29.
Bởi vì bạn đời của anh là Bối Bối.
Ở nhà hàng Tây Ban Nha, Giả Thụy vẫy tay với Đông Bối Bối: “Ở đây.”
Đông Bối Bối bước tới: “Ông tới sớm thế.”
Giả Thụy đưa menu qua cho Đông Bối Bối: “Không sớm, tui vừa mới đến thôi.
Ấy? Chồng ông đâu.”
Đông Bối Bối: “Anh ấy bị kẹt trên đường, chút nữa tới.”
Giả Thụy: “Ok, vậy chúng ta chờ ảnh.
Ông muốn ăn gì thì chọn đi, hôm nay tui mời.”
Đông Bối Bối cầm menu: “Được.”
Hiếm được khi Đông Bối Bối và Giả Thụy tụ tập với nhau, Giả Thụy lại còn là người nói nhiều, hai người nói chuyện với nhau liên miên.
Trong chủ đề nói chuyện phiếm thì không tránh được nhắc đến bạn học cũ.
“Ầy, ông còn nhớ Cốc Sâm Minh không?”
Đông Bối Bối suy nghĩ một lúc, cảm thấy cái tên này khá quen tai nhưng nhất thời không nhớ được là ai.
Giả Thụy: “Chung chuyên ngành với tui nè, là cái người suýt cãi nhau với ông trong lần đại hội thể thao ấy, da hơi đen, không cao lắm, đậm người, nhớ không?”
Cuối cùng Đông Bối Bối cũng nhớ ra: “À, là cậu ta.”
Đông Bối Bối: “Cậu ta làm sao?”
Giả Thụy: “Nghe nói bây giờ cậu ta sống được lắm, hồi trước làm bên công ty A từng hợp tác với tui, hình như gần đây đổi nghề.
Năm ngoái tui có gặp một lần, trông trâu bò dữ dằn lắm.”
Giả Thụy: “Cậu ta còn hỏi ông.”
Giả Thụy: “Tui nghĩ hai người không quen biết gì nhau, cậu ta hỏi ông làm gì.”
Giả Thụy: “Sau này ngẫm lại mới thấy, cậu ta hỏi nào có phải ông, mà là cảm thấy mình lên đời, trong cả đám người ở đây nếu ai không bằng cậu ta, cậu ta có thể khoe khoang bản thân.”
Chủ đề có liên quan đến người tên Cốc Sâm Minh, sau buổi cơm Đông Bối Bối đã nhanh chóng quên mất, hoàn toàn không nhớ gì.
Gần đây cậu thường xuyên đến Lộc Sơn, cơ bản toàn là Tần Lĩnh gọi cậu đến văn phòng ngồi chơi, hoặc là muốn ăn món do cậu làm, trưa hoặc tối cậu sẽ mang đến cho anh.
Vâng, là do gần đây Tần Lĩnh không có khẩu vị gì, nên muốn ăn những món cậu làm.
Dù sao Đông Bối Bối cũng rảnh, lại có chú Trương đưa rước, nên cậu đích thân chạy việc đưa bữa trưa hoặc bữa tối cho Tần Lĩnh.
Ngày hôm đó đến giờ bữa tối, Đông Bối Bối lại tới.
Thời gian muộn hơn một tiếng so với giờ tan làm bình thường của Lộc Sơn, ở sảnh lớn đã chẳng còn ai.
Đông Bối Bối đã đến đây nhiều lần, quầy lễ tân và bảo vệ đều biết cậu, cũng biết cậu là bạn đời của Tần Lĩnh nên chưa từng ngăn cản.
Thấy cậu đến, bảo vệ và lễ tân còn lên tiếng chào hỏi.
Đông Bối Bối mỉm cười, chào lại.
Chào hỏi xong Đông Bối Bối đi về hướng thang máy.
Hôm nay cậu không mang thẻ nên không đi thang máy dành riêng cho quản lý cấp cao, nên đổi sang đi thang máy bình tường, trong tay cậu còn cầm một bình giữ nhiệt, yên lặng chờ đợi.
“Ting”, thang máy đằng sau đến sảnh, Đông Bối Bối quay người lại.
Thấy thang máy còn phải xuống tầng hầm nên Đông Bối Bối không đi qua.
Đúng lúc này, một người đàn ông bước ra khỏi thang máy.
Đông Bối Bối không nhìn đối phương mà tiếp tục chờ, người đàn ông kia quay sang nhìn, nhìn rồi nhìn, chợt dừng bước chân lại, gọi: “Cái gì…!cái gì ấy? Trương Bối Bối?”
Đông Bối Bối nhìn qua, nhìn thấy một người đàn ông đậm người thấp thấp, da ngăm đen, mặc vest, đeo thẻ nhân viên trên cổ.
Gần như là trong nháy mắt, Đông Bối Bối đem người trước mắt chồng lên bóng dáng trong trí nhớ, và một cái tên có chút ấn tượng.
Cậu gật đầu với đối phương, nói đúng tên của người nọ: “Cốc Sâm Minh.”
Cốc Sâm Minh đứng đó, lắc lắc người nhìn cậu: “Thật sự là cậu à, Trương Bối Bối.”
Vẻ mặt Đông Bối Bối bình tĩnh: “Tôi họ Đông.”
Cốc Sâm Minh: “À, Đông Bối Bối.”
Gọi tên người ta sai nhưng lại chẳng có chút xấu hổ.
Cốc Sâm Minh dò xét Đông Bối Bối: “Cậu đây là…?”
Anh ta không cho rằng Đông Bối Bối có thể làm việc ở Lộc Sơn.
Thấy Đông Bối Bối không đeo thẻ cho khách tạm thời, Cốc Sâm Minh đưa tay chỉ quầy lễ tân, “Khách đến thăm phải đăng ký.”
Còn nói không khách khí: “Cậu đăng ký chưa? Phải đăng ký đấy.”
Vừa lúc đó thang máy từ tầng hầm đi lên.
Đông Bối Bối gật đầu với Cốc Sâm Minh, cất bước vào thang máy.
Cốc Sâm Minh: “Này.”
Đông Bối Bối đã đi vào.
Lúc này Cốc Sâm Minh mới dời chân khỏi chỗ mình đã đứng, bước nhanh đến thang máy, nhấn nút, mở cánh cửa đang từ từ đóng lại.
Cửa mở ra, anh ta không đi vào mà đứng ngoài cửa, đưa mắt ra hiệu cho Đông Bối Bối: “Cậu đi ra đi.”
Trong thang máy còn có người khác, họ cho rằng Đông Bối Bối phải đi ra nên đứng chờ.
Đông Bối Bối lắc đầu: “Tôi phải đi lên.”
Cốc Sâm Minh nhấn mạnh: “Cậu phải đi ra đăng ký, không được lên.”
Người trong thang máy nhìn Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối xin lỗi mọi người, “Xin lỗi.” đưa tay nhấn nút, Cốc Sâm Minh thấy, đứng ở ngoài cũng nhấn nút.
Cửa thang máy khép rồi mở ra, cuối cùng tuân theo chỉ dẫn ưu tiên mở cửa, mở.
Người trong thang máy bắt đầu mất kiên nhẫn: “Có ra hay không vậy?”
Cốc Sâm Minh ấn mạnh nút, thấy có người lên tiếng thì bắt đầu hung hăng: “Chờ chút cũng không được, vội đi đầu thai hả?”
Người bị bật lại là một người đàn ông, người này cũng không vừa: “Nói chuyện khách sáo chút đi, anh ở bộ phận nào?”
Cốc Sâm Minh: “Còn anh?”
Đông Bối Bối thở dài, chủ động ra khỏi thang máy.
Khi cửa thang máy khép lại, vẻ mặt Cốc Sâm Minh vẫn còn dữ tợn, miệng chửi mấy câu không sạch sẽ.
Đông Bối Bối cầm hộp giữ nhiệt, đưa tay nhìn thời gian, ít nhiều cũng có chút không vui.
Trong ấn tượng của cậu, cậu và Cốc Sâm Minh không có giao tình gì, chỉ là lúc ấy bị Giả Thụy lôi kéo nên đánh được mấy trận bóng rổ mà thôi.
Lần trước đi ăn, Giả Thụy nói cậu và Cốc Sâm Minh có cãi nhau một trận ở đại hội thể thao, nói thật, cậu vốn không nhớ gì cả.
Hiển nhiên Cốc Sâm Minh cũng chẳng còn mấy ấn tượng về cậu, nếu không cũng sẽ không gọi sai tên.
Đông Bối Bối dùng thái độ đối mặt với người lạ mình không thích, khách sáo, xa cách.
Cậu đối mặt với Cốc Sâm Minh, tỏ thái độ rõ ràng: “Tôi có việc cần phải đi lên, xin đừng cản đường.”
Cốc Sâm Minh làm như nghe thấy chuyện gì buồn cười, xùy một tiếng: “Tôi cản đường cậu cái gì,” Nhấn mạnh lần nữa: “Tôi nói, khách tới thăm phải đăng ký, đăng ký! Tôi đưa cậu đi đăng ký!”
Giọng của Cốc Sâm Minh không hề nhỏ, chỗ này cũng không xa quầy lễ tân, bảo vệ đi tuần tra trong sảnh cũng nhìn theo.
Bảo vệ đến gần: “Sao vậy?”
Vừa lúc.
Cốc Sâm Minh chất vấn bảo vệ: “Mấy người làm việc kiểu gì vậy? Ai cũng có thể vào đây à?”
Bảo vệ bị hỏi sửng sốt.
Bảo vệ nhìn Đông Bối Bối, thầm nghĩ đây là người yêu của boss mà, vị này còn không cho vào thì còn cho ai vào được nữa?
Vẻ mặt Cốc Sâm Minh lộ vẻ không kiên nhẫn, nhìn bảo vệ nhưng chỉ Đông Bối Bối: “Dẫn cậu ta đi đăng ký đi.”
Thì thầm trong miệng: “Còn lễ tân nữa, một người to đùng thế này đi vào cũng không biết giữ lại.”
“Mù hết rồi.”
Bảo vệ nghe thì trợn mắt, thầm nghĩ tên này ở bộ phận nào, bây giờ trên dưới công ty còn có người không biết bà xã của sếp Tần hả?
Cảnh tượng rất bế tắc.
Chủ yếu là Cốc Sâm Minh thể hiện quá lố, không biết còn tưởng Lộc Sơn là của nhà anh ta – thấy bảo vệ đứng yên, nghe xong còn trợn mắt, Cốc Sâm Minh tự đi đến quầy lễ tân, đập bàn, hai cô gái nghe lời Cốc Sâm Minh nói thì quay qua nhìn về phía Đông Bối Bối, trợn mắt theo.
Cốc Sâm Minh vừa đi lại chỗ Đông Bối Bối vừa lấy điện thoại ra, bày vẻ mặt nhìn tôi gọi người phụ trách xuống, miệng ồn ào: “Cái quái gì vậy, chuyện này cũng cần tôi quản hả?”
“Quản cái gì?”
Tần Lĩnh bước ra khỏi thang máy.
“Sếp Tần.” Bảo vệ kêu lên đầu tiên.
Đông Bối Bối quay lại.
Cốc Sâm Minh sửng sốt, nhanh chóng che dấu vẻ phách lối trên mặt.
Khi cửa thang máy vừa mở ra Tần Lĩnh đã nhìn thấy cảnh ba người bảo vệ, Đông Bối Bối, Cốc Sâm Minh giằng co với nhau, anh cũng đoán được một ít, nhưng dù không đoán được cũng không sao, anh đã xuống tới rồi.
Anh nhìn Cốc Sâm Minh rồi đi đến trước mặt Đông Bối Bối, cầm lấy hộp giữ nhiệt trong tay cậu, vừa dịu giọng vừa chậm rãi nói: “Anh thấy em còn chưa tới tưởng rằng bị kẹt xe, gọi cho chú Trương chú nói em đã sớm đến rồi.”
Đông Bối Bối lộ vẻ bất đắc dĩ, nhún vai bảo, anh cũng thấy đó.
Khóe mắt Tần Lĩnh rơi vào Cốc Sâm Minh cách đó không xa, hỏi: “Biết à?”
Đông Bối Bối: “Hồi đại học.”
Vậy là không biết.
Tần Lĩnh quay qua nhìn về phía Cốc Sâm Minh, Cốc Sâm Minh ngạc nhiên nhìn hai người.
Tần Lĩnh nhìn anh, Cốc Sâm Minh lộ vẻ xấu hổ: “Sếp, sếp Tần.”
Lúc Tần Lĩnh là sếp anh cũng không phải là người thân sĩ hữu lễ gì, mà rất tương phản, toàn công ty ai cũng biết lúc làm việc anh cực kỳ xét nét.
Ánh mắt Tần Lĩnh lạnh buốt khóa chặt vào Cốc Sâm Minh: “Anh có ý kiến gì với vợ của tôi?”
Nói liên tù tì ba câu:
“Có ý kiến thì đến nói cho tôi nghe xem.”
“Xem là vấn đề gì.”
“Tôi giải quyết.”
“…”
Cốc Sâm Minh hít ngược một hơi.
Anh ta nghe được chữ “vợ”, ôm ngực lui về sau ngay lập tức.
Anh ta lại nhìn về phía Tần Lĩnh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tần Lĩnh không buông tha cho Cốc Sâm Minh:
“Bộ phận nào?”
“Lãnh đạo trực tiếp là ai?”
“Ai cho anh hỏi đến chuyện anh không quản lý?”
Tiếp tục:
“Chút nữa chuyển hồ sơ nhân viên của anh qua OA* cho tôi.” (Official Account)
“Nói lãnh đạo của anh gửi email cho tôi giải thích rõ những gì vừa xảy ra.”
“Tôi muốn thấy hai thứ đó trong vòng nửa tiếng nữa.”
“Nếu không có, ngày mai bộ phận nhân sự sẽ liên hệ với anh.”
Cốc Sâm Minh: “…….”
Khi đi thang máy lên lầu, Đông Bối Bối bật cười khi nhớ lại lúc Tần Lĩnh bắn liên tù tì N câu hỏi về phía Cốc Sâm Minh, dáng vẻ kia y hệt như tổng tài bá đạo trời lạnh rồi cho nghỉ thôi.
Tần Lĩnh biết cậu cười cái gì, anh cầm hộp giữ nhiệt, có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Thật ra anh hi vọng khi gặp phải loại chuyện này em có thể bật lại.”
Nhớ lại khi Đông Bối Bối vẫn còn ở Lục Nguyên, cậu cũng đã mạnh mẽ phản pháo khi đối mặt với những lời đàm tiếu, “Là vì hôm nay người em gặp là bạn đại học, sợ mất mặt à?”
Không hề.
Đông Bối Bối: “Là vì anh đến sớm quá, không cho em có không gian để phát huy.”
Tần Lĩnh: “Nếu anh xuống muộn, vậy em định làm gì?”
Đông Bối Bối: “Chửi anh ta chứ sao.”
Tần Lĩnh cười, đưa tay ôm vai Đông Bối Bối, vuốt ve lên xuống, “Thôi vậy, cứ để anh làm, anh làm sẽ dễ hơn.”
Để Tần Lĩnh làm quả thật rất dễ —
Tối đó, hồ sơ nhân viên của Cốc Sâm Minh được gửi đến mail của Tần Lĩnh.
Cùng được gửi tới còn có hồ sơ về toàn bộ sự việc từ người lãnh đạo trực tiếp mà anh đã yêu cầu, cũng như đánh giá về Cốc Sâm Minh.
Hóa ra Cốc Sâm Minh vừa chuyển đến Lộc Sơn hai tuần trước.
Lãnh đạo trực tiếp đánh giá Cốc Sâm Minh là trong công việc có thể chấp nhận, nhưng tính tình xốc nổi, vì vừa vào Lộc Sơn không bao lâu nên những phương diện khác còn chờ khảo sát.
Tần Lĩnh nhìn lý lịch của Cốc Sâm Minh, nghĩ đến chuyện phát sinh ở thang máy, anh gõ gõ con chuột lên bàn.
Kỳ thật cả câu chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, bản thân Đông Bối Bối cũng không quan tâm quá nhiều, chuyện đã qua rồi thì thôi.
Nhưng biểu hiện lần này của Tần Lĩnh lại cực kỳ bao che cho con —
Sáng sớm hôm sau, Tần Lĩnh đi xuống bộ phận của Cốc Sâm Minh.
Toàn khu văn phòng im ắng không có chút tiếng động, áp suất còn giảm xuống thật thấp.
Vẻ mặt của Tần Lĩnh rất nhạt, không nói tiếng nào, anh trầm mặc đi từ khu làm việc chung đi qua, ánh mắt nhìn chính xác vào Cốc Sâm Minh, lạnh lùng lia mắt, rời đi.
Cốc Sâm Minh: “…”
[Ầy, nghe nói tối qua có một tên mới vào không có mắt, cản vợ sếp Tần ở sảnh, một hai bắt vợ sếp phải đăng ký thân phận rồi mới được lên!]
[Á đìu? Vị này gân phết, anh ta bao đồng thế làm gì, công ty cũng chẳng phải nhà của anh ta!]
[Sáng nay sếp Tần đến tầng 16!]
[Đến tầng 16 làm gì?]
[Nghe nói người cản vợ sếp ở tầng 16.]
[Sếp Tần đã được thiết lập cưng vợ!]
[Người kia sao rồi? Nghỉ chưa?]
[Giờ còn chưa nghe nói.]
Trong văn phòng, Tần Lĩnh cầm bút máy trong tay, ngồi sau bàn làm việc trầm mặc chìm vào suy nghĩ.
Anh không nghĩ về cách xử lý nhân viên tên Cốc Sâm Minh kia.
Anh đang nghĩ về bản thân anh.
Theo lý thuyết, trong công ty có rất nhiều bộ phận, quyết định cho nhân viên nghỉ việc hay ở lại thường do lãnh đạo bộ phận đó và bên nhân sự ra quyết định, không nhất thiết phải cần đến anh.
Nhưng lúc này đây, anh có hơi để ý về người tên Cốc Sâm Minh kia.
Tần Lĩnh cảm thấy mình có gì đó không ổn.
Tự đáy lòng anh lý trí tự hỏi, Cốc Sâm Minh đã làm gì sai ư?
Sai.
Anh ta làm khó Bối Bối ở thang máy.
Đây là vấn đề công việc à?
Không.
Nhưng anh ta làm khó Bối Bối.
Tần Lĩnh ngồi thẳng người dậy, đưa tay nhấn đường dây nội bộ.
Lý Mông: “Sếp.”
Tần Lĩnh: “Cậu vào đây.”
Lý Mông: “Vâng.”
Lý Mông đi vào văn phòng, đứng trước bàn làm việc.
Tần Lĩnh suy nghĩ rồi hỏi: “Nếu bây giờ tôi muốn sa thải một nhân viên, thì nhân viên kia phải phạm những sai lầm gì?”
Lý Mông trả lời không hề nghĩ ngợi: “Năng lực cực kỳ kém, phạm sai lầm cấp thấp, khả năng thay đổi tiến bộ rất thấp, hoặc là làm sai nguyên tắc..”
Tần Lĩnh: “Sai lầm cấp thấp hay làm sai nguyên tắc như thế nào.”
Lý Mông sửng sốt.
Như thế nào?
Tần Lĩnh: “Trong công việc, hay là ngoài công việc.”
Lý Mông: “Sai lầm cấp thấp và làm sai nguyên tắc chủ yếu liên quan đến năng lực, còn nếu ngoài công việc, vậy liên quan đến nhân phẩm và đạo đức?”
Nhân phẩm? Đạo đức?
Cho nên anh cho rằng nhân phẩm của Cốc Sâm Minh quá tệ?
Tối đó về nhà, Tần Lĩnh vừa ngâm chân vừa nhìn Đông Bối Bối suy nghĩ.
Đông Bối Bối cũng đang ngâm chân, vừa ngâm vừa xem phim truyền hình.
Tần Lĩnh cứ vậy nhìn cậu.
Đông Bối Bối nhận thấy ánh mắt của Tần Lĩnh, cậu dời mắt khỏi máy tính bảng: “Sao thế?”
Tần Lĩnh hoàn hồn: “Không có gì.”
Trong đêm, Tần Lĩnh ôm Đông Bối Bối vừa mềm vừa thơm trong lòng.
Chợt anh hiểu ra.
Anh không phải là vì Cốc Sâm Minh ra sao, mà anh là vì Bối Bối.
Vì Bối Bối, vì Bối Bối bị làm khó, nên anh mới thấy Cốc Sâm Minh kia không vừa mắt!
Nhưng chẳng phải anh vẫn luôn công tư rõ ràng, không mang tình cảm riêng tư vào công việc hay sao?
Tâm thái của anh bây giờ, cũng vì liên quan đến chuyện kết hôn?
Không, không đúng.
Trực giác của Tần Lĩnh cho biết, nhất định là còn có gì khác.
Tần Lĩnh bắt đầu sắp xếp lại chi tiết.
Anh để mắt đến Cốc Sâm Minh là vì Bối Bối, tại sao lại vì Bối Bối? Là vì Bối Bối bị làm khó.
Vì sao lại vì Bối Bối bị làm khó mà anh đã chĩa mũi dùi về phía Cốc Sâm Minh?
Là vì Bối Bối là bạn đời của anh.
Chỉ vì Bối Bối là bạn đời của anh, bạn đời bị làm khó, nên anh chăm chăm vào Cốc Sâm Minh?
Được, bây giờ bỏ Cốc Sâm Minh ra, chỉ suy xét ở Bối Bối.
Bối Bối là bạn đời của anh, bạn đời bị làm khó, anh có nên mang tình cảm riêng vào công việc hay không?
Không nên.
Chuyện này cũng giống như nếu Tần Mộc Sam cãi nhau với quản lý cao tầng ở công ty, anh sẽ không vì Tần Mộc Sam là em trai anh mà khó dễ quản lý cao tầng ở công ty.
Tương tự như vậy, ở tình huống bình thường, anh không nên và cũng sẽ không vì bạn đời mà khó dễ một nhân viên nào đó trong công ty.
Nhưng bây giờ anh lại thật sự để mắt đến.
Thật mâu thuẫn.
Tần Lĩnh nhanh chóng suy nghĩ, gần đây những chuyện mâu thuẫn phát sinh trên người anh còn ít hay sao?
Mang Bối Bối đi công tác, lúc làm việc nhớ Bối Bối.
Mua một đống quà mà Bối Bối không dùng;
Để Bối Bối mang cơm cho anh, gọi Bối Bối tới công ty, để Bối Bối ở văn phòng cùng anh.
Tất cả những chuyện này, chỉ vẻn vẹn là vì anh và Bối Bối đã kết hôn, Bối Bối là bạn đời của anh?
Ở văn phòng, khi Đông Bối Bối ngồi ở sô pha đọc báo, ánh mắt của Tần Lĩnh sẽ im lặng vượt qua bàn làm việc, rơi vào mặt của Đông Bối Bối.
Bởi vì Bối Bối là bạn đời của anh?
Ở trong nhà, Đông Bối Bối mang lồng của chuột lang ra ban công, mở cửa lồng, đưa tay đỡ ngưu lang chức nữ, thả chúng nó chạy chơi bốn phía ở ngoài.
Cậu bắt đầu vừa ngân nga vừa dọn mùn cưa trong lồng, thêm thức ăn tươi cho chuột vào chén thức ăn, thay nước, đổ mùn cưa mới.
Tần Lĩnh yên lặng nhìn rồi tự hỏi: Bởi vì Bối Bối là bạn đời của anh?
Đông Bối Bối vẽ tranh ở nhà, cong người phơi nắng ở ghế lười, nghe nhạc, xem tivi, nấu cơm, trò chuyện cùng bạn bè.
Tần Lĩnh nhìn: Bởi vì Bối Bối là bạn đời của anh?
Đêm buông, Tần Lĩnh và Đông Bối Bối ôm hôn nhau, Tần Lĩnh ôm lấy người mềm thơm trong lòng, ngậm lấy đôi môi mềm mại ấy nhưng làm sao cũng thấy không đủ.
Tần Lĩnh thầm nghĩ: Bởi vì Bối Bối là bạn đời của anh?
Ngực họ kề nhau, nhịp tim đồng điệu.
Tần Lĩnh vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán của Đông Bối Bối.
“Bối Bối.” Anh thấp giọng.
Cuối cùng mây tan nắng tỏ, suy nghĩ rõ ràng —
Không phải là vì Bối Bối là bạn đời của anh.
Mà là vì bạn đời của anh, là Bối Bối.
Ngay sau đó, Sở Hoài Nghiêm nhận được một câu hỏi rất có ý đàm đạo của Tần Lĩnh:
[Thích một người là như thế nào?]
Góc lảm nhảm:
Mấy ngày lễ tui không đi chơi xa chỉ ở shygone, nhưng tui bất chấp mưa gió bão bùng quật muốn bung áo dú để đi chơi đi ăn, ăn tới độ tui với bạn tui tưởng phải ở lại rửa chén để trừ tiền ((((.
= ăn bù cho 2 năm bị cấm cửa.
P/s: Vì măm măm nhăm nhăm sập Shygone nên tui mới ko có chương nào đó ((((.
=.