Như Em Hằng Mong - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Như Em Hằng Mong


Chương 12


Thời gian đi học luôn dài đằng đẵng, rõ ràng có cảm giác đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi, kết quả khi nhìn lại, phát hiện chỉ mới thứ tư.

Trưa hôm nay lúc ăn cơm trưa xong, Hứa Bảo Như lập tức trở về phòng học định ngủ trưa một giấc.

Ngủ một giấc đến tận giờ trưa sắp vào tiết học, Trương Dĩnh đẩy nhẹ cô, “Bảo Như, đến giờ học thể dục, phải đi rồi.”

Hứa Bảo Như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, mắt lim dim còn buồn ngủ, quay đầu sang, nhỏ giọng thì thầm: “Tớ có thể xin nghỉ không. Xin thầy cho tớ nghỉ tiết thể dục nhé, nói tớ bị đau bụng.”

Trương Dĩnh có hơi kinh ngạc, nhìn Hứa Bảo Như nói: “Bảo Như, có phải cậu ngủ đến ngốc luôn rồi không? Hôm nay là thứ tư đó, lớp một cũng có giờ học thể dục.”

Trước kia ngày Hứa Bảo Như mong đợi nhất chính là thứ tư. Vì mỗi thứ tư, cả lớp một và lớp ba đều có giờ học thể dục, cùng vào tiết đầu tiên của buổi chiều.

Vì giờ thể dục bình thường cũng chỉ hơn nửa tiết học, có lúc chỉ hơn mười phút, làm nóng người, sau đó có thể hoạt động tự do. Nên bình thường vừa giải tán, cô liền lập tức chạy đến sân bóng rổ xem Thẩm Độ chơi bóng.

Mặc dù trên khán đài có rất nhiều nữ sinh xem Thẩm Độ chơi bóng, nhưng khi đó cô luôn rất tự tin, luôn cảm thấy mình chắc chắn có gì đó đặc biệt đối với Thẩm Độ.

Nhưng bây giờ xem ra, cô ở trong mắt Thẩm Độ, có lẽ vốn không có bất kì điểm đặc biệt gì.

Cô chợt nhớ đến lúc trước Dương Hạo đã nói, kiểu nam sinh mọi thứ đều ưu tú như Thẩm Độ, bên cạnh không hề thiếu người crush cậu. Nên cậu vốn không xem bất cứ ai ra gì.

Trương Dĩnh thấy Hứa Bảo Như vẫn nằm, bỗng nhiên có hơi lo lắng, hỏi cô: “Cậu thật sự không thoải mái à? Nếu thật sự không khỏe, một hồi tớ xin thầy nghỉ giúp cậu nhé.”

Hứa Bảo Như suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn ngồi dậy, nói: “Thôi. Tớ đi rửa mặt rồi quay lại, chờ tớ chút.”

“Được.”

Hứa Bảo Như đến phòng vệ sinh rửa mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.

Từ phòng vệ sinh đi ra, cô vừa buộc lại tóc, vừa đi về hướng phòng học.

Ai ngờ vừa cột tóc xong, lúc đi đến cửa cầu thang, đúng lúc gặp được Thẩm Độ đang đi xuống cùng mấy nam sinh lớp cậu, đoán chừng là đi đến sân tập thể dục.

Hứa Bảo Như đã không gặp Thẩm Độ mấy ngày, bất chợt gặp được, trong lúc nhất thời lại quên mất phải làm gì.

Vẫn là Tần Phong cười nói trước, “Bảo Như, mấy ngày không gặp, lại đẹp hơn rồi nha.”

Hứa Bảo Như cũng cười, “Mới mấy ngày mà thôi, cậu phóng đại quá.”

Cô cười nói với Tần Phong, phát hiện Thẩm Độ đang nhìn mình. Cô lại mỉm cười rạng rỡ, cởi mở chào hỏi Thẩm Độ, “Thẩm Độ, đã lâu không gặp.”

Thẩm Độ: “….”

Tần Phong bật cười thành tiếng, “Không phải mới gặp trong chuyến đi chơi tuần trước à, làm gì mà đã lâu không gặp.”

Hứa Bảo Như cười ha ha, nói: “Tớ chỉ nói lời khách sáo thôi mà.”

Tần Phong cười, nói: “Đúng rồi, thứ bảy tuần này ăn cơm đó, đừng quên.”

Hứa Bảo Như cười gật đầu, nói: “Yên tâm đi, không quên đâu.”

Khi cô nói chuyện, vẫn nhìn Thẩm Độ theo bản năng.

Nhưng Thẩm Độ không nhìn cô nữa, đi thẳng xuống lầu.

Tần Phong phải đuổi theo nhóm Thẩm Độ, nói với Hứa Bảo Như: “Được rồi, vậy thứ bảy tớ gọi điện thoại cho cậu. Tớ đi xuống trước đây.”

“Được.”

__

Hứa Bảo Như ghi nhớ ngày sinh nhật của Tần Phong, buổi trưa thứ bảy sau khi kết thúc lớp học thêm bên ngoài, cô đến trung tâm thương mại chọn quà sinh nhật cho Tần Phong.

Nhưng thật ra thì cô không biết Tần Phong thích gì, lựa chọn trong trung tâm thương mại nửa ngày trời, cuối cùng nhìn trúng một chiếc bút máy màu đen rất đẹp.

Cô nghĩ Tần Phong học ban tự nhiên, chắc chắn học tập rất tốt, tặng đồ liên quan đến học tập hẳn sẽ không sai. Vì vậy mua luôn chiếc bút máy đó.

Bản thân cây bút máy đã có một chiếc hộp đựng tinh xảo, sau khi mua xong, cô lại nhờ nhân viên bán hàng gói quà giúp, quẹt thẻ trả tiền rồi xách quà tặng về nhà.

Lúc về đến nhà, mẹ Hứa đang chuẩn bị cơm trưa ở trong phòng bếp, đi ra từ bên trong, thấy trong tay con gái xách một chiếc túi giấy màu xanh đen đẹp mắt, hỏi: “Đây là gì vậy?”

Hứa Bảo Như đứng ở huyền quan, vừa thay giày vừa nói: “Mua quà sinh nhật cho bạn học ạ.”

Mẹ Hứa cầm lấy quà tặng trong tay giúp con gái, mang đến đặt ở trên tủ cạnh ghế sofa, tò mò hỏi: “Sinh nhật của bạn nào thế?”

Hứa Bảo Như nói: “Mẹ không quen đâu ạ.”

Cô thay dép, sau đó đi đến ghế sofa, đứng trước bàn trà, cầm một miếng bánh quy xoắn cho vào miệng.

Mẹ Hứa quay đầu lại thấy con gái đứng trước bàn trà ăn gì đó, cười nói: “Đói không con? Đi học có mệt không?”

Hứa Bảo Như nói: “Dĩ nhiên là mệt rồi ạ, toán quá khó.”

Mẹ Hứa cười, nói: “Ai bảo con từ nhỏ không tạo nền tảng tốt chứ.”

Hứa Bảo Như than thở, cô ngồi xổm có hơi khó chịu, dứt khoát ngồi xuống đất, vừa ăn bánh quy, vừa nói chuyện với mẹ: “Đúng rồi mẹ, hôm nay con đến ăn sinh nhật của bạn, buổi tối sẽ không ăn cơm trong nhà ạ.”

Mẹ Hứa ngồi bên ghế sofa, vừa gọt trái cây cho con gái, vừa nói: “Được, nhưng đừng chơi quá trễ, về sớm chút.”

“Con biết rồi ạ.”

__

Buổi trưa ăn cơm xong, Hứa Bảo Như liền trở về phòng ngủ trưa.

Ngủ một giấc đến hơn ba giờ chiều, lại nằm trên giường không muốn xuống, dứt khoát cuộn mình trong chăn chơi điện thoại một hồi.

Thời tiết từ từ chuyển lạnh, làm ổ trong chăn thoải mái khỏi phải nói.

Lúc sắp đến bốn giờ, Tần Phong gửi Wechat đến, [Bảo Như, sáu giờ tối, ở tiệm cơn Vân Thành.]

Hứa Bảo Như không quen thuộc thành phố S lắm, trong lúc nhất thời lại không biết tiệm cơm Vân Thành là ở chỗ nào, hỏi theo bản năng: [Chỗ nào vậy?]

Tần Phong: [Ở bên đường Hồ Dương đó. Không sao, nếu cậu không biết đường, một hồi đi cùng Thẩm Độ đi, cậu ấy có nhà mà.]

Hứa Bảo Như: [….. Thẩm Độ sẽ chê tớ phiền.]

Tần Phong ở đầu bên kia nói như đinh đóng cột: [Sẽ không đâu!]

Hứa Bảo Như: “….”

Hứa Bảo Như cảm thấy quả thật Tần Phong đã quá đề cao cô rồi, rõ ràng Thẩm Độ cũng cảm thấy cô rất phiền.

Cô vốn định sẽ tự đón xe đến đó, kết quả trong chốc lát sau, Tần Phong lại gửi tin nhắn đến, nói: [Tớ nói với Thẩm Độ rồi, một hồi cậu qua tìm cậu ấy là được.]

Hứa Bảo Như: “….”

Mặc dù cảm thấy có lẽ Thẩm Độ không muốn đi cùng cô, nhưng chuyện đã nói đến nước này, Hứa Bảo Như vẫn không thể làm gì khác hơn là mặt dày đi sang nhà bên cạnh tìm Thẩm Độ.

Cô lại nằm trên giường thêm một lúc, đến bốn giờ rưỡi, cuối cùng cũng chịu bò dậy khỏi giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Vì sáu giờ mới bắt đầu, cô cũng không quá gấp, từ từ sửa soạn xong, lúc hơn năm giờ, xách theo quà sinh nhật đã chuẩn bị cho Tần Phong, đi ra ngoài sang nhà bên tìm Thẩm Độ.

Cô đi đến bên ngoài sân nhà Thẩm Độ, giơ tay lên đang chuẩn bị nhấn chuông cửa, kết quả phát hiện cửa vào sân đang mở.

Cô đoán chắc là Thẩm Độ lười ra mở cửa cho mình, nên trực tiếp mở cửa sẵn luôn.

Cô không nhấn chuông cửa nữa, đẩy cửa ra, đi thẳng vào bên trong.

Đi qua vườn hoa, đến trước cửa nhà Thẩm Độ, lúc này cô mới giơ tay lên nhấn chuông cửa.

Đợi một lúc, bên trong có tiếng bước chân truyền ra.

Thẩm Độ từ bên trong mở cửa ra, Hứa Bảo Như đã không gặp Thẩm Độ hai ngày rồi, vừa nhìn thấy Thẩm Độ, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Thật sự xin lỗi, lại phải làm phiền cậu nữa rồi.”

Thẩm Độ nhìn cô, bình thản nói: “Vào đi.”

Cậu dứt lời, mở rộng cửa, mình thì xoay người đi vào trong trước.

Hứa Bảo Như đi vào cửa và thay giày, cô nhìn ngắm bốn phía, hỏi: “Dì đâu rồi?”

Thẩm Độ vừa đi lên lầu, vừa trả lời cô, “Không có ở nhà.”

Lại nói tiếp: “Chờ tôi một lúc.”

Hứa Bảo Như nhìn bóng lưng Thẩm Độ, cười tít mắt, “Được. Không gấp đâu.”

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ đi lên lầu, mới xách theo quà tặng trong tay, đi đến ghế sofa ngồi xuống.

Cô nhàn rỗi quá nên có hơi chán, thấy trên bàn trà có một mô hình xe hơi, bên cạnh còn có hộp điều khiển xe từ xa.

Cô to mò, ngồi xổm trước bàn trà xem thử. Giơ tay lên đụng đụng vào mô hình xe, khóe miệng vô thức cong lên. Đột nhiên cô có cảm giác Thẩm Độ không hề lạnh lùng như vậy —- hóa ra cũng sẽ thích những món đồ mà nam sinh cùng lứa tuổi thích.

Lúc thẩm Độ xuống lầu, chỉ thấy Hứa Bảo Như đứng trước bàn trà, đang chơi mô hình xe hơi của anh.

Trái lại thì anh không có phản ứng gì, ánh mắt nhìn đến một hộp quà đặt trên bàn trà, thuận miệng hỏi, “Cậu mua quà gì vậy?”

Hứa Bảo Như ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Độ, mỉm cười, nói rất thần bí: “Cậu đoán đi.”

Thẩm Độ nhìn cô, lười trả lời lại.

Cậu đi xuống lầu, lấy điện thoại trên bàn trà, nói: “Đi thôi.”

“Được.” Hứa Bảo Như vội vàng đứng lên, xách theo quà tặng, đi cùng Thẩm Độ ra cửa.

Hứa Bảo Như vốn nghĩ rằng tiệm cơm Vân Thành sẽ cách nhà cậu không quá xa, ai ngờ đón xe đi đến đó, lại mất gần một giờ.

Thời điểm họ đến đó, đã hơn sáu giờ.

Trong tiệm được bài trí rất cổ kính, bàn ghế màu gỗ thuần, bên trong còn có treo đèn lồng, từ ngoài nhìn vào, khung cảnh vô cùng đẹp.

Hứa Bảo Như mới đến thành phố S mấy tháng, những nơi chưa từng đến thật sự có quá nhiều, nơi nào cô cũng thấy rất tò mò, xuống lên lập tức nhìn bốn phía, vừa nhìn vừa nói: “Ở đây náo nhiệt thật đó.”

Cô chỉ đi lại ở khu vực trung tâm thành phố kia thôi, chưa từng đến đây.

Thẩm Độ ừ một tiếng, nói: “Bên này nhiều người trẻ tuổi.”

Cậu đi vào trong tiệm, vừa vào cửa, Tần Phong liếc mắt đã thấy cậu và Hứa Bảo Như, vội vàng ngoắc tay: “Bên này!”

Thẩm Độ nhìn về bên đó, đi thẳng qua.

Tần Phong không mời quá nhiều người, đều là bạn thân nhiều năm. Trong đó có hai người học ở Nhất Trung, đều biết Hứa Bảo Như. Ngoài ra còn có hai người ở Thất Trung, thấy Thẩm Độ đưa một cô gái xinh đẹp đến, hai người đó đều kinh ngạc đến mức mở to mắt, “Đó là bạn gái của anh Độ à? Trông xinh xắn ghê.”

Tần Phong cười, không nói đúng vậy, cũng không nói là không phải.

Đúng lúc Thẩm Độ và Hứa Bảo Như đi đến, cậu ta cười nói: “Sao hai người đến muộn như vậy, thức ăn đều được đưa lên lâu rồi.”

Thẩm Độ kéo chiếc ghế bên phải ra, sau đó ngồi xuống ghế bên trái, nói: “Trên đường đi bị kẹt xe một hồi.”

Hứa Bảo Như ngồi xuống ghế Thẩm Độ đã kéo ra giúp mình, sau đó đưa quà tặng cho Tần Phong, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ nha Tần Phong.”

Tần Phong vừa ngạc nhiên vừa thấy vui, vội vàng nhận lấy, cười nói: “Trời má, hoa khôi trường tặng quà cho tớ, sinh nhật lần này của tớ quá đáng giá mà.”

Hứa Bảo Như bật cười, nói: “Không biết cậu có thích không, tớ chọn đại thôi.”

“Thích, dĩ nhiên là thích rồi.” Tần Phong đặt quà tặng sang chỗ bên cạnh, nói: “Về nhà tớ sẽ mở quà.”

Dứt lời, cậu đưa thực đơn gọi món trên bàn cho Hứa Bảo Như, “Cậu xem thử còn muốn ăn gì nữa không, cứ gọi thoải mái.”

Hứa Bảo Như thấy trên bàn đã gọi rất nhiều thức ăn, nên lắc đầu nói: “Tớ ăn gì cũng được, mấy món này tớ đều thích ăn cả.”

Tần Phong nói: “Cũng được, vậy chúng ta ăn trước, một hồi không đủ lại gọi thêm nhé.”

Hứa Bảo Như cười gật đầu.

“Được rồi, người đã đến đông đủ, chúng ta ăn cơm thôi.” Người được chúc thọ ngày hôm nay rất hào hứng, gọi phục vụ mang một két bia đến.

Cậu ta cầm một chai lên, dùng đũa cạy mở nắp, rót đầy cho mọi người, lúc đến chỗ của Hứa Bảo Như, hỏi: “Bảo Như, cậu cũng uống chút chứ?”

Hứa Bảo Như uống bia được, cô mỉm cười gật đầu, “Được chứ.”

Thẩm Độ nhíu mày lại, quay đầu, nhìn về phía Hứa Bảo Như, “Đừng uống bia.”

Hứa Bảo Như hơi sững sốt. Cô muốn nói thật ra với tửu lượng của cô thì có thể uống, nhưng lại thấy bất ngờ vì Thẩm Độ quan tâm đến mình.

Cô nhìn Thẩm Độ, trong lòng mơ hồ cảm thấy ngọt. Cô nhích đến gần hơn chút, đôi mắt đen nhánh trong veo mang theo ý cười, nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Cậu quan tâm tớ à?”

Thẩm Độ nhìn cô, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, hời hợt nói: “Tôi sợ cậu say mèm ra đó thôi.”

Cậu nói xong, rời mắt đi, không để ý đến cô nữa.

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn hơn.

Cô đang nhìn Thẩm Độ, không hề phát hiện có người cũng đang nhìn mình.

Hai người bạn ở Thất Trung kia, lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Bảo Như, vừa rồi đã muốn hỏi, nhịn hồi lâu, thấy quan hệ giữa cô gái này và anh Độ nhà họ không bình thường, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Anh Độ, đây là bạn gái của anh à?”

Thẩm Độ hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Chiếu.

Lúc này Hứa Bảo Như lại cảm thấy hơi vui vẻ, cô cười một tiếng, hỏi đùa: “Hai bọn tớ trông giống một cặp lắm à?”

Tiết Chiếu không rõ nội tình, thành thật nói: “Giống lắm luôn. Trai xinh gái đẹp, nhìn một phát là biết một đôi ngay.”

Thẩm Độ nhíu mày, nhìn Tiết Chiếu chằm chằm, “Cậu uống nhiều rồi?”

Tiết Chiếu: “…”

Tần Phong luôn im lặng cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười ha hả.

Hứa Bảo Như cũng cười, cô quay đầu, ghé đến nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Độ, vui vẻ nói: “Không phải tớ nói, là người khác nói đó nha.”

Thẩm Độ cụp mắt xuống, lạnh nhạt nhìn cô.

Hứa Bảo Như cười một tiếng, vui vẻ nói: “Được rồi, ăn cơm thôi.”

Cô thẳng người ngồi về lại chỗ của mình, tâm trạng tốt hơn so với trước.

“Bảo Như, nếm thử món sườn cừu thì là của tiệm này đi, là món đặc trưng của tiệm đó.” Tần Phong nhiệt tình gắp thức ăn cho cô.

Hứa Bảo Như đưa chén đến, vui vẻ nói: “Cảm ơn.”

Hôm nay Tần Phong là người được chúc thọ, tâm trạng rất tốt. Mọi người ăn cơm uống bia đến hơn mười giờ tối, mới thoải mái đi ra khỏi tiệm cơm.

Mặc dù đã hơn mười giờ tối, nhưng là vì cuối tuần, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người, đèn đuốc sáng rực, tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt.

Tiết Chiếu kêu lên muốn đi KTV, xong rồi mới đi ăn khuya, chơi cả đêm nay.

Thẩm Độ giơ tay xem nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, về nhà phải mất một giờ nữa, nói: “Các cậu đi đi, bọn tớ về trước.”

Mấy nam sinh như họ chơi đến mấy giờ đều không sao cả, nhưng không thể để một cô gái đi theo họ chơi suốt đêm được.

Tần Phong gật đầu, nói: “Được, vậy cậu đưa Bảo Như về trước đi, mấy người bọn tớ chơi thêm một lúc nữa.”

Thẩm Độ ừ một tiếng, cậu đứng ven đường, nhìn thấy có xe taxi trống chỗ đến, giơ tay lên vẫy xe.

Xe taxi dừng lại, Thẩm Độ lên tiếng chào Tần Phong, nói: “Đi đây.”

“Ừ được.”

Thẩm Độ đi đến xe taxi, giơ tay mở cửa hàng ghế sau. Anh quay đầu nhìn về phía Hứa Bảo Như, con ngươi đen nhánh không nói ra lời nào, nhưng tỏ ý bảo Hứa Bảo Như lên xe.

Hứa Bảo Như lập tức cười, chạy bước nhỏ đến, trước khi lên xe còn quay đầu nói với Tần Phong: “Tần Phong, sinh nhật vui vẻ.”

Tần Phong cười, nói: “Ừ, cảm ơn Bảo Như, lần sau lại cùng đi chơi nhé.”

Hứa Bảo Như mỉm cười gật đầu, nói: “Được.”

Cô chào Tần Phong, sau đó khom người ngồi vào trong xe. Nhích vào bên trong một chút, dành ra vị trí cho Thẩm Độ.

Nhưng Thẩm Độ lại không ngồi phía sau, chờ Hứa Bảo Như lên xe, cậu lập tức đóng cửa xe lại, đi ra hàng trước, mở cửa bên ghế phó lái rồi ngồi lên xe.

Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ ngồi vào ghế trước, trái lại cũng không bất ngờ lắm, cô cười, ngồi nhích ra chỗ phía sau Thẩm Độ, nhoài người đưa hai tay đến ghế ngồi của Thẩm Độ, cười gọi cậu, “Thẩm Độ.”

Thẩm Độ chỉ nhàn nhạt đáp “ừ”, không để ý đến cô.

Hai người ngồi rất gần, cửa sổ xe mở, gió đêm nhẹ nhàng thổi vào, Hứa Bảo Như có thể ngửi thấy hương bạc hà thoang thoảng trên người Thẩm Độ, còn có mùi rượu nhè nhẹ.

Có lẽ bầu không khí tối nay quá tốt, Hứa Bảo Như nằm bò ra phía sau Thẩm Độ, cô quay đầu, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ. Tâm trạng vô thức trở nên rất tốt. Cô ngắm trăng một hồi, bỗng nhiên quay đầu, khuôn mặt lúc này tràn đầy ý cười, lại gọi một tiếng, “Thẩm Độ.”

“Chuyện gì?” Thẩm Độ cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt và giọng nói đều rất bình thản, không phát hiện được cảm xúc gì.

Hứa Bảo Như cười, cô hơi nhích người lên, tiến về trước, ở bên tai Thẩm Độ, nhẹ nhàng nói: “Tớ thích cậu.”

Hơi thở thơm dịu dàng của cô gái phả ra bên tai Thẩm Độ, cơ thể anh hơi cứng lại trong chớp mắt, ấn đường nhíu lại, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không đáp lại cô.

Hứa Bảo Như không nghĩ Thẩm Độ sẽ trả lời mình, cô nói xong cũng cười, ngồi về lại vị trí của mình trước đó, vui vẻ thản nhiên nói với Thẩm Độ: “Tớ muốn ngủ một lúc, lát nữa về đến nhà cậu gọi tớ nha.”

Thẩm Độ vẫn không trả lời cô, cậu chỉ nhíu chặt mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi con ngươi đen láy trầm tĩnh, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN