Nhóc! Tôi yêu em thật rồi. - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Nhóc! Tôi yêu em thật rồi.


Chương 2


Chương 3

        Ông bà hay nói, mọi việc phải có kiatính hai mặt. Kể từ Hình Khải biết quyền đạo, đánh nhau nhiều càng thêm nghiện,một người quật ngã ba người không thành vấn đề, chỉ là đả thương đối phương thìchiếm đa số, đánh tàn phế thì không có.

 

Thường thì có nhữngngười bất đồng hay nói: con cái cán bộ đánh người bộ không người cai quản rồihả ? Cảnh sát làm sao lại có thể làm như không thấy đây? Thật ra thì không phảilà không có người trông nom, thật sự là có nguyên nhâni con cái cán bộ cấp caothường có vệ binh che chở, chủ yếu là bọn cảnh sát thấy tình huống không nghiêmtrọng, cũng không các đại lãnh đạo thêm phiền phức, có thể giúp vội giải quyếtliền giải quyết, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, vậy cũng là trợ giúp quốcgia xây dựng thôi. Còn nữa nói 16, 17 tuổi, nhà nào bé trai không phải chiêumèo chọc chó?

 

Đến mùa hè, ngoài cửanhiệt độ nóng bức, vừa chủ nhật, Hình Khải lười phải đi ra ngoài gây chuyện,hẹn Đặng Dương Minh chơi điện tử.

 

Máy điều hòa tỏa hơimát lạnh, hai người lại chơi game đến mồ hôi đầm đìa.

 

“Nghe nói cậu đemcháu ruột của hiệu trưởng đánh?” Đặng Dương Minh gần đây không có đi học,lý do đặc biệt đơn giản, trời nóng.

 

Hình Khải hết sứcchuyên chú nhìn chằm chằm màn ảnh, nói: “Còn không phải là vì cái đứa hoakhôi lớp, tiểu tử kia ở trong trường học chơi nổi, cùng tớ giành người sao? Hắncó mắt như mù mà.”

 

Đặng Dương Minh mắtliếc ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: “Cậu vì nữ sinh mà cùng hắn đánh nhau, HìnhDục sẽ nghĩ sao?”

 

“Tớ mặc kệ cô tanghĩ như thế nào? Không thích thì cậu đi đi.” Hình Khải khinh thường cườimột tiếng.

 

Đặng Dương Minh suynghĩ một chút, Hình Dục thật không giống như người hiện đại, càng giống nhưthời cổ đại nhà con dâu nuôi từ bé, mặc cho trong nhà các lão gia trêu hoa ghẹonguyệt, chúng chị em gái hãy coi như không có chuyện gì.

 

“Hình Khải, anhDương Minh, xuống ăn dưa hấu.” Hình Dục đứng ở cửa cầu thang kêu to.

 

Thấy không trả lời, côcắt miếng dưa hấu ăn cho bớt nóng.

 

Hình Dục mới vừa tắmxong, trên sợi tóc vẫn còn đọng nước. Cô mặc chiếc áo hoa nhỏ áo tay ngắn,quần cụt, vải  là loại thoải mái nhất,không dính người vô cùng thoải mái. Trên thị trường gọi loại vải này là sợitổng hợp tê-ri-len.

Cô đem dưa hấu đặt ởtrước khay trà, cầm lên một miếng, vừa ăn vừa nhìn TV.

 

Hình Khải cùng ĐặngDương Minh một trước một sau đi xuống lầu, Hình Khải lười biếng  ngáp một cái, ánh mắt trong lúc vô tình rơivào bóng lưng Hình Dục, tóc còn ướt lấy ướt cô mặc áo tay ngắn, rõ ràng là cóthể nhìn thấy nội y bên trong.

 

Hình Khải không có ýtốt cười một tiếng, dùng cùi chỏ đâm Đặng Dương Minh: “Cô ấy ngực cũngkhông có, còn có mặt mũi mặc nội y bên trong.”

 

Đặng Dương Minh theobản năng nhìn sang, lại không ý tứ  liếcvề anh nhìn: “Cậu nha nói với tớ chuyện này làm gì?”

 

Hình Khải xem thường,nhanh nhặn đi tới phòng khách, nhảy lên chân ngồi lên ghế sa lon, lấy tay quơquơ trước mặt Hình Dục.

 

Anh thấy Hình dục khôngcó phản ứng, bắt chéo chân, bên gặm dưa hấu bên nghiêng đầu quan sát phần ngựcHình Dục.

 

Hình Dục cũng không sấytóc, vài ẩm ướt tóc rủ xuống qua đầu vai, ở trước ngực vị trí hiện lên mộtđường cong.

 

Hình Khải chép chépmiệng, thình lình kêu Hình Dục một tiếng, Hình Dục bên quay đầu chờ anh mởmiệng, nhưng thấy anh không nói gì, cho nên Hình Dục vừa nhìn về phía TV.

 

Đừng nói, năm ngoái cònnhìn giống cái phi trường, mà giờ đây còn đã hé lộ hai ngọn đồi nhỏ.

 

Mà Đặng Dương Minhtrong tình cảnh cũng hơi lúng túng, anh cũng là quân tử, chỉ vì cô nàng nàykhông thể nào nhìn ung tung được, nhưng Hình Khải làm chuyển sự chú ý của anhkhông nên nhìn những thứ kia, làm cho anh thỉnh thoảng không nhịn được nhìn vàomột cái.

 

Mười bảy tuổi, con traichính là đối với thân thể phái nữ có chút hiếu kỳ, Hình Khải giả vờ đưa tay lấythức ăn, dùng cánh tay đụng nhẹ bộ ngực của Hình dục (anh này dám ăn đậu hủ nha) ,Hình dục nhạy cảm co bả vai lại, hai đầu gối cong lên ở trước ngực, tiếp tụcxem TV.

 

Hình Khải cười hắc hắc,nhìn về phía trên sô pha  Đặng Dương Minhđang ngồi, nháy mắt nói: “Đúng là rất mềm đó.”

 

“. . . . . .”Đặng Dương Minh vùi đầu ăn dưa hấu, Hình Khải quả thật là đồ quỷ mà, mà anhkhông biết nó có thật sự rất mềm hay không nữa? !

 

“Thứ gì rấtmềm?” Hình dục thuận miệng hỏi.

 

“À? . . . . . .Ghế sa lon, ghế sa lon mềm!” Hình Khải ngồi chồm hổm cái mông gõ gõ.

 

Lúc này, điện thoạivang lên, Hình Dục xoa xoa tay, thuận tay bắt máy.

 

“Tìm anh.”Hình Dục đem ống nghe đưa cho Hình Khải, cô vốn định đứng lên ngồi vào phía bênkia, Hình Khải lại chặn cô nhận diện thoại từ cô, chính là bởi vì dây điệnthoại không đủ dài, cho nên Hình Khải thuận tiện nghiêng sang Hình Khải, đượcnước làm tới.

 

Hình Dục vừa mới tắmxong, không muốn đụng tới khắp người hôi thối Hình Khải, cô nhấc máy điện thoại đặt ở trên đùi, ý bảo anh ngồi thẳng.

 

Hình Khải giả bộ đangtập trung nói chuyện, một hồi ngửa đầu cười to, một hồi cúi đầu cười, nhưngthật ra là mượn lúc lên lúc xuống mắt lại nhìn vào “Nội dung” bêntrong cổ áo.

 

Đặng Dương Minh ho khanhai tiếng, che miệng cười, chỉ có anh biết Hình Khải đang dùng con mắt bỉ ổinhìn Hình Dục.

 

Rốt cuộc, Hình Dục cảmthấy không thích hợp, cô nhìn vào mắt Hình Khải, Hình Khải giả vờ cười vừa thulại, lập tức cúp điện thoại.

 

Hình Dục đứng lên, chạyvề phòng ngủ, chỉ chốc lát sau, thay một áo sơ mi tay dài bước vào phòng khách.

 

“Ngày nóng nhưvậy, cô mặc kín mít chi vậy?” Hình Khải bất mãn nói.

 

Hình Dục không để ýtới, đi về phía phòng bếp: “Hai người buổi trưa muốn ăn cái gì?”

 

“Ăn lẩu cay!”Hình Khải lập tức đề nghị.

 

Đặng Dương Minh cườikhúc khích: “Cậu sảo huyệt lắm. Vì để muốn cho cô ấy cởi, mà cậu bắt tụimình phải thử ăn.”

 

Hình Khải liếc ĐặngDương Minh một cái, chỉ vào vị trí sau ót, nơi đó còn để lại dấu vết mà HìnhDục ban tặng.

 

“Tớ chính là tronglòng ngứa ngáy, không nhìn mới lạ nha, nhưng không thể bị cô ấy phát hiện, nếukhông sẽ bị cô ấy xử không còn đường sống .”

 

“Cậu xem hoa khôicủa cậu đi.”

 

“ Sớm xem xong rồi. . .. . .” Hình Khải nhìn trời huýt gió: “Ai, cây tắc thật không thể coilà cây quýt.”

 

“Vậy mà cậu vẫncòn vì người ta đánh nhau?” Đặng Dương Minh hếch lên mày.

 

“Mặc dù tớ khôngmuốn cũng không thể để lại cho người khác chứ? Vấn đề này lỡ ảnh hưởng đến mặtmũi của tớ thì sao!” Hình Khải cầm một điếu thuốc, làm vẻ bất đắc dĩ thởdài: “Là tớ xem nhìn chán rồi, không trách được người khác.”

 

Đặng Dương Minh nhặtlên dép ném anh, mắng anh ghê tởm.

 

Hình Khải cùng ĐặngDương Minh không có chuyện gì mà không nói, chuyện mất mặt xấu hổ vẫn cũngkhông gạt Đặng Dương Minh. Mà Đặng Dương Minh cũng không nói chuyện này vớingười khác. Đây chính là anh am của anh, trừ chuyện vợ ra, cái gì cũng có thểchia sẻ.

 

Chỉ là, về chuyện HìnhKhải giở trò lưu manh bị đánh thì chuyện này ngược lại làm Đặng Dương Minh rấtkinh ngạc, anh vẫn cho rằng Hình Dục nhẫn nhục chịu đựng, không nghĩ tới tronglòng còn có điểm cao ngạo như vậy.

 

Hai người náo loạn mộtlát, Hình Dục từ trong phòng bếp bưng ra lò vi ba.

 

Đặng Dương Minh hít mộthơi, đặt mông ngồi vào Hình Khải bên cạnh: “Nhà cậu, tớ thấy Hình dục rấtnghe lời, nếu như mà tớ tương lai cưới cô vợ có điểm giống một nữa cô, ba tớ không phải là vui mừng điên khùngsao.”

 

“Thích mang cô ấyvề nhà đi, anh em như tớ thì rất là hào phóng!” Hình Khải vỗ ngực một cái,hướng phòng bếp gọi lên: “Hình Dục, cơm nước xong thì thu dọn đồ đạc, côđược anh Minh thu cô rồi. . . . . . Ách. . . . . . Cậu nha dám đánhngười!” Hình Khải vuốt vuốt cái ót, cợt nhã đạp Đặng Dương Minh.

 

Hình Dục giữ vững bìnhtĩnh trước sau như một, đem cắt đồ ăn để sẵn trên bàn, càng không hứng thú thamdự chủ đề nhàm chán của bọn họ.

 

Chờ cái lẩu chuẩn bịxong, hơi nóng của nồi lẩu tỏa ra, không phải là nóng bình thường, càng làmbụng dạ Hình Khải thất vọng, Hình Dục không có ngồi xuống cùng ăn,cô mút chomình một chén trà lạnh, đang cầm tô mì trở về phòng.

 

Đặng Dương Minh nhìn vềphía Hình Khải vừa lau mồ hôi, vừa hướng vào trong nồi thịt, vừa cười to:”Trộm gà không được còn mất nắm gạo, ăn đi.”

 

“. . . . . .”Hình Khải chọc chọc chiếc đũa nhọn, mắt nhìn xung quanh, lại nghĩ muốn nhìn “ thânthể” Hình Dục một chút.

 

Trong mắt anh xẹt quamột ý nghĩa đen tối, phòng khách và phòng tắm chỉ cách nhau có cái cửa, anhtính toán làm hư khóa cửa, sau đó chờ thời điểm Hình Dục tắm, anh làm bộ ngủ mơmơ màng màng, liền kéo cửa vào!

 

Lại nói đây thật làthói hư tật xấu của cánh đàn ông, chủ động đưa tới cửa là không hiếm, càngkhông cho đụng càng muốn nhìn.

 

Hình Khải nghĩ đến cáigì lập tức liền thi hành, lấy tới búa, tua-vít phá hư ổ khóa, lại xảy ra sợHình dục đột nhiên đi ra từ phòng ngủ, còn nói Đặng Dương Minh giúp anh canhcửa dùm. (HKbiến quá đi)

 

Đặng Dương Minh pháthiện hắn càng ngày lắm trò, không nhịn được cười một tiếng.

 

※※※

 

Chín giờ rưỡi tối

 

Hình Khải đứng bên cạnhở khe cửa ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc đợi đến Hình Dục đi vào phòngtắm.

 

Hình Dục rất nhanh pháthiện khóa cửa đã hư, cô đứng ở bên cửa thử một chút, xác định khóa nổi cửa,theo bản năng nhìn về cửa phòng ngủ của Hình Khải, mà Hình Khải đã sớm tắt đèn,giả bộ ngủ để che mắt cô.

 

Hình Khải thuận mở khecửa thấy cô đi ra, làm đầu tóc rối tung, bày ra một bộ mặt mới vừa tỉnh ngủ,rồi sau đó, anh cởi giày, rón ra rón rén đi xuống cầu thang, đứng ở sau lưngsofa chờ đợi thời cơ.

 

Hơi nóng bốc ra làm chokính mờ nhưng cũng đủ thấy được dáng vẻ thân hình mảnh, anh thấy động tác cởiáo ra, khom người cởi quần của cô, thấy phải rất rõ ràng.

 

Hình Khải nuốt nướcmiếng một cái, kích thích! Thật không phải bàn cải gì hết.

 

Trong phòng tắm, truyềnđến”Rầm rầm”  tiếng nước chảy.. . . . .

 

Xuyên thấu qua lớp kínhmơ hồ, có thể thấy được Hình Dục đang gội đầu, gội đầu thì phải nhắm mắt, cũngsẽ không kịp phòng hộ thân thể, đương nhiên là Hình Khải vọt vào vì đó là thờigian tốt nhất!

 

Vì vậy, Hình Khải bốnchân chạm đất bò đến bên cạnh phòng tắm, đứng ở trên khung cửa, hít sâu mộthơi, lại hít một hơi, đem tóc làm rối tung, dùng sức xoa xoa mí mắt, há to mồmcố gắng ngáp. . . . . . Xong rồi, mọi chuyện sẵn sàng chỉ thiếu cái kéo cửa!

 

“Két!” . . .. . . Anh thành công áp dụng bước đầu tiên.

 

Nhưng anh đã tính saichính là, Hình Dục gội đầu . . . . . . TM vì cái gì muốn ở trên người quấn khăntắm? !

 

Hình Dục đầu đầy bọt,híp mắt nhìn về phía cửa Hình Khải. . . . . .”Đi ra ngoài.”

 

“. . . . . .”Hình Khải khẩn trương quá độ quên lời kịch đã định nói gì—— ai nha, thật xinlỗi, tôi mới ngủ dậy mơ mơ màng màng không phát hiện là cô đang tắm.

 

Hình Dục thấy anh khôngnhúc nhích, vội vàng kéo thêm một cái khăn tắm choàng vào người, cô không nóigì, có lẽ là hù sợ, có lẽ đoán được anh không có ý tốt, cô bình tĩnh nhìn anh,nắm lên tay cái ghế ngồi, hiển nhiên là đang cảnh cáo anh rời đi nhanh lên mộtchút.

 

Hình Khải liếc một cáitrong tay “Hung khí” của cô. . . . . . Chậc chậc, lực sát thươngkhông nhỏ đâu?

 

Hình Khải đồng thờithấy tâm tình trong mắt cô, khinh thường cùng cười nhạo.

 

Cổ anh như bị cái gìchặn không nói được, dù sao đều như vậy rồi, đành liều luôn vậy!

 

Hình Dục thấy anh xoảibước nhích lại gần mình, phản chân nhảy vào bồn tắm, lần này không đợi Hình Dụcnâng ghế ngồi đánh tới hướng Hình Khải, Hình Khải đánh đòn phủ đầu, một cước đábay cái ghế trong tay cô, nắm cổ tay cô đặt tại bên tường. Bả vai anh run lên,đắc chí nói: “Không nên dùng cái loại ánh mắt tức giận đó nhìn tôi, tôicũng biết rõ cô nhất định sẽ trả thù tôi, nhưng ít ra tôi xem xong rồi, hắchắc. . . . . .”

 

Anh nói xong, định lấytay khéo khăn tắm của cô xuống, khi khăn tắm vừa rơi theo Hình Dục thì Hình Dụcchợt nâng lên đầu gối hướng tới chỗ hiểm của anh mà đánh tới.

 

“A a a! . . . . ..” Hình Khải thiếu chút nữa phun ra nước mắt, hai chân mềm nhũn ngã lệchtrên mặt đất, che chỗ ấy. Thân thể đau đến phải co quắp. (đáng đời ai kêu anh BT)

 

HìnhD nhanh chóng kéokhăn tắm lên, trực tiếp dẫm lên lồng ngực anh, mà thoát khỏi phòng tắm.

 

Tuy chỉ có một giây,nhưng anh vẫn còn là thấy được, thấy được.

 

Tiểu mật đào thậ đángyêu, ha ha.

 

Chỉ là Hình Khải là mộtgiây này mà ở trong phòng tắm ước chừng khoảng hơn hai tiếng, cuối cùng vẫn làphải gượng chống lấy cây lau nhà mà đi ra.

 

Khi anh bước chân tậptễnh trở lại phòng ngủ thì phát hiện trên cửa dán một tờ giấy.

 

—— nếu như cuối kỳ cuộcthi anh thi đạt trên 85 điểm, tôi sẽ cởi hết cho anh xem.

 

Hình Khải khóe miệnggiật giật, cập cách không còn sai biệt lắm, 85 điểm đối với anh mà nói quả thựclà lời nói vô căn cứ, hơn nữa cách thi cuối kỳ chỉ có hơn năm tháng!

 

Vì để cho cô cam tâmtình nguyện cởi quần áo buộc mình phải lao đầu vào học? Thật không đáng giákhông đáng giá.

 

Anh lấy tay gạt tờgiấy, khập khễnh trở về phòng.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN