Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình


Chương 5


Một tuần vừa qua, mỗi ngày đều có người đưa hoa tới văn phòng của Tần Vũ Phi. Hoa hồng, bách hợp, uất kim hương một ngày một loại hoa không hề lặp lại. Mỗi lần nhận được hoa, Tần Vũ Phi đều bảo thư ký cắm vào bình cho thật đẹp rồi bày ở bàn trà trong văn phòng vì vậy mọi người trong công ty đều biết chuyện Đại tiểu thư đang yêu đương.

Tần Văn Dịch đối với chuyện này cũng không tỏ thái độ đặc biệt gì. Cừu Chính Khanh cũng biểu hiện hết sức bình thường thậm chí thời điểm họp cũng không còn quá soi mói công việc của Tần Vũ Phi. Những lời đồn đãi trong công ty cũng bắt đầu chuyển hướng rằng có lẽ Cừu tổng cũng không có ý tứ gì mà Đại tiểu thư hóa ra cũng đã có người yêu khác.

Thứ sáu đến lúc tan tầm, Tần Vũ Phi rất đúng giờ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cừu Chính Khanh tay cầm cốc đang đứng ở cửa văn phòng của cô.

Tần Vũ Phi cười thầm trong lòng một tiếng, phòng làm việc được thiết kế nằm ngay trên đường đi đến phòng trà nước cũng có cái lợi của nó, chỉ cần cầm một cái cốc cũng có thể giải thích được nguyên nhân đột nhiên xuất hiện.

“Cừu tổng tìm tôi có việc gì sao?” Tần Vũ Phi trực tiếp hỏi.

“Cô và Triệu Hồng Huy là nghiêm túc sao?”

Đây là lần đầu tiên Cừu Chính Khanh hỏi tới chuyện tình cảm của cô nhưng ngữ khí lại hết sức bình thường, thái độ đoan chính giống như là cấp trên quan tâm đến cấp dưới.

Tần Vũ Phi cười cười:

“Cảm ơn Cừu tổng đã quan tân!”

Cừu Chính Khanh giật nhẹ khóe miệng

“Cùng anh ta suy nghĩ, quan niệm tương hợp?”

Lúc này di động của Tần Vũ Phi chợt vang lên, cô cúi đầu thì nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên của Cố Anh Kiệt. Tần Vũ Phi liền tắt âm thanh điện thoại rồi ngẩng đầu cười nói.

“Đúng vậy!”

” Là quan niệm, suy nghĩ gì?”

Tần Vũ Phi nghiêng đầu.

“Cừu tổng có gì cứ việc nói thẳng, tôi thật sự không thích vòng vo.”

Cừu Chính Khanh buông mắt nhìn chiếc cốc trên tay rồi lại ngước mắt nhìn Tần Vũ Phi nói.

“Kỳ thật cô không cần vì chứng minh điều gì với tôi mà qua loa quyết định chuyện hẹn hò của chính mình. Tính tình của Triệu Hồng Huy được đánh giá không tốt cho lắm, đừng đem thái độ tùy tiện trong công việc mà đối đãi với cuộc sống của chính mình,”

Di động của Tần Vũ Phi lại vang lên, lần này là tin nhắn. Cô cúi đầu nhìn, vẫn là Cố Anh Kiệt. Cô mở tin nhắn, trên đó viết “Em đang hẹn hò với Triệu Hồng Huy? Tác phong của cậu ta không được tốt đâu.” Tần Vũ Phi nhìn chằm chằm vào màn hình, đọc đi đọc lại tin nhắn kia hai lần.

Ý tứ giống nhau, nhưng lại do hai người khác nhau nói ra khiến cho cảm giác cũng không giống nhau.

Tần Vũ Phi nháy mắt, mím chặt môi ngẩng đầu nói với Cừu Chính Khanh.

“Cừu tổng nếu như đã không thèm che đậy chuyện tự mình đa tình thì tôi cũng xin thoải mái nói thẳng. Cừu tổng cũng không cần phải để tâm tới tôi, tôi thật sự không có cảm giác gì với anh, không phải tôi kháng cự hay muốn tranh hơn thua gì mà thật sự là quan niệm, suy nghĩ của hai chúng ta hoàn toàn không hợp nhau. Cừu tổng anh là có thành kiến đối với tôi. Tần Vũ Phi tôi bất kể là đối với công việc hay cuộc sống riêng đều giống nhau, luôn luôn nghiêm túc chịu trách nhiệm. Tôi chỉ là không muốn cuộc sống của mình bị công việc chi phối, không muốn bản thân bị quan niệm của người khác ràng buộc, cuộc sống của tôi là do chính bản thân tôi chịu trách nhiệm.”

Cừu Chính Khanh nghẹn họng, không phải kháng cự cũng không phải muốn tranh hơn thua, là đang nói anh sao? Cừu Chính Khanh siết chặt chiếc cốc trong tay, cô nàng này đúng là sắc bén.

“Cô nói là tôi tự mình đa tình nhưng cô cũng không kém hơn là bao.”

Tần Vũ Phi cười cười.

“Đúng vậy, tôi là sợ Cừu tổng mất mặt cho nên không dám nói, nếu hôm nay Cừu tổng đã hứng trí như vậy thì nhiều lời thêm vài câu cũng tốt. Kỳ thực, trong lòng Cừu tổng có lẽ có chút xem thường tôi, cảm thấy tôi bất quá chỉ là một cô thiên kim nhà giàu, số mệnh tốt nên không hiểu được hai chữ “quý trọng”. Mà Cừu tổng xuất thân thanh hàn, dựa vào cố gắng nỗ lực mà đạt được địa vị tài phú trước mắt. Cừu tổng từng nếm qua mùi vị của sự cơ cực cho nên có chút hận tài phú nhưng lại muốn bản thân trở nên giàu có. Cừu tổng dùng tiêu chuẩn có cố gắng toàn lực cho công việc hay không để đánh giá phẩm tính của một người, mà tôi vừa hay lại không đạt được tiêu chuẩn đó. Bối cảnh, gia thế, vẻ bề ngoài lẫn tuổi tác của tôi, tất cả những thứ đó đều khiến cho tôi trở thành một đối tượng kết hôn hoàn hảo nhưng Cừu tổng ngạo mạn lại cảm thấy nếu như vậy thì sẽ khiến cho người khác coi thường anh, người khác sẽ cho là Cừu tổng anh là dựa vào quan hệ, bám váy đàn bà mà thăng tiến.”

Âm báo tin nhắn di động của Tần Vũ Phi lại vang lên, cô cúi đầu thật nhanh xem, không phải là Cố Anh Kiệt mà chỉ là tin nhắn quảng cáo, trong lòng Tần Vũ Phi không khỏi có chút thất vọng, một bên vừa bấm nút xóa vừa tiếp tục nói.

” Kỳ thật, Cừu tổng không cần nghĩ quá phức tạp. Tôi và anh thật sự đều không có cảm giác gì với nhau. Cừu tổng cũng không cần phải thương hại sự thiếu tập trung của tôi, tôi lại cảm thấy cuộc sống như vậy lại càng tự tại hơn. Cừu tổng đại khái sẽ muốn nói là đó là do tôi tốt số được sinh ra trong một gia đình giàu có, không thiếu tiền bạc. Kỳ thực, cha tôi vốn đã không thiếu tiền của từ lâu rồi, Cừu tổng anh nỗ lực, dốc sức làm việc cho tới ngày hôm nay cũng không thiếu gì tiền bạc nhưng theo đuổi cảm giác thành tựu trong sự nghiệp là hứng thú của các người. Leo được càng cao, đi được càng xa, kiếm càng nhiều tiền mới cảm thấy vui vẻ, đó là do yêu thích mà thôi không có quan hệ gì đến tiền tài hết.”

Cừu Chính Khanh muốn phản bác nhưng lại không biết phải nói cái gì.

“Đem những lời trong lòng nói hết ra thật là thoải mái. Cho nên Cừu tổng, anh có những người cùng chung chí hướng thì tôi cũng có mục tiêu sống của bản thân mình. Cha tôi đã sớm nhìn thấu tính tình này của tôi cho nên mới cho tôi cái chức vị nho nhỏ này nếu không dựa vào bằng cấp, năng lực và lai lịch của tôi thì ở bên ngoài cũng có thể kiếm được một vị trí như vậy. Công việc của tôi rất vui vẻ, cuộc sống cũng không tồi, đây mới gọi là mệnh tốt. Phải biết rằng không phải tất cả những người xuất thân bần hàn chỉ cần cố gắng là có thế thể giống như anh ngày hôm nay, tuy nói là dựa vào chính mình những cũng phải dựa vào kỳ ngộ nữa. Cừu tổng không cần phải tự đặt mình vào vai một nhân vật có hoàn cảnh bi thương lại vừa cao ngạo như như thế, thả lỏng chút đi.

Mặt khác, cảm ơn anh đã quan tâm, trong lòng tôi luôn hiểu rõ những chuyện mình đang làm, không phải là vì muốn chứng minh với anh điều gì mới đi hẹn hò, cái mũ chụp này tôi không mang nổi. Tạm biệt!”

Tần Vũ Phi nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Cừu Chính Khanh, cầm lấy túi xách của mình lách qua người Cừu Chính Khanh đi thẳng.

Di động trong tay cũng không có vang lên, cô xiết chặt lấy đi động, trong lòng không khỏi nóng nảy.

Đánh giá không tốt! Vậy sao anh không nói tiếp đi! Tôi không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn thì anh liền không nói năng gì nữa à?

Được, không tiếp tục nói là đúng!

Quá chính xác ấy chứ!

Tóm lại anh có biết tôi đang hẹn hò với người đàn ông khác, không có quan hệ gì với anh hết, như vậy rất tốt.

Nhưng Tần Vũ Phi không hề vui vẻ. Cô thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại nhưng cho dù là cuộc gọi hay tin nhắn thì cái tên Cố Anh Kiệt cũng không hề xuất hiện nữa.

Mà từ sau lần nói chuyện đó Cừu Chính Khanh cũng không nói chuyện riêng cùng với Tần Vũ Phi nữa, trong công việc thái độ đối với cô cũng không còn quá nghiêm khắc như trước. Rất nhanh đã tới cuối tháng 11, cháu trai bảo bối của Hứa Văn Chính cũng tròn một tuổi.

Hứa Văn Chính mở một buổi tiệc lớn, mời rất nhiều khách khứa. Ông nhân dịp vui này mời tất cả bạn bè thân thiết lẫn những đối tác làm ăn tới. Tần Vũ Phi giúp đỡ lên kế hoạch chuẩn bị cho buổi tiệc, dựa theo ý tứ của Hứa Văn Chính nơi tổ chức phải thật lớn để cho lớp thanh niên có thể chơi thật thoải mái nhưng vẫn dành ra được một không gian cho những người lớn tuổi bọn họ đàm đạo.

Con trai Hứa Văn Chính cười nói cha mình làm việc gì cũng không quên chuyện làm ăn. Tần Vũ Phi hoàn toàn có thể hiểu được bởi vì tính tình cha già nhà cô cũng y hệt như vậy.

Bữa tiệc tổ chức ở trọn một tầng của khách sạn Hoa Đức, tách ra làm 2 khu vực, một khu bày bàn tiệc theo kiểu Trung Quốc còn một khu là phòng dạ vũ; phòng dạ vũ cũng có một khu vực được chia riêng dùng để làm nơi cho trẻ con chơi đùa kiêm luôn không gian dành cho mấy vị lão nhân gia.

Con dâu của Hứa Văn Chính sau khi xem sự sắp xếp của Tần Vũ Phi thì cười gần chết, đây không phải là đem đám tiểu ma vương kia ném chung một chỗ với các lão nhân gia sao?

“Đúng, bọn họ thích như vậy!” Tần Vũ Phi chắn chắn.

Quả nhiên bữa tiệc hôm đó, tất cả mọi người đối với sự sắp xếp như vậy đều khen không dứt miệng. Đám tiểu ma vương kia đều là tâm can bảo bối trong lòng mấy vị lão nhân gia. Muốn bàn chuyện làm ăn? Ai lại trong trường hợp như vậy mà vẫn muốn gắng gượng bàn công việc, tất cả đều chỉ là muốn mượn cơ hội này để kéo gần quan hệ, bồi dưỡng giao tình mà thôi cho nên không có lựa chọn nào tốt hơn chuyện vui đùa với đám trẻ, thỉnh thoảng đàm luận chút chuyện con cháu.

Hứa Văn Chính đối với việc tổ chức bữa tiệc này hài lòng không để đâu cho hết, lôi kéo Tần Vũ Phi đi khắp nơi khen ngợi, còn giống cha cô hơn cả Tần Văn Dịch, chọc cho vợ chồng Tần Văn Dịch không khỏi cười to. Kỳ thực Hứa Văn Chính là muốn giúp Tần Văn Dịch “quảng cáo” cho Tần Vũ Phi, những đối tượng xã giao mà ông đưa Tần Vũ Phi tới giới thiệu đều là con cháu của những đối tác làm ăn tầm tuổi Tần Vũ Phi, chưa lập gia đình, người nào cũng là những đối tượng tốt để kết làm thông gia trong con mắt của bọn họ.

Tần Vũ Phi bị lôi kéo đi kính rượu một vòng, vất vả lắm mới trốn ra được một góc thở ra một hơi. Cô nhìn lướt qua hội trường, không nhìn thấy Cố Anh Kiệt, Vừa rồi Hứa Văn Chính kéo cô tới kính rượu vợ chồng Cố Văn Quang, Cố Văn Quang còn nói tới Cố Anh Kiệt, cha cô cũng đi qua góp thêm câu chuyện. Hai bên còn đem con cái ra để nói đùa, người thì nói rằng con gái tôi tốt thì có tốt những mỗi tội quá ham chơi, người thì nói con trai tôi cũng rất tốt có điều có chút chiều quá sinh hư, bọn chúng từ nhỏ tới lớn không phải chịu vất vả, khổ sở gì, không giống như chúng ta năm đó.

Tóm lại sau khi phê bình con gái mình một chút thì lại nói đến hiện tại, nói rằng thanh niên trẻ tuổi nên tiếp xúc nhiều một chút, kết giao nhiều bạn bè. Tần Vũ Phi cười cười vâng dạ. Nói chuyện xã giao hơn nửa ngày, cô cũng không nhớ rõ đã hàn huyên với người khác những gì mà chỉ nhớ kỹ Cố gia.

Hiện tạp núp ở một góc, Tần Vũ Phi cảm thấy thả lỏng hẳn, cô nhìn toàn bộ hội trường hai lần, ban đầu chỉ là vô ý thức hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó cô phát hiện ra bản thân đang tìm kiếm Cố Anh Kiệt, trong lòng liền giật mình thở dài.

Lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng người nói.

“Vất vả rồi!”

Tần Vũ Phi nhìn lên, hóa ra là Cừu Chính Khanh. Tần Vũ Phi giật nhẹ khóe miệng, cô đương nhiên sẽ không cho rằng anh ta đang nói cô chuẩn bị bữa tiệc này vất vả.

“Loại giao tế xã giao này cũng thật là mệt người!”

Cừu Chính Khanh cầm ly rượu trên tay, tựa như thờ ơ nói.

“Cừu tổng cứ việc nói thẳng là tôi không cần vòng vo, đem toàn bộ cao phú soái* chưa lập gia đình lẫn trưởng bối cha mẹ đều gặp luôn một lần không phải là xong sao?”

*cao phú soái: chỉ những người đàn ông đạt đủ ba tiêu chuẩn tài giỏi, giàu có, đẹp trai.

Cừu Chính Khanh bị Tần Vũ Phi trêu chọc, cười gật đầu.

“Đúng, ý của tôi đúng là như vậy!”

“Cho nên mệt người phải là Cừu tổng mới đúng, nói chuyện thật không thoải mái.”

Cừu Chính Khanh thu lại nụ cười đổi thành vẻ mặt đứng đắn.

“Được rồi, không phải là cô đã có bạn trai sao?”

Lần này, Cừu Chính Khanh gọn gàng, dứt khoát hỏi.

Tần Vũ Phi nở nụ cười: “Có tiến bộ!”

“Người bạn trai kia không quan trọng sao?”

“Cừu tổng hẳn là rất có kinh nghiệm, trước khi ký vào hợp đồng thì bất cứ ai cũng sẽ không buông tha cơ hội tranh giành khách hàng không phải sao? Ở đây có vô số nam nữ thích hợp kết hôn nhưng có mấy ai mà không có bạn bè trai gái chứ. Chỉ cần không chính thức ra vào cùng nhau, trưởng bối trong nhà còn chưa gật đầu thì biến số là rất nhiều. Đối với lão nhân gia mà nói việc hôn nhân của con cái cũng chính là một vụ làm ăn.”

Cừu Chính Khanh nhấp một ngum rượu, gật đầu. Anh suy nghĩ một chút quyết định không quanh co lòng vòng liền nói.

“Tối muốn đến nói xin lỗi với cô, trước kia quả thật là tôi đối với cô có chút thành kiến.”

Tần Vũ Phi nhíu mày nhìn anh. Cừu Chính Khanh nở nụ cười.

“Vốn dĩ cảm thấy cô và những thiên kim tiểu thư mà tôi biết đều giống nhau, nhưng lần trước nói chuyện ngược lại lại cảm thấy cô cùng những người đó không cùng một dạng.”

“Thật ra là giống nhau thôi, chẳng qua là hiểu biết của anh về những thiên kim tiểu thư đó quá ít mà thôi.” Tần Vũ Phi nói.

Cừu Chính Khanh lại cười.

“Quả thật là cũng không nhiều lắm.”

“Cảm ơn!”

Tần Vũ Phi cười hành lễ “Ít nhất cũng khiến cho Cừu tổng nhận thức tôi thêm một lần nữa, thật khiến cho người ta vinh hạnh.”

Cừu Chính Khanh cười rộ lên, đây là lần đầu tiên Tần Vũ Phi thấy anh ta cười to. Cừu Chính Khanh cười xong còn nói.

“Bất qua tôi đối với thái độ làm việc của cô vẫn không hài lòng lắm, hy vọng cô có thể cố gắng tích cực hơn một chút. Giờ làm việc bắt đầu lúc chín giờ. Mặt khác ngày hôm qua tôi nói cô cần giao ra phương án trước mười hai giờ trưa nhưng đến tận năm giờ chiều cô mới gửi mail tới.”

“Lịch trình của anh cho biết cả ngày hôm qua anh phải đi họp ở bên ngoài, tôi giao phương án trước mười hai giờ trưa hay vào lúc năm giờ chiều thì đối với anh mà nói cũng chẳng có gì khác biệt, dù sao cũng phải đến tối anh mới có thời gian để xem. Hơn nữa, bộ phận của chúng tối cũng đã hoàn thành xong từ hôm trước, ngày hôm qua chỉ là lợi dụng thêm thời gian để thảo luận, tu chỉnh lại mà thôi. Cừu tổng hẳn là nên cảm thấy may mắn khi chúng tôi có thái độ nghiêm túc đối với công việc chứ không phải làm theo kiểu đúng hạn nộp bài tập.”

Cừu Chính Khanh nhíu mày.

“Không sai, đúng là buổi tối tôi mới xem, văn kiện kia vẫn còn phải sửa lại một chút.”

Tần Vũ Phi cũng nhíu mày nói.

“Được.”

Cô không hỏi chi tiết lập túc đồng ý, thái độ vô cùng tốt.

Tiếp đó cô nhìn thấy Cố Anh Kiệt không biết từ đâu xuất hiện đang nhìn về phía bên này, thấy Tần Vũ Phi nhìn lại liền đi về phía cô.

Tim Tần Vũ Phi đập nhanh hai nhịp, vội vàng nói.

“Xin lỗi không tiếp chuyện được!”

Nói xong mấy chữ liền xoay người rời đi bỏ lại Cừu Chính Khanh mặt mũi xanh mét.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN