Nhóc! Tôi yêu em thật rồi.
Chương 7
Nãy giờ nó chăm chú ngồi nghe, miệng cũng không khen không chê không ngạc nhiên, giống như chả buồn để ý. Phải cố gắng lắm nó mới ngồi nghe bạn nó nói về 2 tên đó. Trong đầu nó, không hề ấn tượng với ai, nó cũng không ghét ai, cảm thấy mọi chuyện xảy ra đều quá đỗi bình thường.
Thật chả biết, lúc trước nó học ở trường khác có từng bị như thế nào không??
0_0
Mới bước vô xe, nó cũng bị bác tài hỏi thăm khí thế về vết thương trên người, nhưng nó không nói gì chỉ lẳng lặng ngắm nhìn ra cửa sổ khuôn mặt cũng không có biểu hiện gì.
Về đến nhà, ba nó nhìn nó rồi không nói câu nào, trong lòng lại có chút mừng thầm. Thấy nó đi ngang qua mình, ba nó mới bắt đầu nói
_ Nếu con không muốn bị đánh như thế này nữa?? Chỉ cần chấp nhận là người kế thừa gia tộc ta, thì không một ai dám đụng đến con nữa đâu.
_ Ý tốt của ba con cám ơn, nhưng con không cần.
Nói rồi nó bỏ lên lầu, mặc cho mẹ nó nhìn 2 cha con nó mà lắc đầu
_ Mình cũng không cần ép con như vậy- mẹ nó nói
_ Bổn phận của nó, nó phải biết, mai mốt nó sẽ hiểu thôi.
Ngã người trên giường, nó hồi tưởng lại sự việc xảy ra hôm nay, từ lúc bước vô trường đã bị đánh, sau đó gặp một người lạ, rồi lại quen đám bạn mới, và kế là bị đánh ở căntin, rồi lại tình cờ gặp lại tên ban sáng. Mọi sự việc diễn ra quá nhanh khiến nó cũng có chút rối rối, nhưng dù thế nào chăng nữa, nó cũng không bao giờ nhận mình là người thừa kế gia tộc, nó ghét phải chấp nhận sự thật như thế. Đối với nó, cảm giác bị giam cầm trong căn nhà này là quá đủ ngay cả việc mình có năng lực nó cũng không màng tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!