Như Em Hằng Mong - Chương 64
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Như Em Hằng Mong


Chương 64


Buổi sáng Thẩm Độ đến công ty, tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn.

Nhưng vẻ ngoài của Thẩm Độ luôn lạnh lùng và nghiêm túc, thật ra tâm trạng tốt hơn cũng không nhìn ra được.

Nhưng dù gì Tần Phong cũng làm bạn với Thẩm Độ nhiều năm như vậy, anh liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm trạng của Thẩm Độ rõ ràng đã tốt hơn so với mấy ngày trước.

Cuộc họp sáng kết thúc, Tần Phong theo sau, cười hỏi: “Thế nào? Hôm nay tâm trạng tốt như vậy à? Bảo Như về rồi sao?”

Thẩm Độ rũ mắt nhìn về phía Tần Phong, anh nhíu mày, “Rất rõ ràng à?”

Tần Phong cười nói: “Người khác có thể sẽ không nhìn ra, nhưng dù sao tớ cũng quen biết cậu mười mấy năm, hôm nay tâm trạng của cậu rõ ràng tốt hơn so với mấy ngày trước. Ngoại trừ việc Bảo Như về, còn có chuyện gì có thể khiến tâm trạng cậu tốt lên chứ?”

Quả thật Tần Phong nói rất đúng, chỉ có Hứa Bảo Như mới có thể hoàn toàn chi phối cảm xúc của Thẩm Độ. Anh bị bỏ rơi ở nhà một tuần, cuối cùng cô ngốc kia cũng chịu quay về, đúng là tâm trạng anh rất tốt.

Hứa Bảo Như mới vừa đi công tác về, hôm nay được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đến đài truyền hình làm việc.

Sáng sớm sau khi Thẩm Độ ra ngoài, cô còn cuộn mình nằm trong chăn ngủ. Thẩm Độ kéo rèm cửa sổ lại, cũng tắt đèn bàn cho cô, trong phòng ngủ tối đen, hệt như buổi tối vậy. Hứa Bảo Như ngủ rất say, ngủ một giấc đến khi tỉnh lại đã hai giờ chiều.

Điện thoại của cô để chế độ im lặng đặt trên tủ đầu giường, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy là vươn tay ra khỏi chăn, lấy điện thoại đến xem.

Cô mở màn hình ra, thấy Thẩm Độ gọi cho cô hai cuộc điện thoại vào lúc mười hai giờ.

Lúc đó cô còn đnag ngủ, điện thoại mở chế độ im lặng nên không nghe thấy tiếng chuông.

Cô cuộn người tròn chăn, cầm điện thoại gọi lại cho Thẩm Độ.

Điện thoại vang lên hai tiếng, Thẩm Độ đã nghe điện thoại, hỏi cô, “Mới dậy à?”

Hứa Bảo Như cười, cô nằm trong chăn, chỉ để khuôn mặt nhỏ nhắn chừng một bàn tay lộ ra ngoài, khẽ ừ một tiếng nhẹ, hỏi: “Sao anh biết, em ngủ ngon thật đó.”

Thẩm Độ cười một tiếng rất nhạt, nói: “Mau dậy ăn cơm đi, hơn hai giờ rồi, không đói bụng sao?”

“Hình như không đói lắm.” Sáng sớm trước khi Thẩm Độ ra ngoài đã đi mua bữa sáng, lâu rồi Hứa Bảo Như không được thức ăn trong nước, nên ăn rất nhiều, quả thật vào lúc này thấy không quá đói.

Thẩm Độ nói: “Ít nhiều cũng phải dậy ăn, không thể không ăn cơm trưa được.”

Hứa Bảo Như ngoan ngoãn nói: “Em biết rồi.”

Cô vừa nghe điện thoại vừa xuống giường, mang dép đi vào phòng tắm rửa mặt.

Thẩm Độ hỏi cô tối nay muốn ăn gì, Hứa Bảo Như mở loa ngoài trên điện thoại rồi đặt xuống bồn rửa mặt, vừa nặn kem đánh răng vừa nói: “Ăn ở nhà đi, một hồi em đi mua nguyên liệu nấu ăn.”

Thẩm Độ có hơi bất ngờ, anh không nhịn được mà cười một tiếng, hỏi: “Em làm? Em chắc chắn chứ?”

Hứa Bảo Như nói: “Đúng vậy. Không phải đã nói em về sẽ bồi thường cho anh sao.”

Thẩm Độ không nhịn được cười, anh ngồi trước bàn làm việc, một tay nghe điện thoại, một tay lật xem bảng báo cáo kế toán, nói: “Không cần phải tự mình xuống bếp, dùng phương thức khác để bồi thường cũng giống vậy thôi.”

Dĩ nhiên Hứa Bảo Như biết “phương thức khác” mà Thẩm Độ nói là phương thức gì, cô cười nói: “Anh mơ đẹp nha.”

Cô dứt lời, lại cầm điện thoại lên, nói: “Được rồi em không nói chuyện với anh nữa, em phải đánh răng rửa mặt rồi còn đi mua nguyên liệu nấu ăn nữa, buổi tối anh về sớm chút nhé.”

Thẩm Độ cười một tiếng, nói: “Được.”

__

Hứa Bảo Như rửa mặt xong, trở về phòng ngủ thay quần áo, sau đó lập tức ra ngoài.

Đối diện nhà có một siêu thị lớn, Hứa Bảo Như đẩy xe đi dạo bên trong rất lâu, mua được rất nhiều thức ăn. Nhưng cô không mua bậy bạ gì, chỉ mua dựa theo công thức các món ăn phải nấu cho tối nay. Các loại rau củ thịt, gia vị trong nhà thiếu, mua bảy bảy bốn chín thứ đồ rồi đẩy một chiếc xe. Mua xong lại đến khua bán đồ uống mua bia và nước uống.

Lúc Hứa Bảo Như ra cửa là ba giờ chiều, mua đủ mọi thứ rồi từ siêu thị đi ra thì đã bốn giờ.

Cô bỏ tất cả đồ vào xe đẩy nhỏ của mình, sau đó đẩy xe về nhà.

Về đến nhà chỉ mới bốn giờ mười phút, Hứa Bảo Như thấy thời gian còn sớm, trở về phòng thay bộ quần áo ngủ trước, định nghỉ ngơi một hồi.

Cô thay quần áo xong đi ra, nằm trên ghế sofa chơi điện thoại một lúc.

Đúng lúc Trương Dĩnh gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô tuần tới là ngày kỉ niệm một trăm năm thành lập của trường cấp ba có về không?

Hứa Bảo Như trả lời: “Phải về chứ, tớ còn muốn trở về trường xem thử đây.”

Thật ra thì Hứa Bảo Như chỉ là học sinh chuyển trường, học ở Nhất Trung của thành phố S hai năm, hơn nữa thật ra tâm trạng của cô lúc ban đầu có hơi mâu thuẫn, thời điểm mới chuyển đến chỗ khác thì rất muốn trở về thành phố Giang.

Theo lý thuyết mà nói, tình cảm của cô đối với Nhất Trung thành phố S hẳn sẽ không so được với bạn học của mình. Nhưng không phải như vậy, cho dù chỉ ở thành phố S hai năm, nhưng trong hai năm đó cô quen biết được rất nhiều bạn bè, có rất nhiều hồi ức cả trong lẫn ngoài trường.

Quan trọng nhất chính là, tại nơi này cô quen biết Thẩm Độ. Cô nhớ lại anh của năm đó, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, rõ ràng đã thích cô, nhưng lại khăng khăng không chịu thừa nhận.

Trương Dĩnh nói trong Wechat, đến lúc đó chúng ta tụ tập một bữa đi, đã lâu không gặp nhau rồi.

Hứa Bảo Như trả lời: “Dĩ nhiên phải tụ tập chứ, đã lâu rồi tớ không về trường, không biết mấy quán ăn bên ngoài trường học có còn mở cửa không.”

Thời điểm Hứa Bảo Như học năm nhất năm hai đại học còn trở về trường mấy lần, chỉ là sau khi tốt nghiệp thì bận rộn, công việc cũng vội vàng, nên rất lâu rồi không về.

Hứa Bảo Như trò chuyện cùng Trương Dĩnh một hồi, đã hẹn tuần tới gặp nhau, trò chuyện xong xem giờ thì đã bốn giờ rưỡi, cô đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị bắt đầu làm cơm tối.

Thật ra thì Hứa Bảo Như không quá giỏi nấu ăn, từ nhỏ đến lớn món cô nấu tốt nhất chính là mì ăn liền. Sau khi ở bên Thẩm Độ, đa số tất cả đều ăn ở bên ngoài. Có lúc muốn ăn ở nhà, thì là do Thẩm Độ nấu, cô chỉ ở một bên làm trợ thủ giúp đỡ, rửa thức ăn, chén đũa các thứ thôi.

Nhưng cô cũng không đần, nghĩ dựa theo công thức nấu ăn thì sẽ không có gì khó khăn.

Hiếm khi được nghỉ ngơi như hôm nay, thời gian cũng còn sớm, cô nấu cơm trước, rồi cho thức ăn vào giỏ chứa, mang lên bàn uống trà nhỏ trong phòng khách, sau đó mở tivi, chọn một bộ phim cũ, ngồi lên chiếc ghế trước bàn, vừa xem phim, vừa chậm rãi chọn món ăn.

Hôm nay Thẩm Độ về nhà rất sớm, lúc tới nhà chỉ mới sáu giờ. Anh vừa vào cửa, đã nghe thấy âm thanh lẻng xẻng do nồi chén muôi chậu va chạm trong phòng bếp.

Hứa Bảo Như rất ít khi vào bếp, Thẩm Độ không vào nhìn cũng có thể đoán ra được dáng vẻ luống cuống tay chân của cô. Khóe miệng anh cong lên cười, đóng cửa lại, thay dép rồi đi thẳng vào phòng bếp.

Thời điểm Thẩm Độ bước vào bếp, Hứa Bảo Như đang cắt thức ăn, nghe tiếng bước chân cũng biết Thẩm Độ đã về, sai việc anh rất tự nhiên, “Lấy giúp em một cái đĩa đi.”

Thẩm Độ đút hai tay trong túi, dựa bên cửa vừa cười vừa nhìn cô, không nhúc nhích.

Hứa Bảo Như không nghe thấy động tĩnh gì, quay đầu lại thì thấy Thẩm Độ đút hai tay trong túi quần tây, đang lười biếng dựa người bên cửa, nhìn cô cười.

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, cũng không nhịn được cười, nói: “Anh cười cái gì? Lấy giúp em một cái đĩa.”

Ánh mắt Thẩm Độ chú ý đến một hạt gạo nhỏ trên má Hứa Bảo Như, ý cười trong mắt sâu hơn, anh đi tới, đưa tay lấy hạt gạo nhỏ trên mặt xuống giúp Hứa Bảo Như, cô cúi đầu nhìn, dùng cánh tay xoa xoa mặt theo bản năng, “Còn nữa không anh?”

Thẩm Độ cười, nói: “Không còn.”

Anh rửa tay, xoay người đi đến tủ chén đũa lấy một chiếc đĩa cho Hứa Bảo Như.

Hứa Bảo Như tiếp tục cắt thức ăn, nói: “Để ở đây đi.”

Thẩm Độ sợ Hứa Bảo Như cắt phải ngón tay, có hơi lo lắng, nói: “Để anh làm cho.”

Hứa Bảo Như vừa cắt thức ăn vừa nói: “Không cần, anh mau đi ra đi, đừng làm ảnh hưởng đến em. Một hồi em cắt phải ngón tay, sẽ trách anh đấy.”

Thẩm Độ không nhịn được cười, giơ tay lên xoa đầu Hứa Bảo Như, nói: “Chậm thôi nhé, anh đi tắm trước.”

“Mau đi đi.” Hứa Bảo Như đuổi người.

Lúc này Thẩm Độ mới đi ra khỏi phòng bếp, vừa cởi cà vạt vừa đi về phía phòng ngủ.

Thẩm Độ tắm xong đi ra, đúng lúc Hứa Bảo Như mang đồ đã nấu xong đặt lên bàn ăn, thấy Thẩm Độ đi ra, bê mâm cười nói: “Thẩm tổng, chuẩn bị dùng bữa thôi.”

Thẩm Độ buồn cười, nói cô: “Em giả vờ làm con sen đến nghiện rồi phải không?”

Hứa Bảo Như cười nói: “Đúng vậy. Đã nói lúc về sẽ bồi thường cho anh thật tốt rồi mà.”

Thẩm Độ đi tới bên cạnh Hứa Bảo Như, tay ôm lấy eo cô, áp cô lên cạnh của bàn ăn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, nói rất mê hoặc: “Anh nói có thể dùng phương thức khác để bồi thường mà ——”

Hứa Bảo Như nhất quyết không bị quyến rũ, nói: “Không muốn, bây giờ eo em vẫn còn đau đấy.”

Thẩm Độ nhìn cô, trong mắt chứa ý cười, thấp giọng hỏi: “Vậy sao?” Tay anh nhẹ nhàng chạm vào bên hông Hứa Bảo Như, nói: “Anh xoa bóp giúp em?”

Hứa Bảo Như sợ nhột, vội vàng kéo tay Thẩm Độ lại, cười nói: “Đừng làm bậy, trong nồi còn đang hấp thức ăn đó.”

Hứa Bảo Như nói xong liền hạ thấp người thoát ra khỏi ngực Thẩm Độ, chạy về phía phòng bếp.

Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như bỏ trốn, trong mắt xuất hiện ý cười cưng chiều và bất đắc dĩ.

Thẩm Độ đút tay trong túi quần đi theo vào phòng bếp, thấy Hứa Bảo Như chuẩn bị xào thức ăn, nhưng cô sợ dầu, cầm muôi dè dặt đứng cách nồi rất xa.

Thẩm Độ không nhịn được cười, đi tới lấy chai dầu và muôi trong tay Hứa Bảo Như, “Để anh.”

Hứa Bảo Như quả thật rất sợ dầu, cô chép miệng nhỏ nhắn một cái, ngoan ngoãn đứng sang một bên, không quên nói với Thẩm Độ là phải cho gia vị nào vào.

Thẩm Độ nghe cô nói phải cho thế nào thì anh cho thế đấy. Nhưng thời điểm Hứa Bảo Như nói phải cho ba muỗng muối, anh hơi do dự, ngẩng đầu hỏi cô với vẻ không xác định lắm, “Ba muỗng?”

Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ hỏi mình, cũng không chắc chắn lắm, cô cầm điện thoại lên xem lại, nhỏ giọng nói: “Đúng là ba muỗng mà, trong công thức nói là ba muỗng.”

Thẩm Độ: “Có bị mặn không?”

Hứa Bảo Như nhìn thức ăn trong nồi, suy nghĩ một lúc: “Không thể nào, trong công thức nói ba muỗng mà, hơn nữa nhiều thức ăn như vậy, phải cho nhiều đó.”

Cô cầm muỗng múc ba lần muỗi cho vào trong nồi, Thẩm Độ cố nhịn để không cười, nghe theo ý cô.

Nhưng thực tế cho thấy, ba muỗng muối thật sự quá nhiều. Đến lúc ăn cơm tối, Hứa Bảo Như nếm thử một miếng, chân mày lập tức nhíu lại, nói lầm bầm: “Mặn quá.”

Thẩm Độ cười, rót cho cô ly nước, nói: “Uống nước đi.”

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, hỏi: “Có phải anh đã sớm biết sẽ bị mặn rồi không?”

Thẩm Độ nói: “Cũng được, anh cảm thấy không quá mặn.”

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ ăn thức ăn cô nấu, cũng nghĩ sẽ ăn rất ngon, kết quả tự mình nếm thử một miếng, thiếu chút nữa đã bị mặn chết.

Cô biết, chỉ cần là cô nấu, Thẩm Độ sẽ không bao giờ chê.

Cô chống má nhìn Thẩm Độ, khóe miệng cong lên, trong lòng rất ngọt ngào.

Thẩm Độ gắp cho cô miếng cá hấp, món này không mặn, rất thơm, nói: “Ngây người nhìn anh làm gì, mau ăn đi.”

Hứa Bảo Như cười, cô nhìn Thẩm Độ, miệng ngọt ngào nói: “Thẩm Độ, anh thật tốt.”

Thẩm Độ nhìn cô, trong mắt xuất hiện ý cười, “Ừ, bây giờ em mới biết à?”

__

Ăn cơm tối xong, Hứa Bảo Như và Thẩm Độ không ra ngoài. Thẩm Độ làm việc, Hứa Bảo Như nằm gối đầu lên đùi anh xem tivi, lâu lâu đút một viên nho khô cho anh.

Hứa Bảo Như xem tivi, nhớ đến chuyện cuối tuần này về trường, hỏi Thẩm Độ: “Cuối tuần này chúng ta phải về trường rồi, vậy khi nào chúng ta đến miếu nguyệt lão chơi vậy.”

Thẩm Độ nói: “Lần sau đi.”

Hứa Bảo Như nói: “Vậy đến mùa xuân rồi chúng ta đi nhé, cảnh sắc vào mùa xuân rất đẹp, chúng ta còn có thể tranh thủ đi chơi cả vào tiết thanh minh nữa.”

“Được.” Thẩm Độ trả lời thư điện tử xong, đóng máy tính lại, đặt lên bàn trà nhỏ, sau đó cầm remote điều khiển tắt tivi, Hứa Bảo Như còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thẩm Độ bế ngang lên, cô ôm cổ anh theo bản năng, không nhịn được cười, “Anh làm gì vậy?”

Thẩm Độ bế cô đi về phòng ngủ, rũ mắt nhìn cô, trong mắt nồng đậm ý cười, “Em nói xem? Lâu như vậy không chịu về, em nói xem anh muốn làm gì?”

Hứa Bảo Như cười, nhìn Thẩm Độ, nói: “Thẩm Độ, trước kia em luôn cho rằng anh là một người thuộc hệ cấm dục, không ngờ vốn dĩ là không phải.”

Thẩm Độ: “Vốn dĩ là không phải mà.”

Đối với Hứa Bảo Như, anh vĩnh viễn không có khả năng khắc chế dục vọng của mình. Anh yêu cô bao nhiêu, thì có mong muốn chiếm lấy cô bấy nhiêu.

__

Ngày kỉ niệm một trăm năm thành lập Nhất Trung thành phố S, có rất nhiều người đã tốt nghiệp cũng quay về trường.

Hoạt động kỉ niệm ngày thành lập này cử hành vào cuối tuần, hôm đó quả nhiên trường học náo nhiệt chưa từng có trước đây. Hứa Bảo Như và Thẩm Độ đến lúc khoảng mười giờ sáng, Thẩm Độ lái xe vào bãi đậu xe của trường, mới vừa xuống xe, đúng lúc gặp được thầy hiệu trưởng và chủ nhiệm đức dục, còn có mấy thấy cô cùng nhau đi ra từ tòa nhà làm việc đối diện.

Mặc dù thầy hiệu trưởng đã già, nhưng ánh mắt vẫn còn rất tốt, liếc mắt đã thấy được Thẩm Độ, ông kích động kêu một tiếng, “Thẩm Độ!”

Thẩm Độ nghe có ai kêu mình, quay đầu lại, nhìn thấy thầy hiệu trưởng, chủ nhiệm đức dục, còn có một nhóm giáo viên đang đi về phía mình.

Thẩm Độ lễ phép gật đầu một cái, chào hỏi thầy hiệu trưởng và các thầy cô.

Thầy hiệu trưởng thấy Thẩm Độ về, vô cùng vui vẻ, vỗ vai anh, “Thẩm Độ, không tồi, thầy nghe nói bây giờ sự nghiệp của em phát triển như mặt trời ban trưa, không hổ là niềm tự hạo của Nhất Trung thành phố chúng ta, ban đầu thầy đã nói mà, tiền đồ trong tương lai của cậu học sinh Thẩm Độ này là vô hạn mà.”

Thẩm Độ nói: “Thầy quá khen ạ.”

Nhưng ánh mắt chủ nhiệm đức dục vẫn tập trung đến Hứa Bảo Như, ông vừa nói đùa vừa giới thiệu Thẩm Độ cho các thầy cô mới, nói: “Đây chính là Thẩm Độ, luôn là vinh quang trên bảng thành tích, năm đó là niềm kiêu ngạo của trường chúng ta, là chủ tịch hội học sinh mà tôi tự hào nhất. Nhưng thật ra tên nhóc này không theo lời dạy chẳng hơn gì ai khác, chủ tịch hội học sinh nhưng lại dẫn đầu yêu sớm trước mắt tôi đấy.” Ông chỉ chỉ Hứa Bảo Như, cười nói: “A, đây chính là nữ sinh lúc đầu đã câu mất hồn vía của chủ tịch hội học sinh của chúng ta đó.”

Hứa Bảo Như thoải mái cười nói rất cởi mở: “Chủ nhiệm Hoàng, thầy hiểu lầm rồi, em và Thẩm Độ không yêu sớm mà.”

Chủ nhiệm Hoàng cười ha ha, nói: “Đúng đúng, sau đó tôi nghe nói lúc đó tên nhóc Thẩm Độ này chỉ là thầm mến, không theo đuổi được.”

Thẩm Độ nói: “Chuyện nhiều năm như vậy rồi, thầy đừng nhắc đến nữa.”

Chủ nhiệm Hoàng cười nói: “Làm sao? Chuyện này của em thầy còn có thể nói cả đời đấy.”

Thẩm Độ: “….”

Hiệu trưởng và các thầy cô bật cười, Hứa Bảo Như cũng cười theo.

Chủ nhiệm Hoàng hỏi: “Hai đứa định khi nào mới kết hôn? Đến lúc đó có phải nên mời các thầy cô uống rượu mừng không?”

Thẩm Độ nói: “Nhất định ạ.”

Trò chuyện với các giáo viên một hồi, vì bận bịu với hoạt động kỉ niệm ngày thành lập, nên mấy giáo viên còn có việc phải làm, phải đi trước.

Sau khi các thầy cô đi, Hứa Bảo Như và Thẩm Độ lại đi dạo trong trường một lúc.

Trong trường học có rất nhiều người, có những học sinh bây giờ đang học cấp ba, cũng có những người đã tốt nghiệp trước đó quay về tham gia ngày kỉ niệm thành lập. Vẻ ngoài của Thẩm Độ quá đẹp trai, dọc theo đường đi không biết đã có bao nhiêu nữ sinh len lén nhìn anh.

Hứa Bảo Như hơi ghen, kéo Thẩm Độ đi vào rừng cây nhỏ, đến bên kia mới không có người.

Cô ngồi xuống băng ghế trong rừng cây nhỏ, nói chuyện rất chua, “Mị lực của Thẩm tổng đúng là lớn ghê, thiếu nữ còn học cấp ba mười bảy mười tám tuổi đều bị anh mê hoặc đến chết rồi.”

Thẩm Độ đút hai tay trong túi quần, anh đứng bên cạnh Hứa Bảo Như, nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười.

Hứa Bảo Như không nghe Thẩm độ trả lời mình, cô ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Độ đang nhìn mình cười, cô giận dỗi không có chỗ phát tiết, đưa chân đá anh, “Anh còn cười nữa.”

Lần này Thẩm Độ không nhịn được đã bật cười, nói: “Hứa Bảo Như, hôm nay tinh thần ăn giấm của em lớn như vậy à?”

Hứa Bảo Như ngẩng đầu trừng anh, “Anh rất đắc ý à?”

Thẩm Độ cười, nói: “Hứa Bảo Như, tặng em một món đồ.”

Hứa Bảo Như quay đầu nhìn anh, “Cái gì?”

Thẩm Độ lấy một chiếc hộp nhẫn từ trong túi ra, đưa cho Hứa Bảo Như.

Hứa Bảo Như hơi kinh ngạc, “Cái gì —–”

“Em xem đi.”

Tim Hứa Bảo Như bỗng nhiên đập hơi nhanh, cô nhận lấy, có hơi chần chừ, lúc mở ra thì thấy một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh tỏa sáng.

Cô chợt nhớ đến năm đó, thời điểm Thẩm Độ muốn tỏ tình với cô, cũng đã tặng cô một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn kia, cô vẫn luôn đeo cho tới bây giờ.

Bây giờ anh tặng một chiếc nhẫn kim cương.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Độ.

Thẩm Độ ngồi xuống bên cạnh cô, kéo tay cô, nhìn cô với ánh mắt rất nghiêm túc, nói: “Gả cho anh đi, gả cho anh rồi thì anh chính là của em.”

Hứa Bảo Như cười hừ một tiếng, nói: “Em không lấy anh làm chồng, thì anh cũng là của em mà.”

Thẩm Độ nhìn cô, không nhịn được cười, nói: “Ừ, anh là của em.”

Anh giữ mặt cô lại, cúi đầu hôn cô.

Hứa Bảo Như và Thẩm Độ hôn nhau một lúc, mới nhớ ra đang còn ở trường học, tay cô để lên vai Thẩm Độ, nói: “Còn ở trường học đấy, chú ý ảnh hưởng đi anh.”

Thẩm Độ nói: “Em không biết trước đây rừng cây nhỏ này để làm gì à?”

Hứa Bảo Như thật sự không biết, nghi ngờ hỏi: “Làm cái gì?”

Thẩm Độ nói: “Là nơi để các cặp đôi hẹn hò.”

Hứa Bảo Như cười, hỏi: “Sao anh biết?”

Thẩm Độ cầm tay Hứa Bảo Như, đeo chiếc nhẫn lên cho cô, nói: “Lúc trước muốn bắt yêu sớm, đến đây bắt chắc chắn sẽ chuẩn.”

Hứa Bảo Như cười, giơ tay lên cào cào cằm Thẩm Độ, “Anh còn không biết xấu hổ mà bắt người ta yêu sớm à, chính anh cũng không kiềm được động lòng.”

Thẩm Độ cầm tay Hứa Bảo Như, cúi đầu hôn một cái, nói: “Đúng vậy, cho nên sau đó họ đi bắt yêu sớm, anh đã không đi nữa.”

Anh nhìn chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay Hứa Bảo Như, rất nhiều hồi ức đã qua bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, anh ngẩng đầu nhìn cô, nói rất nghiêm túc: “Hứa Bảo Như, cả đời này em đều là của em.”

Hứa Bảo Như cười, cô tiến tới hôn lên mặt Thẩm Độ một cái, “Ừm, em vĩnh viễn là của anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN