Như Em Hằng Mong - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
200


Như Em Hằng Mong


Chương 4


Hứa Bảo Như cũng không kinh ngạc khi bị từ chối, với tính cách của Thẩm Độ, nếu thật sự đồng ý cô, cô mới cảm thấy kì lạ.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô thích Thẩm Độ.

Nếu cô đã bị từ chối, sẽ không sợ Thẩm Độ biết cô thích cậu nữa.

Cũng có thể thật ra cậu đã sớm biết rồi, dù sao ánh mắt cô nhìn cậu không hề che giấu chút nào.

Từ sau khi Hứa Bảo Như và Thẩm Độ làm rõ với nhau, về sau mỗi lần gặp nhau ở trường học, dù cách rất xa, cô đều sẽ chào hỏi Thẩm Độ.

Trong mắt là ý cười rực rỡ không che giấu tâm tư của cô chút nào.

Nhưng Thẩm Độ vẫn luôn lạnh lùng xem thường cô.

Hứa Bảo Như trời sinh thuộc phái sống vô tư, đối với sự lạnh nhạt của Thẩm Độ, cô cũng không nổi giận, cũng sẽ không cảm thấy mất mặt gì cả.

Cô nhìn ra, bây giờ Thẩm Độ không thích mình, cũng là vì cậu không hiểu biết cô thôi.

Tương lai còn dài, cô không cuống cuồng chút nào.

Trong thời gian ra chơi buổi sáng, vì trời mưa, nên trường học đã hủy bỏ buổi tập thể dục giữa giờ.

Hứa Bảo Như nhàn rỗi đến nhàm chán, đứng nhoài người trên ban công bên ngoài phòng học ngắm mưa rơi cùng Trương Dĩnh.

Vì tòa nhà dạy học trường họ có kiểu dáng là một tứ hợp viện, có một sân lớn ở giữa. Bình thường các nam sinh không có việc gì làm thì thích đứng nhoài người bên lan can bên ngoài hành lang để ngắm nữ sinh đẹp.

Có lẽ vì hôm nay trời mưa, không khí rất mát mẽ, có rất nhiều bạn học đi ra khỏi phòng học, đứng bên lan can ngắm mưa hóng gió.

Trương Dĩnh nhỏ giọng nói với Hứa Bảo Như: “Thật ra thì vẻ ngoài của Lâm Triệt lớp bảy cũng rất tuấn tú đó, độ nổi tiếng trong trường học cũng cao không thua kém gì Thẩm Độ đâu.”

Hứa Bảo Như tò mò, “Ai cơ?”

Trương Dĩnh lặng lẽ chỉ hướng cho Hứa Bảo Như, nhỏ giọng nói: “Ở đối diện á, cửa sau của lớp bảy, là người đang đút tay trong túi đứng dựa bên cạnh cửa cười cười đó.”

Tầm mắt Hứa Bảo Như nhìn theo phương hướng Trương Dĩnh chỉ.

Trên hành lang khu vực lớp bảy có một đống nam sinh đang đứng. Lâm Triệt đứng trong đám nam sinh đó quả thật rất chói mắt.

Trương Dĩnh nhỏ giọng hỏi: “Thấy thế nào? Có phải cũng rất đẹp trai không?”

Hứa Bảo Như lắc đầu, nói: “Không phải kiểu người mà tớ thích.”

Trương Dĩnh nhìn Hứa Bảo Như, trên mặt là nụ cười mập mờ, nhỏ giọng nói: “Tớ biết, trong lòng cậu chỉ có Thẩm Độ mà thôi.”

Hứa Bảo Như mỉm cười rực rỡ, thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy đó.”

Đối với Hứa Bảo Như mà nói, thích chính là thích, không giấu giếm làm gì.

Cô đang trò chuyện với Trương Dĩnh, thời điểm lơ đãng quay đầu, vừa khéo nhìn thấy Thẩm Độ đi từ dưới lầu lên cùng với mấy người nam sinh.

Hứa Bảo Như lập tức nở nụ cười, kêu lên, “Thẩm Độ!”

Thẩm Độ hờ hững nhìn cô, bước chân không dừng, tay đút túi đi thẳng lên lầu.

Hứa Bảo Như đã sớm quen với thái độ của Thẩm Độ, thấy Thẩm Độ đã đi lên lầu, lại quay đầu qua, tiếp tục vừa nói cười vừa ngắm mưa cùng Trương Dĩnh.

__

Trên lầu, lớp một ban tự nhiên.

Thẩm Độ tay đút túi tiến vào phòng học từ cửa sau, cầm chai nước trên bàn lên, vừa mở nắp vừa kéo ghế ra ngồi xuống.

Tần Phong chạy đến ngồi xuống ở ghế hàng trước Thẩm Độ, bày ra tinh thần muốn hóng hớt, nói vô cùng nghiêm túc: “Tớ có một chuyện muốn hỏi cậu rất lâu rồi.”

Thẩm Độ uống một hớp, vặn đóng nắp chai nước, tùy ý kéo ra một tấm bài thi đang đặt trên bàn, không ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp “ừ”.

Tần Phòng thần thần bí bí, hỏi: “Rốt cuộc cậu và Hứa Bảo Như lớp ba có quan hệ như thế nào?”

“Không quan hệ.”

“Không thể nào!” Tần Phong hoàn toàn không tin, nói: “Không quan hệ á, thế tại sao mỗi lần Hứa Bảo Như nhìn thấy cậu đều sẽ chào hỏi, mỗi lần như thế còn cười với cậu nữa. Tại sao cậu ấy lại không cười với tớ đúng không? Cậu thành thật khai báo đi, có phải Hứa Bảo Như đang theo đuổi cậu không?”

Cuối cùng Thẩm Độ cũng chịu ngước mắt lên, nhìn Tần Phong chằm chằm, nói: “Đã nói không quan hệ là không quan hệ, cậu hóng hớt như vậy, tại sao không đi làm phóng viên đưa tin đi?”

Tần Phong cười ha hả, “Sao cậu biết ước mơ của tớ là làm phóng viên vậy.”

Thẩm Độ lười phản ứng cậu ta, cúi đầu tiếp tục lật xem bài.

Thẩm Độ rất ít khi sờ tay đến đề thi, mỗi lần đều chỉ nhìn, liếc mắt đã biết làm nên dứt khoát ném sang một bên, ngay cả tính toán theo nguyên lý nhất định cũng không cần.

Tần Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục hỏi: “Tớ đoán đúng rồi phải không? Hứa Bảo Như thật sự đang theo đuổi cậu à?” Dứt lời, lại nói tiếp: “Nhưng cậu đối xử với người ta quá lạnh lùng mà? Nếu Hứa Bảo Như theo đuổi tớ, tớ có nằm mơ cũng có thể cười mà tỉnh dậy được.”

Thẩm Độ từ bài thi ngước mắt lên, nhìn Tần Phong, châm chọc: “Cậu chỉ có chút tiền đồ này thôi à?”

Tần Phong nói: “Đúng vậy á. Đó là Hứa Bảo Như mà, không nói dối cậu làm gì, tớ crush cậu ấy rất lâu rồi.”

Thẩm Độ nhìn Tần Phong thêm một cái, lười phản ứng lại, cúi đầu tiếp tục xem đề thi.

Tần Phong nhìn Thẩm Độ, bỗng nghiêm hỏi rất nghiêm túc: “Cậu thật sự không thích Hứa Bảo Như à?”

Thẩm Độ: “Ừ.”

Tần Phong quan sát Thẩm Độ, nghiêm túc nói: “Thật hả? Nếu cậu thật sự không thích, tớ có thể theo đuổi ngay và luôn không?”

Thẩm Độ không ngẩng đầu, thờ ơ nói: “Đó là chuyện của cậu.”

Tần Phong: “….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN