnh.
Tần Mộc Sam: “Một tháng anh em cho em 1 ngàn rưỡi tiền sinh hoạt.”
“Nếu anh biết sẽ cắt tiền của em, bắt em tự đi làm.”
Khi phải đối mặt với hiện thực, Tần Mộc Sam thành thật ăn nói khép nép: “Xin anh.”
Đông Bối Bối còn có thể so đo với một thằng cu chỉ có một ngàn rưỡi tiền sinh hoạt hàng tháng hay sao?
Chẳng qua Đông Bối Bối cũng nói rõ ràng với Tần Mộc Sam: “Tôi có thể không nói với anh cậu, nhưng cậu phải cam đoan từ nay về sau tuyệt đối không được làm chuyện này nữa.”
Tần Mộc Sam: “Vâng! Em cam đoan! Dừng ở đây, chỉ một lần này nữa thôi!”
Đông Bối Bối nằm trên ghế lười, vừa thoải mái phơi nắng, vừa gửi voice chat qua kia: “Trước kia cũng từng làm rồi?”
Tần Mộc Sam trả lời bằng một sticker gấu trúc gật đầu.
Tiếp theo là voice 59 giây.
Đông Bối Bối bấm mở.
Tần Mộc Sam: “Người trước kia khoa trương lắm, thẩm mỹ viện, cửa hàng xa xỉ, nhà hàng cao cấp, chỗ nào sang đi chỗ đó, quẹt thẻ rồi bắt anh của em trả.”
“Còn đòi anh em 30 triệu của hồi môn.”
“Muốn sống ở căn hộ hơn 300 mét vuông kia!”
“Anh em không chịu, anh ta kiếm chuyện với anh em, gọi điện quậy cha em, còn tới trường tìm em.”
“Anh nói xem cái kiểu nhắm mắt tìm bạn trai này của anh em, em còn có thể yên tâm được hay sao?”
“Người trước đã thế, vừa thay người xong đã cưới ngay và luôn, ngay cả cha em còn khen nức nở, đương nhiên là em càng nghi ngờ thêm!”
Đông Bối Bối: [Cho nên cậu theo dõi tôi?]
Tần Mộc Sam: [Xin lỗi.]
Đông Bối Bối: [Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng không chấp nhận cách cậu tìm hiểu tôi.]
Đông Bối Bối nhấn nút thoại, đưa điện thoại lên gần miệng: “Thế này đi, tôi chính thức giới thiệu với cậu.”
“Anh tên là Đông Bối Bối, năm sau sẽ 28, từng làm việc cho một tổ chức, làm biên tập viên, bây giờ không đi làm.”
“Anh không sống trong căn nhà hơn 300m2 kia của anh em.”
“Anh cũng không đòi của hồi môn.”
“Anh và anh của em sau khi tìm hiểu lẫn nhau, cảm thấy hai bên đều rất thích hợp nên mới lựa chọn kết hôn, hoặc là nói kết hôn chớp nhoáng.”
“Bây anh và anh của em sống chung rất tốt.”
“Em yên tâm, anh không có ý gì về tài sản của anh em hết.

Anh cũng không muốn thêm tên vào bất động sản, không cần thẻ tín dụng, không cần anh của em quẹt thẻ giúp.”
“Bình thường anh sống rất đơn giản, gần như không đến những nơi cần tiêu xài cao cấp.”
“À đúng rồi, em học đại học C nhỉ?”
“Anh cũng đại học C.”
“Ngôn ngữ phụ, khóa 12.”
“Em thể tìm anh trên web trường, hẳn là có thể tìm được.”
Sau khi gửi voice đi, một lúc lâu sau vẫn không có hồi âm.
Nửa tiếng trôi qua —
Tần Mộc Sam: “Đù mé! Anh vậy mà chung trường với em!”
Tần Mộc Sam: “Đù mé! Anh trâu bò vãi thế! Em tìm mấy bài đăng của trường mình, từ khóa 12 đến 15, có ít nhất 500 bài có tên anh!”
Tần Mộc Sam: “Đù mé! Đù mé! Chưa hết! Còn nữa!”
Đông Bối Bối buồn cười, quả nhiên là một thằng nhóc thay đổi thất thường, thấy gió là mưa.
Kết quả là ngày hôm sau thằng nhóc này đã mang một giỏ trái cây đến gõ cửa.

Đông Bối Bối vừa ngủ trưa xong, vừa duỗi người vừa đi mở cửa, cửa vừa mở, đã thấy Tần Mộc Sam đứng ở ngoài cúi đầu 180 độ tại chỗ: “Anh dâu nam thần!”
Đông Bối Bối: “…”
Trẻ con bây giờ hấp tấp vậy đó hả.
Cho nên khi Tần Lĩnh đi công tác về, anh lỡ mất cơ hội ôm hôn bạn đời khi vào cửa —-
Tần Mộc Sam mở cửa, mặt mày tươi phơi phới: “Anh, anh về rồi!”
Quay đầu lại, cất giọng, “Nam thần ơi! Anh của em về rồi!”
Tần Lĩnh vào nhà.
Nam thần?
“Có biết ăn nói không đấy?”
Tần Mộc Sam quơ tay, cười hí hí, “Em biết mờ, anh dâu chứ gì.”
Rồi giải thích tiếp: “Anh dâu chung trường với em đó, siêu trâu bò,” cậu nhóc bật ngón cái, “Đương nhiên em phải gọi ảnh là nam thân rồi.”
Nam thần họ Đông bước ra khỏi phòng ngủ, trông thấy Tần Lĩnh, cậu cong khóe mắt.
Tần Lĩnh thấy Đông Bối Bối thì muốn đi qua ôm cậu, nhưng trong nhà lại có một cái bóng đèn.
Tần Lĩnh chỉ đành phải vừa hỏi Tần Mộc Sam vừa đi vào phòng: “Sao em qua được đây?”
Anh không nhớ, “Anh có đưa địa chỉ bên này cho em à?”
Tần Mộc Sam: “À…”
Tần Lĩnh: “Cha đưa cho em?”
Tần Mộc Sam: “…Đúng.”
Tần Lĩnh: “Cũng là cha kêu em qua?”
Ánh mắt của Tần Mộc Sam lấp lóe: “…!À.”
Lúc này Tần Lĩnh mới không nói gì.
Tần Mộc Sam thở phào một hơi, Đông Bối Bối thấy hết nở nụ cười, không nói gì.
Tần Lĩnh đến gần Đông Bối Bối, lặng lẽ nắm tay cậu đến ngồi xuống ghế sô pha, dáng vẻ anh lớn như cha, hỏi Tần Mộc Sam: “Đến thì đến, nhưng không gây phiền phức cho anh dâu đó chứ?”
Tần Mộc Sam lắc đầu như trống bỏi: “Không có không có.”
Tần Lĩnh hỏi chuyện lễ nghĩa: “Đến tay không? Thưa chưa?”
“Có mang trái cây.”
“Thưa rồi.”
Tần Lĩnh: “Không được kêu nam thần nữa, không nề nếp.”
“Ò.”
Tần Lĩnh nhìn Tần Mộc Sam dò xét: “Sao hôm nay lại qua đây? Không có tiết à?”
Tần Mộc Sam: “Buổi chiều không có.”
Tần Lĩnh: “Có chuyện gì?”
…?
Tần Mộc Sam bị hỏi đến ngơ ra: “Ặc…!không có gì hết.”
Không có gì thì không được qua đây hẻ?
Sắc mặt Tần Lĩnh tối thui: “Không có chuyện thì về trường sớm đi, đừng có lang thang bên ngoài nữa.”
Tần Mộc Sam nói ngay: “Em đến…!chiêm ngưỡng anh dâu của em!”
Đúng đó! Là chiêm ngưỡng.
?
Thấy Tần Lĩnh lộ ra vẻ nghi hoặc, Tần Mộc Sam đến gần, đặt mông xuống ngồi kế bên cạnh, lấy điện thoại của mình ra, khoe mấy hình thời sinh viên của Đông Bối Bối mà cậu lưu từ trên web:
“Anh dâu của em trâu lắm luôn á! Có ít nhất 800 bài post có tên anh ấy trên web trường!”
“Ảnh nhiều ơi là nhiều! Toàn là người khác chụp cho!”
“Khóa 12 khóa 13 ấy, ảnh đã nổi tiếng trong trường!”
Đông Bối Bối ngồi xuống cái ghế treo cậu mới mua, vẻ mặt thản nhiên “hai người nói chuyện đi, tui không tham gia” và “đừng nhìn lại quá khứ”, khóa 12, chuyện đã cách bao lâu rồi chứ.
Đông Bối Bối ngồi trên ghế treo lắc lư.
Anh hùng không nhắc chuyện ngày xưa.
Bên sô pha truyền đến tiếng ngạc nhiên của Tần Mộc Sam: “Nhìn nè, ở đây có bài đăng gì nè, [Mọi người tới đây nhanh lên! Đông Bối Bối khoa tiếng Pháp và hotboy khoa máy tính chung khung hình! Mọi người mau đến mlem CP!].”
Tần Mộc Sam cười hí hí: “Không ngờ hồi đó anh dâu của em cũng có scandal.”
Tần Mộc Sam ngốc hết chỗ nghếch cất giọng: “Anh dâu, có phải năm đó nam sinh theo đuổi anh nhiều lắm không, có xếp được vài vòng trường học không? Cỡ mười vòng chứ?”
Đông Bối Bối không lên tiếng, ngồi ở ghế treo nhìn ra ngoài, yên lặng cho ánh mắt thân thiết Thằng nhóc ngốc nghếch đừng có ngây ngô như vậy nữa.
Tần Mộc Sam vẫn chưa tự mình biết mình, cười cười quay đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh hỏi cậu nhóc: “Có phải em ngại một tháng một ngàn rưỡi nhiều quá đúng không?”
Tần Mộc Sam cười bẽn lẽn: “…!Không nhiều.”
Tần Lĩnh chỉ về phía cửa nhà: “Mời.”

Buổi tối, Đông Bối Bối ngồi trên sô pha xem tivi, Tần Lĩnh mang laptop ngồi vào bàn ăn xử lý công việc.
Vừa ngẩng đầu, Tần Lĩnh đã thấy nụ cười trên mặt của Đông Bối Bối.
Tần Lĩnh không quan tâm xem trên TV có gì lại làm cho bạn đời của anh có biểu tình vui vẻ như thế.
Đông Bối Bối mỉm cười thì anh nhìn.

Nhìn một lúc anh thu hồi ánh mắt.
Tần Lĩnh cũng không biết cuối cùng anh đang nghĩ gì.
Anh vốn phải chăm chỉ tăng ca, nhưng lại chợt không còn tâm trí để làm việc nữa, còn hạ tài liệu làm việc trên màn hình xuống, mở trình duyệt, tìm kiếm trang web của đại học C.
Web của đại học C cần tài khoản và mật khẩu sinh viên, nhưng Tần Lĩnh không dừng ở đó.
Anh cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Tần Mộc Sam.
Tần Lĩnh: [Screenshots]
Tần Lĩnh: [Mã sinh viên, mật khẩu.]
Tần Mộc Sam: [?]
Tần Mộc Sam thành thật gửi mã sinh viên và mật khẩu của mình.
Tần Lĩnh đặt chân lên web trường.
Tìm kiếm từ khóa “Đông Bối Bối” trên thành tìm kiếm, quả nhiên chỉ một lúc sau đã xuất hiện hàng chục trang kết quả.
Tần Lĩnh đọc lần lượt, phần lớn nội dung là khóa 12 đến khóa 15, nhưng 12, 13 là nhiều nhất.
Đa số trong đó toàn là những người nhìn nhan sắc, thảo luận đánh giá về ngoại hình và khí chất của Đông Bối Bối.
Còn lại trên trời dưới đất cái gì cũng có.
Tần Lĩnh mở từng cái một, cũng không quan tâm nhiều lắm đến nội dung sinh viên năm đó bàn tán, chủ yếu anh xem ảnh chụp —ảnh của Đông Bối Bối khoảng 20 tuổi.
Phải nói rằng, Đông Bối Bối của lúc này trông rất non, cả người đầy khí chất học sinh sinh viên, sạch sẽ không chê vào đâu được.
Thậm chí Tần Lĩnh còn nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp khi cậu tham gia các hoạt động, anh xem từng hình một, như thể nhìn thấy được năm đó — đọc sách trong thư viện, giờ lên lớp, đi chung với bạn học, xếp hàng trong canteen.
Tần Lĩnh nhìn đến say sưa, như thể anh thông qua những tấm hình này chứng kiến thời đi học của Đông Bối Bối.
Anh kéo xuống từng bài post một, không chớp mắt, con lăn chuột trong tay di chuyển không ngừng.
Cuối cùng, trong một bài post có tiêu đề “Hôm nay chụp siêu đỉnh”, Tần Lĩnh nhìn thấy một bức ảnh cực kỳ có cảm giác.
Trong bức ảnh đó, Đông Bối Bối đang mặc đồ bảo hộ, mang giày patin, vừa trượt vừa nghiêng người nhìn về phía ống kính.
Vừa lúc ánh nắng rọi vào đáy mắt của cậu, làm cho đồng tử như sáng lên một tia sáng xinh đẹp, tua rua sau mũ nhảy múa theo gió.
Cậu nhìn vào máy ảnh với nụ cười mỉm trên môi.
Đằng sau là ánh mặt trời xán lạn.
Cả người và cả ảnh đều trở nên linh động mà không mất ý cảnh.
Khi Tần Lĩnh nhìn tấm hình này, tay cầm chuột dừng lại, nhìn không chớp mắt, một lúc sau cũng không dời đi chỗ khác.
Qua một lát, anh nhấp phải, save hình.
Không lâu sau Lý Mông cũng nhìn thấy tấm hình này.

Thời gian: Buổi tối một ngày làm việc nào đó, tăng ca.
Địa điểm: Công ty, văn phòng của Tần Lĩnh.
Lý Mông đến để lấy sổ ghi chép và laptop cho Tần Lĩnh, chuẩn bị cho cuộc họp sau đó.
Kết quả vừa chạm máy tính, screensaver biến mất, thay vào đó là màn hình nền laptop.
Hình đương nhiên là bức Đông Bối Bối mang đồ bảo hộ, quay đầu nhìn lại, và một dải ánh nắng lụa màu.
Lý Mông cảm thấy có thứ gì đó vừa đập lên mặt mình, lấy tay quẹt thử, hay, hóa ra là cơm chó của sếp.
Lý Mông ôm lap một cách gọn gàng, vừa lầm bầm trong lòng: Có vợ rồi có khác ~
Tối hôm đó, Tần Mộc Sam nhắn cho Tần Lĩnh một tin: [Anh, anh chụp một tấm hình anh dâu cho em đi.]
Tần Lĩnh: [Làm chi.]
Tần Mộc Sam: [Em nói với bạn cùng phòng là nam thần khóa 12 bây giờ là anh dâu của em, họ không tin, cho rằng em đang nói khoác.]
Vốn Tần Lĩnh không thèm để ý tới, nhưng Tần Mộc Sam lại nói thêm một câu: [Anh chụp đi, anh nhất định phải chụp.]
[Không phải hình anh dâu tự chụp.]
[Mà là hình anh dâu từ góc nhìn của anh á.]
[Còn lại để em tự lo.]
Đêm đó, Tần Mộc Sam post một bài lên vòng bạn bè.
Caption: Mọi người nói tui khoác lác, hôm nay tui sẽ cho mọi người thấy “biến giấc mơ thành hiện thực” có nghĩa là như thế nào.
Vâng, là anh dâu của tui.

Thân.
Ảnh 1: Ảnh chụp màn hình các bài viết trước đây về Đông Bối Bối trên web trường, ảnh của Đông Bối Bối.
Ảnh 2: Đông Bối Bối do Tần Lĩnh chụp.
Nội dung chi tiết trong hình là: Tần Lĩnh vòng tay qua vai của Đông Bối Bối ngồi trên sô pha, Đông Bối Bối đang nhìn gì đó.
Trên tấm ảnh chỉ có Đông Bối Bối và cánh tay ôm vai kia, trên tay mang nhẫn.
Tần Mộc Sam bên này nhận được tin nhắn của một bạn học nào đó trong vòng bạn bè, nói một câu trúng luôn trọng tâm:
[Bức thứ 2 show tay show nhẫn, thể hiện đầy đủ tính chiếm hữu ngầm của anh trai ông.

Mỉm cười vẫy tay.jpg]
Rêu: Mấy chỗ anh dâu gốc toàn là tẩu tử thôi, nhưng tui để anh dâu nhen ~.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN