Nhóc! Tôi yêu em thật rồi. - Chương 78
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Nhóc! Tôi yêu em thật rồi.


Chương 78


CHAP 76
Ngân Trúc thấy Khương đang tiến lại chỗ Nguyệt Anh, trên tay còn cầm thuốc nhẹ nhàng đút thuốc cho Nguyệt Anh. Trên mặt Nguyệt Anh ngập tràn hạnh phúc. Ngân Trúc khẽ nhíu mày, vậy là Khương quyết định chọn Nguyệt Anh thay vì chọn nó sao? Hình như cô nhìn nhầm Khương rồi. Vậy người đang đi tìm nó lúc này ắt hẳn là Vương rồi. Nhưng liệu Vương có tìm ra nó? Mà nếu tìm được thì có thể cứu nó được không? Bởi vì cô đã giăng kết giới xung quanh căn nhà đó rồi. Nếu là người bình thường thì đừng mong có thể cứu nó ra.

B an đầu cô cố tình để Khương đi để xem anh có cứu được nó hay không? Nếu Khương cứu được nó, thì việc tiếp theo cô cần biết phải làm gì rồi. Nhưng người đi cứu nó lại là Vương. Tuy có chút sự cố nhưng vẫn nằm trong dự liệu của cô, cứ xem chuyện tiếp theo gì xảy ra thì sẽ biết mọi chuyện thôi?
Ngân Trúc liếc nhìn Nguyệt Anh, cô bỏ đi trong đầu nhớ về cuộc đối thoại mới nãy
“ Ngân Trúc, em định phá kế hoạch của chúng ta sao?”- Sau khi Khương đi cùng với Vương, Nguyệt Anh ngồi dậy, mắt sắc lạnh liếc Ngân Trúc

Ngân Trúc khẽ cười, cô khoanh tay nói
“ Kế hoạch cô chứ không phải của tôi. Kế hoạch của tôi là muốn cả hai anh em song sinh kia rời xa cô.”-

Nguyệt Anh trợn mắt nhìn Ngân Trúc
“ Cô định giúp nó sao?”

“ Tôi không giúp ai hết, nhưng cô cứ yên tâm. Phần hay vẫn còn ở phía sau.”

Ngân Trúc quay lại nhìn Nguyệt Anh đang hạnh phúc bên Khương, cô nhếch mép cười khinh bỉ. Loại người như Nguyệt Anh mà cũng mong có được hạnh phúc sao? Ngân Trúc bước đi, chậm rãi về phía cánh gà, chờ đợi nó xuất hiện.

……………………..

Nó mơ màng tỉnh dậy, đầu đau buốt làm nó choáng váng. Điều đầu tiên nó nhận được khi mở mắt chính là bóng tối. Xung quanh nó đen kịt, ngoài lỗ thông hơi trên tường ra thì không còn kẽ hở nào. Chuột, gián réo gọi chi chít bên cạnh nó. Nó cần phải ra khỏi đây, nghĩ thế nó gắng sức đứng dậy. Tay quờ quạng khắp nơi để tìm đường, thỉnh thoảng còn vấp phải những đống đồ rải ngang khắp chỗ.

Tiến tới lỗ trống trên tường, nơi duy nhất phát ra ánh sáng. Nó nhón chân nhìn ra bên ngoài. Nhìn xong nó bất lực trượt dài xuống cánh cửa đang đóng kính. Nó biết mình đang ở trên sân thượng. Sân thượng này hầu như không ai lên hết. Chưa nói gì nó đang bị nhốt trong nhà cách âm. Dù kêu cỡ nào chưa chắc đã có người nghe. Hơn nữa ngay cả sức lực nói nó còn không có thì lấy gì kêu đây? Ngồi bó gối trong bóng tối, yên lặng nhắm mắt chờ đợi. Nó cảm tưởng có luồng khí lạnh đang bao bọc lấy nó, như có người đang khẽ ôm nó vào lòng. Không hiểu sao nó không thấy lạnh, ngược lại, lồng ngực người này rất ấm. Ấm đến nỗi khi dựa vào đó, nó không muốn tỉnh lại, chỉ muốn như lúc này, bên cạnh nó. Nó mệt mỏi rồi, lúc nào cũng phải chịu những cơn giày vò không nguyên nhân. Chỉ muốn buông xuôi ít nhất là ngay bây giờ, có ai đó đang ôm nó. Vỗ về trấn an nó.

Khương đội nón chạy khắp nơi tìm nó. Gần như chưa góc nào trong trường anh không tìm qua. Mồ hôi nhễ nhại trên áo trên mặt, mắt anh quét khắp nơi. Vài người lưa thưa qua lại lén lút nhìn anh rồi tiếc nuối bỏ đi.
Còn chỗ nào anh chưa tìm ra… Khương cố lục lại trí nhớ của mình. Anh chợt nhớ ra, còn một chỗ nữa. Anh liếc nhìn lên cầu thang sân thượng, nơi mà không bao giờ bật đèn sáng. Không nghĩ ngợi nhiều, anh chạy một mạch lên lầu. Đạp cho cửa bung ra. Trước mặt anh là khoảng không vô định. Anh gọi tên nó mong nó sẽ trả lời, nhưng đáp lại anh là sự im lặng của không khí.

Nó chợt tỉnh dậy, nó nghe có ai gọi nó, nó sợ bản thân nghe lầm, liền lấy sức vỗ mạnh vào cánh cửa thay cho câu trả lời. Nhưng đáp lại nó cũng là sự trả lời im lặng từ bên ngoài.

Khương thất vọng mặt anh nhăn lại, khó chịu cộng với bực tức làm anh khó thở, mắt anh mở thật to. Khí lạnh trong người chảy dọc theo cơ thể anh, anh thấy thân nhiệt mình giảm tốc độ. Xung quanh anh hơi lạnh tỏa ra khiến không khí bên ngoài đục ngầu, trong vòng chốc lát, sân thượng dần dần mờ mờ ảo ảo bởi vì bị sương bao phủ. Dưới chân anh mặt đất dần đóng băng, tạo thành vết nứt nẻ khó nhìn. Mắt anh trong suốt, con ngươi mở lớn, nhìn thấy một căn nhà trước mặt. Anh chậm rãi bước tới, chạm nhẹ vào kết giới, thủy tinh bao bọc căn nhà vỡ ra từng mảng. Hòa vào không khí rồi tạo thành nước rớt xuống.

Đang nhìn ra sân khấu, Ngân Trúc đột ngột quay lại. Cô linh cảm kết giới đã bị phá vỡ. Cô nở nụ cười, cô tìm được rồi, tìm được “ người đó” rồi. Cô quay xuống nhìn giám khảo ở dưới, thấy Khương vẫn đang ở đó, giám khảo chưa gọi nó lần thứ 2 nên vẫn còn có thể đợi nó đến. Chưa bao giờ Ngân Trúc hài lòng như bây giờ. Kế tiếp là đợi nó đến, rồi chứng minh thêm một lần nữa. Trò chơi chưa kết thúc mà, Ngân Trúc khoanh tay, nghiêng đầu nhìn về sân khấu, tưởng tượng về chuyện tiếp theo.

Vương nhìn Nguyệt Anh bên cạnh, tay cô đang khoác v ào tay anh. Cảm giác này nửa thật nửa mơ, chưa bao giờ anh dám nghĩ đến chuyện này, nên khi nó xảy đến. Anh cảm thấy nó không thật, mờ ảo không nói được. Gương mặt Nguyệt Anh hạnh phúc như vậy, anh muốn giữ mãi khoảnh khắc này cho dù Nguyệt Anh không biết người ngồi bên cạnh là ai.
………….

Hơi lạnh xung quanh nó tan biến, nó khó nhọc đứng dậy đối diện với cửa. Mắt trông chờ vào cánh cửa ấy, khi cánh cửa bung ra, trước mặt nó trắng xóa, ánh sáng đột ngột bên ngoài khiến nó nhòe dần đi, một người đang đội nón đứng trước mặt, anh đưa tay chìa ra trước mặt nó. Nhẹ nhàng nói

“ Đi thôi”

Nó không rõ mặt, chỉ biết khi người đó cười nhìn nó, chiếc khuyên tai lấp lánh mãi không ngừng

Nó bước nhanh, tay lồng trọn vào tay người trước mặt, cứ để người đó nắm đi. Nó nhìn tấm áo thun ướt đẫm mồ hôi, có thể nhìn được mồ hôi chảy dài trên mặt trên tóc người đó. Đột nhiên trong lòng nó nhẹ bẫng, cảm giác ấm áp không tên cứ quấn lấy nó, bình yên đến lạ lùng khiến nó nghĩ đến Khương. Anh cũng như thế, cũng mang cho nó cảm giác an toàn như bây giờ.

Đang mỉm cười, nó đột nhiên nhìn vào chiếc khuyên tai lấp lánh trên tai người đó. Mặt tối sầm lại, không hiểu sao nó rụt tay lại, đứng lại nhìn chằm chằm xuống đất. Không phải Khương, người cứu nó, nắm tay nó không phải là Khương, tại sao trong lòng cảm thấy hụt hẫng thế này.

Khương khó hiểu quay lại nhìn nó, anh vẫn không biết mình đang nắm tay nó cho đến khi nó rút tay lại. Lúc đó anh cảm thấy như mình vừa bỏ lỡ gì đó. Trong lòng chỉ muốn giữ lại, nhưng hình như quá xa vời rồi.

Khương lạnh lùng hỏi
“ Chuyện gì?”

Nhíu trán nhìn Khương, nó bình tĩnh hỏi
“ Sao anh biết tôi ở đây? Giờ anh định dẫn tôi đi đâu?”

“ Đừng quan tâm tại sao tôi biết cô ở đây, giờ thì về sân khấu lẹ đi, bạn bè đang tìm cô, hơn nữa cũng sắp tới giờ gọi lần thứ 2 rồi.”

Phải rồi, sao nó lại quên mất là còn có buổi trình diễn, còn đám bạn nó nữa.

“Vậy đi thôi”

Chưa nói xong, nó đã kéo váy lên chạy, chưa được bao nhiêu bước nó khụy xuống, tay nắm vào cổ chân, mặt tái lại. Khương nhìn thấy thế, anh vội tiến lại gần, lo lắng hỏi nó
“ Em sao vậy?”

Nó trố mắt nhìn Vương( theo con mắt nó), chưa kịp nói gì thì Vương đã nói

“ Bong gân rồi.”- Khương nhíu mày, suy nghĩ một hồi, anh xoay lưng lại, đưa tay ra hiệu nó ôm vào cổ anh để anh cõng đi.

Một lẫn nữa nó ngạc nhiên nhìn Vương, tên này tốt từ bao giờ thế, tại sao lại quan tâm nó như vậy. Chưa kịp định thần thì đã thấy Vương quát

“ Nhanh lên”

Cuống quá, nó cũng ôm cổ anh để anh cõng trên lưng, anh cẩn thận để không tổn thương vào vết thương trên chân nó. Cố đi thật nhanh về phía sau cánh gà để tìm thuốc xức lên cho nó. Thật sự trong lúc này anh không nghĩ nhiều, cũng không để ý sắc mặt nó, mặt nó từ tái chuyển sang trắng bệch rồi lại đỏ hồng lên , trông dễ thương vô cùng.

Nó cũng không hiểu sao tim lại đập mạnh như vậy, cố trấn an là không có gì nhưng vẫn không khống chế được bản thân, tay nó cũng ra mồ hôi rồi, mắt nó cũng không dám liếc sang bên cạnh mặc dù chỉ cần xoay qua tí thôi thì cũng có thể chạm vào khuôn mặt xinh đẹp đó.

Nhìn thấy có người cõng nó trên vai, cả đám bạn hốt hoảng chạy tới, vội đỡ nó xuống, mặt ai cũng mếu máo, lo lắng hỏi

“ Bà sao rồi, sao mặt đỏ vậy, bị ai đánh hả?”- Như khóc hỏi

Câu hỏi của Như có phải trực tiếp quá rồi không? Nó lại càng không dám liếc san g nhìn người bên cạnh, im lặng thay cho câu trả lời.

“ Đừng hỏi nữa, mau lấy cho tôi ít đá, mà MC gọi tên chưa”- Khương trầm tĩnh hỏi

“ Chưa…chưa… vậy để tôi đi lấy đá.”-Như ấp úng nói, cô không nói lên được hôm nay Vương( trong mắt Như) có gì đó khác khác, nhìn mãi mà vẫn không nói được là khác chỗ nào.

Cùng lúc đó Phong và Đan chạy tới, mặt cũng đổ mồ hôi , nhìn nó an toàn bên cạnh Vương, cũng yên tâm phần nào.

“ Đá nè”- Như chạy hục hơi cầm đưa cho Vương.

Nhận lấy đá, Khương bế nó đến chỗ ngồi gần đó nhất, anh quỳ xuống nhẹ nhàng chườm đá lên vết sưng. Hành động của anh làm mọi người ở đó đơ ra, phải nói là đơ toàn tập mới đúng. Phong khó hiểu hết nhìn Vương rồi sang nhìn Như, Như cũng như anh, lắc đầu tỏ vẻ không biết gì. Đan còn kinh điển hơn, miệng há rộng nhìn thằng bạn thân cả chục năm nay chưa bao giờ làm điều này với bất kì người con gái nào khác tất nhiên là trừ Nguyệt Anh, lại quỳ xuống làm cho …… cho một người mà Vương ghét đến tận xương tủy. Quá kì lạ rồi.

Khương không để ý mình đang gây chú ý, bản thân vẫn chăm chút vào vết thương cho nó, lâu lâu còn thổi vào đó, nhẹ nhàng xoa bóp những vùng xung quanh cho nó đỡ đau. Còn nó thì im lặng không nói gì, mặt vẫn chăm chú nhìn vào người đang quỳ trước mặt mình, trán nó nhíu lại.

Để xóa bầu không khí ngượng ngập, Ánh đẩy Như tới, 2 cô hiểu ý, chạy tới bên cạnh nó

“ Để chúng tôi làm việc này được rồi,”- Ánh ái ngại nói

Khương không dừng tay, anh lạnh như băng phát ra chữ
“ Không cần”

Câu nói đó càng khiến mọi thứ trở nên u ám hơn, đúng lúc MC đọc tên nó lần thứ 2. Khương dừng tay lại, anh đỡ nó đứng lên định dìu ra bên ngoài thì Như đã chen ngang

“ Khoan, chân Thanh xưng to vậy lên đó nhìn kì lắm.”

Khương liếc nhìn xuống chân nó, rồi nhìn lên mái tóc đang búi gọn bởi dây ruy băng màu tím, anh tháo nhẹ xuống, mái tóc búi cao rớt xuống ôm lấy khuôn mặt ngạc nhiên của nó. Khương cuối xuống lần nữa, dùng ruy băng băng lại vết xưng, tay anh lạnh chạm nhẹ vào chân nó khiến hơi lạnh từ chân chạy buốt tới óc, nhưng trong lòng nó lại cảm thấy nóng hừng hực.

Nguyệt Anh hài lòng, cô nhìn sang Khương( dưới con mắt của Nguyệt Anh) bên cạnh, mỉm cười nhìn anh rồi bước vào cánh gà, định rằng sẽ diễn ngay sau khi MC gọi tên nó, vừa bước vào Nguyệt Anh đã thấy nó cùng với Vương đang bên cạnh nhau, cô sững người, trợn mắt nhìn nó đang bước lên phía trước, đi ngang qua mình, bước lên sân khấu, miệng cô không mở được lời nào. Cứ thế cho đến khi Ngân Trúc tới vỗ vào vai Nguyệt Anh.

“ Bất ngờ sao?”- Ngân Trúc nhếch mép nói

“ Sao lại như vậy? Tại sao? Ai đã cứu nó, là ai”- Nguyệt Anh gằn giọng, mắt cô liếc qua liếc lại một cách dữ tợn

“ Tôi cũng thắc mắc đây.”- Ngân Trúc lại cười, cô làm sao không biết ai đã cứu nó chứ, không phải Vương thì là ai. Nhưng mà như cô đã nói, kịch hay còn ở phía sau. Ngân Trúc nhìn nó ngồi trên piano, hai tay lướt trên bàn phím, nhẹ nhàng đánh bản ca khúc đã chuẩn bị sẵn. Ngân Trúc nhìn Vương đang đội nón đứng đằng sau cánh gà nhìn ra nó, mắt anh không rời khỏi nó, ánh mắt vừa chiều chuộng vừa âu yếm. Ngân Trúc biết, người con trai này đã yêu nó đến điên cuồng. Cô cười nửa miệng, bước lẩn vào trong bóng tối, cô dùng sức, con mắt từ đen chuyển sang tím rồi chuyển sang màu xanh , tay cô đưa lên, hướng vào chùm đèn treo phía trên đầu nó, rồi khẽ xoay tay, đèn trên không trung chớp chớp vài cái, Ngân Trúc hài lòng, cô lại dùng thêm tí sức để sợi dây nối lỏng ra, rồi cô dừng lại, thu ánh mắt về, yên lặng trong bóng tối chờ đợi chuyện tiếp theo xảy đến.

Nó diễn xong, nhận được tràng pháo tay rầm rộ của dưới khán đài, nó cuối đầu thay cho lời cám ơn rồi bước vào bên trong. Chưa được vài bước thì nó đã nghe tiếng mọi người dưới khán đài hét lên, bao nhiêu con mắt kinh hoàng nhìn nó, theo bản năng nó ngước lên nhìn thì thấy chùm đèn đang rớt xuống nơi nó đang đứng.
3m
2m
1m
Nó nhắm mắt lại, chưa kịp định hình thì đã bị một sức mạnh lớn ôm sang một bên, cả người đổ nhào vào người đó, mắt kính cũng theo lực mà văng ra bên ngoài. Tiếng đèn vỡ xuống, khiến ai cũng bàng hoàng, hồn vía như bay đi. Mọi người ai cũng nháo nhào nhìn xem nó có chuyện gì không thì thấy có một người đang nằm che cho nó.
Nó mở mắt, điều đầu tiên nó nhận ra là khuôn mặt lo lắng của người đó. Mặt anh ta kề sát mặt nó, cả người anh ta ôm trọn nó như không cho bất kì thứ gì có thể đụng vào. Mắt anh ta cũng mở lớn nhìn nó, nó chỉ loáng thoáng nghe thấy anh ta nói

“ Mắt…. bạc..?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN